Tiết học kết thúc, Tô Hân Nghiên thu dọn sách vở ra về. Từ lúc ký hợp đồng với công ty giải trí, lịch trình của cô trở nên vô cùng bận rộn, vừa phải đi học vừa phải đi diễn. Do đó cô cũng không thường xuyên đến câu lạc bộ nhiều như trước kia.
Nhân lúc hôm nay có một khoảng thời gian rảnh, Tô Hân Nghiên dự định sẽ gọi An Thanh Phong cùng đi chơi. Cô không nắm rõ giờ giấc học hành và làm việc của anh, nhưng mỗi khi cô đề nghị điều gì đó, anh đều sẽ đồng ý.
Khi Tô Hân Nghiên bước ra khỏi lớp, có vài nữ sinh bám theo bắt chuyện. Dễ dàng nhận thấy bọn họ muốn kết thân để sau này tiện xin giúp đỡ. Cô không có ý định giao du với những người này nhưng cũng không muốn thô lỗ xua đuổi nên đành làm vẻ dửng dưng không quan tâm, cho rằng bọn họ sớm muộn cũng nhận ra không thể nhờ cậy được gì thì sẽ tự giác bỏ đi.
Ở cổng trường, Tô Hân Nghiên nhìn thấy chiếc siêu xe nổi bật của An Thanh Phong đã đỗ sẵn ở đó. Nữ sinh nãy giờ vẫn đi cạnh cô kêu lên: "Ôi! Hoàng tử đang đứng đợi kìa. Thích nhé!"
Tô Hân Nghiên khá ngạc nhiên, lẽ nào anh biết hôm nay cô trống lịch nên đến đón? Nhưng nét mặt giận dữ của An Thanh Phong lập tức phủ nhận suy đoán đó của cô.
Chậm rãi tiến lại gần, Tô Hân Nghiên dè dặt hỏi: "Có chuyện gì thế? Nhìn sắc mặt của anh không được tốt cho lắm."
"Mau lên xe đi. Chúng ta đến nơi khác nói chuyện." - Giọng nói của An Thanh Phong rõ ràng đang đè nén cảm xúc một cách nặng nề.
Tô Hân Nghiên không dám hỏi thêm gì nữa, ngoan ngoãn làm theo lời anh. Mấy sinh viên đứng chứng kiến gần đó xì xào bàn tán, tự hỏi đang có chuyện gì xảy ra giữa hai người họ.
Cả hai đến một quán ăn có phòng riêng, An Thanh Phong không muốn bất kỳ ai nghe thấy cuộc trò chuyện này.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Anh kể em nghe được chưa?" - Tô Hân Nghiên hối thúc.
.
||||| Truyện đề cử: Phi Thiên |||||
"Em có biết Kiều Lâm không?"
"Kiều Lâm? Hình như là một ông bầu phải không?" - Tô Hân Nghiên chưa hiểu vì sao An Thanh Phong lại nhắc đến người này.
"Đúng vậy. Em biết hắn rất rõ cơ mà."
"Ý anh là sao?" - Tô Hân Nghiên cảm thấy khó chịu trước giọng điệu chế giễu của anh, sau đó cô sực nhớ ra, Kiều Lâm có tiếng là chuyên lăng xê những cô tình nhân của hắn ta. - "Đừng nói là anh nghi ngờ em cặp với ông ta để được nổi tiếng đấy nhé?"
"Còn gì để nghi ngờ nữa? Nếu không phải vậy thì tại sao ông ta phải nâng đỡ cho em chứ?" - An Thanh Phong chất vấn.
"Em không biết. Anh đã dọn sẵn một con đường bằng phẳng cho em đi rồi. Em còn cần đến ông ta để làm gì?"
"Lòng tham của con người là vô giới hạn mà." - An Thanh Phong ném cho cô cái nhìn khinh bỉ.
"Anh cho rằng em là loại người đó ư?" - Tô Hân Nghiên thất vọng, không ngờ người đàn ông này lại nói ra được những lời như vậy. - "Bằng chứng đâu mà anh dám khẳng định như thế?"
"Tất nhiên tôi có bằng chứng, nhưng cũng không cần phải đem ra đây làm gì. Tôi chỉ muốn cho cô biết là tôi quá ghê tởm con người của cô rồi. Thật sai lầm khi nghĩ cô là hạng tử tế đàng hoàng." - An Thanh Phong lớn tiếng.
"Đủ rồi đấy! Anh nghĩ mình có tiền thì muốn nói gì thì nói à?" - Tô Hân Nghiên tức tối đập mạnh tay xuống bàn. - "Nếu anh đã muốn ngang ngược không nói lý lẽ thì tôi giải thích có ý nghĩa gì? Đã thế, tôi cũng không cần anh nữa."
Cô hầm hầm bỏ ra ngoài, đón taxi trở về nhà.
An Thanh Phong vẫn ngồi nguyên trên ghế, thoáng nhớ đến quá khứ năm xưa, khi ba anh nghi ngờ mối quan hệ bất chính giữa mẹ anh và Dương Vạn Lý, bà cũng phản ứng tương tự thế này. Ba anh đã chọn cách xuống nước làm hoà và nhận lấy sự phản bội đầy cay đắng.
Mình sẽ không ngu ngốc như thế, An Thanh Phong tự nhắc nhở bản thân.
Đúng lúc đó, anh nhận được cuộc gọi của Hoàng Thiên. Giọng nói bên kia đầu dây có chút lo lắng: "Tớ nghe mọi người đồn, cậu đến đón Tô Hân Nghiên với vẻ mặt giận dữ. Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Cậu gọi đúng lúc đó. Đến chỗ tớ đi rồi chúng ta nói chuyện." - An Thanh Phong đọc địa chỉ của quán ăn.
Mười phút sau, Hoàng Thiên có mặt. Lúc này, An Thanh Phong đã bình tĩnh hơn, anh từ từ kể lại mọi chuyện cho bạn mình nghe.
Hoàng Thiên suy nghĩ thật kỹ, tự hỏi có khi nào đoạn video kia là giả mạo nhằm lừa tiền An Thanh Phong hay không?
"Cậu chắc người trong video là cô ấy không?"
"Còn ai được nữa."
"Đoạn video không bị chỉnh sửa đấy chứ?"
"Tớ đã cho người bí mật kiểm tra rồi. Là thật. Ai lại đi làm giả mấy cái đó chứ? Hơn nữa, có phải mỗi đoạn video đó thôi đâu. Trước đó đã có dấu hiệu cô ấy liên quan đến Kiều Lâm rồi? Chẳng phải mọi chuyện đều ăn khớp hay sao?" - An Thanh Phong quả quyết.
Hoàng Thiên cảm thấy không thể thay đổi suy nghĩ đã chắc như đinh đóng cột của bạn mình được nữa. Và chính bản thân anh cũng không biết, liệu Tô Hân Nghiên có thật sự trong sáng như vẻ bề ngoài của cô ấy hay không? Nếu cô ấy bị oan thì những sự việc này phải giải thích thế nào đây? Có khi nào là do ba mẹ của An Thanh Phong cố tình gây chia rẽ?
Hoàng Thiên không nói ra suy đoán này của mình. Không còn gì để tranh luận, cả hai quyết định ra về.
Vài tuần sau, tin đồn An Thanh Phong và Tô Hân Nghiên đã chia tay lan nhanh khắp trường. Chủ đề này trở thành tin tức nóng hổi là điều hoàn toàn có thể đoán trước được, nhưng có một chuyện khiến