Đấu Trí


[Nguyên]
Hôm đó tôi mặc váy trắng, mang giày cao gót trắng, đeo đôi hoa tai ngọc trai, tôi mang thái độ và vẻ mặt rất phù hợp với phong cách của bộ quần áo này.

Tôi đứng trên mặt đá cẩm thạch mỉm cười, về căn bản thì có thể xem là bước liên tục về phía trước, toàn bộ quá trình vẫn không có gì sai sót, chàng trai ngoại quốc kia vẫn đứng đó nhìn tôi.
Tôi đi tới trước mặt anh, “Tiết Tĩnh Bác.”
“Chào em,” Đầu tiên anh cất lời chào bằng tiếng Trung, sau đó dùng tiếng Pháp gọi, “Cô Mâu.”
Tôi nói: “Claire.”
Sau đó bắt tay với anh.
Chàng trai ngoại quốc giới thiệu: “Jean-Paul.”
Cái bắt tay này và quá trình trao đổi tên rất đơn giản nhưng cần thiết: Vì chúng tôi không có quan hệ làm ăn.
“Sao anh lại để là Tiết Tĩnh Bác rồi?”
“Tôi có nói cho em biết trong mail, nhưng sau này vẫn không thấy em hồi âm lại.”
“À, tôi làm mất mật khẩu của hòm thư nên vẫn chưa mở ra xem nữa.” Tôi trả lời.
“Thật tiếc quá.” Anh cười một cái.
“Đúng ha…” Tôi bảo, “Hai người kia chưa tới nữa, chúng ta chờ một chút vậy.”
“Chúng ta vào quán café uống gì đó nhé?” Anh hỏi.
“Được.”
Tôi khát, muốn uống một li nước ngọt có ga.

Thế nhưng lại nghĩ thục nữ mặc đầm trắng thì không nên uống đồ có gas.

Thứ nhất vì trông thế có vẻ nông cạn xốc nổi thiếu văn hóa, thứ hai là dễ phát tiếng ợ, vậy sẽ cực kì bất nhã vô duyên.

Thế nên sau khi xem xong menu thức uống, tôi nói với nhân viên phục vụ: “Cho chị một li kiwi ép và một li nước lọc.”
JP uống hồng trà.
Sau này tôi phát hiện JP chỉ uống mỗi hồng trà mà thôi.
“Thế bây giờ anh đã nói được một vài từ tiếng Trung rồi chứ?” Tôi hỏi.

“Chào bạn, tạm biệt, trả tiền, phục vụ.” Anh nói.
“Ồ, rất thực dụng.”
“Vậy em đã nói được thêm vài từ tiếng Pháp nào chưa?” Anh hỏi.
“Tôi không chăm, vẫn như trước đây thôi, lừa gạt người ta lăn lộn qua ngày.” Tôi cố ý khoe khoang đó.

Hai từ ‘Lừa gạt người ta’ và ‘Lăn lộn qua ngày’ là cách nói thô tục tôi học được từ một sinh viên người Pháp.
Anh gật đầu, “Vậy là đã không tệ rồi.”
Những đặc điểm về ngoại hình của người nước ngoài, về cơ bản tôi nhìn qua là biết ngay:
Dáng người không quá cao, khoảng trên dưới từ một mét bảy mươi sáu đến một mét bảy tám, nhưng người nước ngoài chân dài, vóc người có tỉ lệ đẹp.

Không mập không ốm, vai to rộng.

Không hút thuốc, ngón tay và hàm răng rất trắng.

Trời nóng, anh mặc áo sơ mi tay dài, trên người không có mùi  gì cả, chẳng có mùi kebab hay mùi thì là mà người nước ngoài thường có, những cái mùi mà có dùng nước hoa để che lấp cũng vô dụng.

Về điểm này thì đúng là không tệ.
Với một fan xem phim điện ảnh Hollywood để lớn lên như tôi mà nói, quả thật khuôn mặt của JP hơi phổ thông.

Trán vừa cao vừa tròn, tóc và lông mày màu nâu nhạt, vì mang kiếng nên tôi không nhìn rõ màu mắt của anh, mũi JP không quá cao, môi hơi dày.
Tôi cảm thấy khá hài lòng với thời gian ngắn ngủi ở riêng với JP trước khi Tiểu Vịnh tới.
Khi chúng tôi nói chuyện, ánh mắt của anh luôn dừng lại trên mặt tôi, điều này khiến tôi có một cảm giác vui sướng và đắc ý nho nhỏ.
Tôi không biết có phải đó là bởi lòng hư vinh của mình hay không, nhưng tôi thật sự mong muốn có một chàng trai nào đó, trước khi hiểu được tâm hồn của tôi, yêu thích tính cách của tôi hay tính tình tương đồng với tôi thì anh phải nghĩ tôi thật đẹp, sẵn lòng muốn ở bên tôi cái đã.
Tiểu Vịnh và chồng cổ tới muộn hai mươi phút, sau đó chúng tôi cùng thảo luận đi đâu để ăn cơm, cuối cùng chọn một quán lẩu Hồng Kông cách khách sạn không xa.
Các bạn đọc có nhớ lần đầu tiên đi ăn với bạn trai ở nhà hàng theo phong cách nào không?
Một người bạn của tôi từng đưa ra một đề tài rằng: Dạ dày gần với trái tim hơn bộ phận sinh dục, vì thế, nhà hàng mà lần đầu tiên ăn phản ánh phần nào đặc điểm tính cách của một người nào đó, vì thế sẽ quyết định hướng quan hệ của hai người.
Trong một nhà hàng Tây thanh lịch giá cả đắt đỏ: Đây là người rất coi trọng đời sống tình cảm, thế nhưng vì quá thận trọng mà luôn giữ khoảng cách, thái độ của hai bên khá chân thành, thế nhưng sự phát triển tình cảm thì lại cực kì chậm chạp, thiếu cảm xúc mạnh mẽ.
Ở nhà ăn ồn ào náo nhiệt: Hai người vừa trực tiếp vừa nồng nhiệt, không thể nghi ngờ gì thành ý của đối phương.


Người ấy hi vọng có thể hiểu bạn nhờ khẩu vị trong bữa ăn, hoặc bạn có thể hiểu người ta.

Có điều cũng giống như đồ ăn của những nhà hàng đó, khẩu vị cũng bình thường như nhau, tình yêu được hâm nóng nhanh chóng; Hoặc cũng có thể vì người ta không thích cái bộ húp canh cá xong lấy giấy ăn chùi mũi của bạn nên hẹn một lần cho xong.
Đi vào cửa hàng fastfood, chỉ gọi đồ uống: Bọn họ là người độc lập một thân một mình, không muốn tốn thời gian và tiền bạc của đối phương lẫn của mình.

Tuy vẫn đang mong chờ một tình yêu kỳ tích, thế nhưng lại không có kiên nhẫn.

Không phải người ta không chân thành, chỉ là không tin rằng đây có thể là thời cơ sắp tới một kỳ tích nào đó.
Không biết mọi người có thể đồng ý với cách giải thích này không, đương nhiên có người ăn kebap, ăn thịt xiên rồi thành một đôi vợ chồng trẻ, cũng có người vừa bắt đầu thì đã mời ăn bào ngư hải sâm mà vẫn bị ‘cài số de’ đó thôi.

Nhưng mà dù thế nào, mọi người cần phải chọn nhà hàng đầu tiên một cách cẩn thận mới được.
Nói tới đây thì phải cảm ơn Tiểu Vịnh, tiệm lẩu này do nó chọn cho, tôi rất thích những ký ức đẹp của ngày hôm đó.
Đấy là một tiệm lẩu rất lớn, đèn sáng trưng, gọn gàng sạch sẽ, giá hơi mắc một chút nhưng thực đơn thì phong phú tươi ngon.

Ngoại trừ các thứ như rau dưa nấm kim châm, đậu hũ, mì, chúng tôi còn gọi thịt bắp bò được cắt mỏng như tờ giấy và lươn trắng béo mập được mổ thịt ngay tại bàn.

Khi trụng thịt lươn thì đánh một vòng nồi lẩu điện từ, cắn một miếng vừa trơn vừa mềm lại ngọt thịt,  cắnlớp da béo ngậy vang tiếng chép chép giữa răng, kết hợp với li nước ép lê to ụ, thật là ngon quá chừng.
Tôi vẫn nhớ ưu điểm của nồi lẩu hôm đó: Khi nước lẩu sôi thì mau cho nguyên liệu vào, không cần phải nói những câu khách sáo về văn hóa, quan hệ hai nước Trung Pháp, công tác của anh thế nào, công việc của tôi ra sao.
Ngược lại, có thể đổi thành câu đòi hỏi và săn sóc kiểu này: “JP, anh bỏ mì vào được không?”
“Ừ, rau, đậu hũ nữa… đúng rồi, đậu hũ là đậu kết đông đó, anh từng ăn chưa? Có thích không? Có loại đậu phụ máu và đậu phụ chiên nữa đó, anh biết chưa?”
“Mấy miếng nấm này chín rồi, cho anh nè… Gắp tôi miếng lươn với.”
Quan hệ dần dần xích lại gần hơn.
Mà đương nhiên, con gái ăn lẩu nóng phải chú ý một chút, lúc lau miệng dễ lau luôn lớp phấn quanh đó.
Đây dựa vào kinh nghiệm của tôi, mong là có ích phần nào cho các bạn trẻ vào buổi hẹn hò đầu tiên.
Cơm ăn lửng bụng, rượu hơn ba vòng, tôi hơi khó chịu.


Hình như do dạ dày tôi không tốt, hễ ăn nó là khó chịu.

Lúc món tráng miệng được đưa lên, là kem thanh long; tôi dùng cái muỗng nhỏ cỡ ngón tay út nhón một tí thì đột nhiên JP lại đưa điện thoại qua, để tôi xem một vật gì đó trên màn hình.
Đó là một cái bàn học rất rộng, một bên có bốn ngăn kéo, bên kia là giá sách hai tầng để trưng sách, dạng vân gỗ thô, trông sáng sủa, là một món vật dụng rất đẹp.
Anh nói: “Tôi làm đó.”
Tôi hơi ngạc nhiên, “Thật à?”
“Ừ.” Anh gật đầu, “Chuẩn bị gỗ, cắt, chèn miếng nêm, đóng đinh, gắn lại, sơn, tôi làm hết đó.”
“Chắc là tốn nhiều thời gian lắm?”
“Tuần nào cũng làm ba bốn tiếng đồng hồ, tổng cộng hết hai tháng.”
“Anh thích việc này à?”
Anh gật đầu một cái, “Sở thích.”
Tôi không biết đàn ông thích làm mộc, vì thế cảm thấy mới lạ nên ấn tượng đối với anh cũng tốt thêm một chút.
Vì thế tôi cũng lấy điện thoại của mình ra, cho anh xem ba con rùa đen mà tôi đã bắt đầu nuôi từ hồi mười sáu tuổi.

JP thích thú quan sát rất lâu, sau đó hỏi: “Đây là rùa đen, cái bồn này là em làm hả?”
“… Rùa, rùa là tôi nuôi.

Bồn thì mua.”
Anh nhìn tôi một cái, hình như đang cố tìm cái gì đó để khen một chút, nhưng mà đúng là không tìm ra, vì thế chỉ nói: “Hay nhỉ.”
Lúc chúng tôi rời khỏi nhà hàng thì đã hơn tám giờ tối, Tiểu Vịnh và anh họa sĩ của nó cảm ơn JP rồi lái xe về, hai đứa tôi thong thả tản bộ trên đường Thanh Niên đi về hướng Bắc.
Thẩm Dương vào tháng sáu, hơn tám giờ tối, là một khoảng thời gian rất tốt.
Thời tiết không nóng không lạnh, có gió thổi phây phẩy, có mùi lá cây biêng biếc lượn lờ trong không khí.

Đường Thanh Niên là một con đường đẹp của thành phố, những tòa nhà hai bên đường đều lấp lánh ánh đèn neon, cung khoa học (*) đang mở triển lãm về sinh vật biển, trước cổng có một con cá heo rất lớn do vô số ngọn đèn nhỏ gộp thành.

Xa xa có tòa cao ốc cục khí tượng, toàn bộ đèn màu từ trên xuống dưới của tòa nhà hiện thành một nhiệt kế khổng lồ, trên đó biểu thị: Nhiệt độ thành phố đang là 23 độ.
(*) Cung khoa học Thẩm Dương thành lập năm 2000. Ảnh. 
Tôi hỏi JP: “Anh có thích thành phố này không?”
“Nhộn nhịp.”
“Anh có thích Trung Quốc không?”
“…Nhộn nhịp.”
Tôi nhìn anh một chút, “Chỗ anh ở thế nào?”

“Yên tĩnh.”
“Có nhiều cây không?”
“Nhiều hơn người nhiều lắm.” Anh đáp.
“Thế nên có thể làm đồ dùng?”
“Ừ.”
“Còn gì nữa không?” Tôi hỏi tiếp.
“Nước uống chất lượng cao.”
“Evian hả?”
“Em biết à?” Anh nhìn tôi một cái.
“Ai mà không biết Evian chứ? Một bình nước nhỏ trong siêu thị bán mười lăm tệ, trong khách sạn bán ba mươi lăm.” Tôi nói.
Anh nghe xong thì cười một cái, sau này tôi đến Pháp với anh, sáng hôm đầu tiên mở vòi sen lấy nước uống, nước trong vòi chảy ra chính là nước Evian.
Chúng tôi đến gần Khu triển lãm công nghệ (*) thì tôi cảm thấy hơi mệt, nói với anh rằng: “Tôi phải về thôi, cảm ơn anh vì bữa cơm.”
(*) Quãng đường hai anh chị đi từ Cung khoa học đến Khu triển lãm công nghệ khoảng 1,6km, đi bộ tầm 20 phút.
“Em ở xa không? Đi về bằng gì?”
“Đầu kia thành phố, tôi ngồi taxi.” Tôi trả lời.
“Để tôi tiễn em.” JP nói rồi bắt một chiếc taxi.
Ngồi trên xe chúng tôi không nói gì nhiều, nhưng mà tôi nghĩ ở bên anh mà không nói tiếng nào thì cũng cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.

Tôi cố gắng nhớ vì sao trước đây, trong ấn tượng lại luôn cảm thấy anh là một người kiêu ngạo lắm, nhưng mà không nhớ nổi nữa rồi.
Khi đến nơi, tôi xuống xe, anh cũng xuống xe.

Anh bắt tay tôi rồi nói cảm ơn tôi đã nhận lời mời.
Tôi cố gắng không phun lời mà mình muốn nói, tôi muốn bảo rằng: Nếu anh còn hẹn tôi lần nữa, tôi vẫn sẽ đi.

Nhưng mà kinh nghiệm trước đây của tôi nói tôi biết rằng, rụt rè một chút vẫn hơn.
Tôi bước vào trong khu dân cư, đứng trước cửa đơn để lên chung cư quẹt thẻ từ, đột nhiên nhận được một tin nhắn, gửi đến từ JP đã rời khỏi đây cách đây hai phút trước.
Clair, tối mai em có đồng ý ăn tối với tôi không?
Tôi đứng trước cửa lên chung cư, dưới ngọn đèn vàng, cố gắng kiềm chế bản thân.

Kiềm chế kiềm chế lại kiềm chế, cuối cùng vẫn không nhịn nổi nữa, lập tức nhấn phím trả lời:
Được chứ, JP, em rất sẵn sàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận