Dấu Vết Cổng Sao


Edit: Frenalis

Ngoài điện Tồn Tâm, ánh mặt trời gay gắt của buổi trưa thiêu đốt mặt đất, tạo nên bầu không khí oi bức khó chịu.

Nhậm Dã vội vã đi ra khỏi điện, nhìn quanh một vòng, rồi nhấc chân định đuổi theo kiệu của Vương phi.

Nhưng không ngờ, tỳ nữ Liên Nhi đang chờ dưới thềm lại lên tiếng trước: "Điện hạ, Vương phi dặn, đêm nay sau khi tắm rửa thay y phục, ngài hãy đến tẩm cung của Vương phi để trò chuyện."

Nhậm Dã khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn theo kiệu của Hứa Thanh Chiêu đang đi xa dần, trong lòng suy tư.

Lúc nãy ở trong điện, mọi hành động của Hứa Thanh Chiêu đều quá kỳ lạ, hoàn toàn không giống với hình ảnh "xuất gia" trong trí nhớ của hắn.

Tuy nhiên, đối với Nhậm Dã mà nói, bất kể lúc nãy đối phương muốn lợi dụng hắn hay muốn mượn đao giết người, đó đều là một tín hiệu tốt.

Dù sao hiện tại hắn không có đồng đội nào, việc bị người khác lợi dụng ít nhất cũng chứng tỏ bản thân hắn còn giá trị, dù làm thế nào thì tình hình cũng sẽ không đến mức quá tệ ....

Tiếp theo, chuyện bất thường ắt hẳn có quỷ.

Nhậm Dã vừa nãy cũng từng nghi ngờ, Hứa Thanh Chiêu có khả năng là một người chơi, đột nhiên nàng nhảy ra "giúp" mình, có lẽ là liên quan đến nhiệm vụ của bản thân.

Nếu quả thật là như vậy, thì càng chứng tỏ hiện tại nàng không muốn mình quá bị động, hai bên tiếp xúc một chút cũng chẳng có hại gì.

Quan trọng nhất là, nàng vừa mới "giúp" mình, vậy chủ động tìm nàng trò chuyện cũng sẽ không xem là quá đột ngột.

Nhưng ai ngờ, nàng hoá ra cũng muốn hẹn mình.

Hừ, như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ chủ động hơn một chút, tối nay có thể trước tiên giả vờ ngốc nghếch, để đối phương ra chiêu trước.

Nhậm Dã suy nghĩ chốc lát, liền quay người hỏi Liên Nhi: "Vương phi còn nói gì nữa không?"

Liên Nhi chớp chớp mắt, đột nhiên bổ sung: "Nhưng cô nương Tuyết Nhi lại đặc biệt dặn dò một câu, bảo ngài tối nay trước khi đi gặp, nhất định phải tắm rửa thay quần áo."

Nàng ta vừa dứt lời, các thái giám tỳ nữ xung quanh đều lộ ra một vẻ mặt rất hóng chuyện.

Hừm? Bảo hắn tắm rửa thay quần áo là có ý gì? Nàng cũng muốn cải thiện mối quan hệ phu thê?

Được rồi, tuy đã hơn ba năm không động đến một con gà, nhưng nền tảng vẫn còn đó, công nghệ không ngừng đổi mới...


Bỗng dưng, một tiếng bước chân nặng nề vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhậm Dã.

"Điện hạ!!! Vương chỉ huy sứ chết oan uổng! Xin điện hạ hạ lệnh, để thuộc hạ đi chém đầu tên trưởng sử Lý Hân khốn kiếp đó!" Một chàng trai thân hình vạm vỡ, khoác áo bào trắng hình con mãng xà, đầu đội mũ đen, từ xa lao tới, quỳ sụp xuống trước mặt Nhậm Dã, không kịp báo trước đã òa khóc nức nở.

Nhậm Dã chỉ liếc nhìn đã nhận ra người này.

Hắn tên là Hồng Giáp Địa, biệt danh Nhị Lăng, là một tổng kỳ dưới trướng Vương Tĩnh Trung.

Trong toàn bộ phủ Hoài Vương, ngoài Vương Tĩnh Trung cùng các thái giám và tỳ nữ thân cận bên cạnh, chỉ còn Nhị Lăng là người đáng tin cậy và có thể trọng dụng.

Nhị Lăng là người Nam Cương, sở hữu thiên phú võ thuật phi thường.

Hắn được tiên vương đưa về phủ từ năm sáu tuổi, sử dụng đao đơn vô cùng điêu luyện và ra đòn cực kỳ nhanh.

Nhị Lăng dũng mãnh hơn người, cùng lớn lên với Chu Tử Quý, mối quan hệ chủ tớ vô cùng bền chặt, thậm chí có phần quá mức thân mật.

Nhìn chung, trong ký ức của Chu Tử Quý, Nhị Lăng là kiểu người không thể phản bội, là một tay sai trung thành tuyệt đối.

Khi còn bé, Nhị Lăng thường chỉ nói hai câu cửa miệng:
"Thế tử điện hạ, chém ai?"

"Thế tử điện hạ, hôm nay đi ức hiếp dân lành ở đâu?"

Sau khi tiên vương qua đời, Chu Tử Quý điều Nhị Lăng đến doanh trại thân vệ, mục đích là muốn hắn bí mật thu phục binh lính, tích trữ lực lượng.

"Tuy Vương Tĩnh Trung hàm oan mà chết, nhưng việc Lý đại nhân can gián là bổn phận, ngươi không được nói bậy!" Nhậm Dã nhìn đứa bé ngay thẳng, nói: "Đứng lên nói chuyện đi."

"Đó là do tên khốn Lý Hân đã làm! Nếu điện hạ không tiện giết hắn, thì thuộc hạ có thể bắt cóc chính thê của hắn, bán vào doanh trại của quân man rợ Nam Cương, chuyên phục vụ quân ngựa, hoặc bắt trưởng tử của hắn đi làm nam kỹ!" Nhị Lăng nghiến răng nghiến lợi, hung hăng đề nghị: "Thuộc hạ sẽ đi lo liệu việc này, nhất định sẽ không để lộ tin tức."

".....!"

Nhậm Dã im lặng một lúc, trong lòng gần như sụp đổ.

Chu Tử Quý, Chu Tử Quý, ngươi xem xem bên cạnh ngươi nuôi dưỡng đều là những loại người gì? Không phải là thái giám tỳ nữ, thì cũng là lũ đầu trâu mặt ngựa thô lỗ.

"Truyền di giá đến Tĩnh Tâm Điện." Nhậm Dã bước đi và rời khỏi chỗ đó.


********

Tĩnh Tâm Điện nằm ở hậu viện của vương phủ, là nơi tiền Hoài Vương thường ngày làm việc, chức năng tương tự như ngự thư phòng của hoàng thượng.

Xe ngựa tiến về phía trước, Nhậm Dã đang suy nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh bị động, còn Nhị Lăng thì suốt dọc đường không ngừng khóc nức nở.

Cũng có thể thấy tuy Nhị Lăng tính tình thẳng thắn, nhưng cũng là người trọng tình, quan hệ với Vương Tĩnh Trung rất tốt.

Đến Tĩnh Tâm Điện mang đậm phong cách cổ kính, Nhậm Dã đi qua hành lang u ám, đứng trước cửa chính điện ra lệnh: "Liên Nhi, ngươi dẫn người canh gác ở đây, Nhị Lăng theo ta vào trong."

"Vâng." Liên Nhi đáp lời.

Nhậm Dã quay đầu nhìn Nhị Lăng, thấy hắn ta vẫn đang khóc nức nở, hắn cảm thấy một số phòng thủ của mình như đang bị phá vỡ: "Đừng gào rú nữa, vào đi."

Nhị Lăng ủy khuất đẩy cửa lớn Tĩnh Tâm Điện ra, cùng Nhậm Dã bước vào.

Cửa đóng lại, Nhậm Dã nhìn quanh một cách tùy ý, phát hiện nơi đây tuy sạch sẽ gọn gàng, nhưng lại có một luồng khí âm lạnh buốt khó tả.

Trong trí nhớ, sau khi tiền Hoài Vương qua đời, Chu Tử Quý đã hoàn toàn buông thả bản thân, càng không dám xen vào bất kỳ việc gì của vương phủ, cho nên hắn hầu như không đến Tĩnh Tâm Điện.

Nhậm Dã nhìn quanh bốn phía, ra lệnh cho Nhị Lăng: "Ngươi cùng ta tìm kiếm."

Nhị Lăng lau nước mắt trên mặt: "Tìm gì?"

"Tìm một bản mật chiếu của tiên đế." Nhậm Dã cau mày nhìn hắn: "Tất cả những nơi có thể lật đều lật lên."

Nhiệm vụ hiện tại thứ hai của Cánh Cổng Sao là tìm cách khôi phục công năng thần kỳ của Ngự Bút, mà manh mối của nhiệm vụ này là một bản mật chiếu, cho nên Nhậm Dã lập tức nghĩ đến Tĩnh Tâm Điện, nơi tiền Hoài Vương thường ở.

"Vâng." Nhị Lăng gật đầu.

Hai người phân công rõ ràng, Nhậm Dã lục tung án thư và kệ sách, Nhị Lăng thì lục tung nơi tiền Hoài Vương nghỉ ngơi uống trà, đồng thời hắn vẫn không ngừng nức nở.

Ban đầu Nhậm Dã không muốn để ý đến hắn, nhưng nghĩ đến dưới tay mình chỉ có một người có võ lực cao cường như vậy, nên dù sao cũng phải bồi dưỡng một chút, vì vậy vừa lục tung kệ sách, vừa nhẹ giọng hỏi: "Vương Tĩnh Trung chết rồi, ngươi rất đau lòng?"

"Tất nhiên rồi, ngoài tiên vương gia và điện hạ, chỉ có Vương bá đối xử với thuộc hạ như con ruột……!" Nhị Lăng khóc đến nỗi mắt sưng lên.


"Vậy ngươi có biết, bản vương bây giờ có tâm trạng gì không?" Nhậm Dã nhìn đống tấu chương cũ nát, đầu óc ong ong.

Nhị Lăng cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu.

"Ngoài tình cảm ra, hắn còn là cánh tay trái phải của ta." Nhậm Dã giọng điệu bình thản: "Nói về đau lòng, nói về xót xa, ngươi có thể sánh được với ta sao?"

Nhị Lăng im lặng.

“Nhục nhã ngày hôm nay, ngày mai sẽ báo thù; ngày mai không báo, ba năm báo, năm năm báo.” Nhậm Dã cau mày: “Nhưng tiền đề để báo thù là chúng ta phải sống sót trước đã.

Ngươi thật sự muốn đưa chính thê của Lý trưởng sử đi hầu hạ quân ngựa, vậy ngươi có nghĩ bản thân mình còn có thể sống được hay không? Hãy nhớ là những lời nói hung hăng ra miệng không đáng sợ; những lời tàn nhẫn cất giấu trong lòng mới là đáng sợ.”

Nhị Lăng ngơ ngác một hồi, bỗng dưng nói: “Điện…… điện hạ, ngài…… ngài trước đây không nói những lời này.”

“Ngươi cứ coi như…… ta trước đây đã chết đi.” Nhậm Dã không tìm được gì ở vị trí kệ sách, bèn quỳ xuống đất, bắt đầu lục tung dưới án thư: “Ta hỏi ngươi, ngươi ở doanh trại thân vệ cũng không phải là thời gian ngắn, nếu như hôm nay vương phủ có biến động lớn, ngươi nghĩ có bao nhiêu người có thể nghe lệnh của ngươi?”

Nhị Lăng suy nghĩ rất nghiêm túc: “Tình hình doanh trại thân vệ có chút phức tạp, lúc Vương bá còn sống, thuộc hạ còn có một chút nắm chắc…….”

Nhậm Dã trợn trắng mắt: “Đừng vòng vo, nói thẳng.”

“Thuộc hạ quả thật có qua lại thân thiết với một số tổng kỳ trong doanh trại thân vệ…….” Nhị Lăng bắt đầu cân nhắc cách dùng từ.

“Đừng lải nhải những lời vô ích! Chỉ cần nói cho ta biết, sau hai năm ẩn nấp, rốt cuộc có bao nhiêu người có thể nghe lệnh của ngươi?!”

“À, thuộc hạ chỉ dám đảm bảo, có một người có thể hoàn toàn nghe lệnh của thuộc hạ.” Nhị Lăng cúi đầu.

“Chỉ một người? Một nhân vật quan trọng?” Nhậm Dã cau mày hỏi: “Là ai, phó tổng chỉ huy sứ à?”

“Chỉ có chính bản thân thuộc hạ, mới có thể hoàn toàn nghe lệnh thuộc hạ.” Nhị Lăng trả lời trung thực.

“Ta chửi tổ tiên nhà ngươi.” Nhậm Dã thực sự không nhịn được mà chửi thề.

“Điện hạ vì sao sỉ nhục mẫu thân của thuộc hạ?”

“Câm miệng, đừng nói chuyện với ta nữa.” Nhậm Dã tâm trạng bùng nổ, cảm thấy bản thân không nên có bất kỳ kỳ vọng nào vào tên ngốc manh này: “Mau đi tìm mật chiếu, không tìm được, lão tử cho ngươi đi hầu hạ quân ngựa! Cả một doanh trại quân ngựa!!”

Nói đến đây, cả hai đều ngầm hiểu mà chọn im lặng, bắt đầu cặm cụi làm việc, lục tung gần như cả điện chính.

Chớp mắt đã gần chiều, nhưng họ vẫn không thu hoạch được gì, cả điện chính chỉ có một số tấu chương chính vụ bình thường, cùng với sách vở, đồ cổ, tranh chữ,…

Nhậm Dã mệt mỏi ngã sõng soài xuống ghế “vương gia”, hai mắt nhìn trần nhà, thầm nghĩ suy đoán của mình hẳn là không sai, nếu như thật sự có mật chiếu giấu trong vương phủ, thì hẳn là ở trong phòng làm việc của tiên vương gia.


Sao lại không có chứ?

Cách đó không xa, Nhị Lăng vẫn đang lục tung từng hòm từng tủ, hắn chẳng quan tâm gì đến mật chiếu, chủ yếu là không muốn đi phối giống với ngựa.

Nhậm Dã bực bội liếc nhìn hắn, từ từ cúi người đứng dậy, vô tình lại nhìn thấy thanh kiếm Trấn Quốc đặt sau ghế vương gia.

Thanh kiếm hơi nặng, toàn thân màu vàng kim, hai mặt vỏ kiếm được nạm đá quý, vô cùng xa hoa; chuôi kiếm được chạm khắc hình đầu rồng, sống động như thật.

Lúc mới bước vào điện, Nhậm Dã đã nhìn thấy thanh kiếm này, nhưng theo ký ức của Chu Tử Quý, tên kia từng thử cầm thanh kiếm một lần, nhưng không thành công.

Tên này quả thực quá vô dụng, kiếm Trấn Quốc không công nhận hắn, thêm vào đó vừa rồi vội vàng tìm kiếm mật chiếu, nên Nhậm Dã cũng không chú ý đến thanh kiếm này.

"Nhị Lăng, chúng ta đi qua tẩm điện phụ vương một chút." Nhậm Dã bước lên phía trước, muốn thử xem có thể lấy được kiếm Trấn Quốc hay không, dù sao đây cũng là thứ được đề cập trong nhiệm vụ.

"Điện hạ đừng vội, thuộc hạ tìm thêm chút nữa……!" Nhị Lăng tưởng tượng ra cảnh mình hầu hạ ngựa thì sợ đến nỗi chân tay run rẩy: "Cho thuộc hạ thêm một khắc, chỉ một khắc thôi!"

Nhậm Dã bước vòng qua ghế vương gia, một tay nắm lấy thân kiếm Trấn Quốc, thuận thế nâng lên một chút.

Ngay khi thân kiếm rời khỏi giá kiếm, trong đầu Nhậm Dã như có một tiếng sấm sét nổ vang, xé tan đi những suy nghĩ hỗn độn ban đầu, cả linh hồn con người đều run rẩy.

Một tia sáng kiếm mỏng manh xuất hiện, nhẹ nhàng cứa vào lòng bàn tay phải của Nhậm Dã, máu nóng chảy ra, toàn bộ rơi vào trên kiếm Trấn Quốc, khiến cho thân kiếm vốn tối tăm không ánh sáng bỗng chốc lại tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.

Ngay sau đó, một luồng khí thế sắc bén như vạn quân khó địch từ thân kiếm tuôn ra, thẳng tắp hướng lên bầu trời.

Dòng khí lưu rung động, điện chính rung chuyển, nhưng rất nhanh, những hoa văn phức tạp và những bức tường ánh sáng rực rỡ xuất hiện bao lấy xung quanh, nhanh chóng áp chế và ngăn chặn dị tượng do kiếm Trấn Quốc gây ra, không để thu hút sự chú ý của bên ngoài.

【Đinh — Chúc mừng Hoài Vương điện hạ đã nhấc lên kiếm Trấn Quốc, chúc bạn may mắn và bất khả chiến bại.】

Giọng nói lạnh lùng vang lên trong tai, Nhậm Dã nhận ra mình đã có một mối liên hệ kỳ diệu với kiếm Trấn Quốc.

Cùng lúc đó, Nhị Lăng đang quỳ gối trên mặt đất với vẻ mặt ngơ ngác, lại tận mắt nhìn thấy bức tường sau ghế vương gia nứt ra, một con đường bí mật từ từ hiện ra…..

********

Tại Hoài Vương phủ.

Mười người chơi còn lại đồng thời nghe thấy tiếng nhắc nhở của Cánh Cổng Sao vang lên trong tai.

【Chúc mừng bạn, có người chơi đã kích hoạt cốt truyện truyền thừa quan trọng, bạn sẽ mở khóa nhiệm vụ chính tuyến.】

Frenalis
Ngày 6 tháng 4 năm 2024


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận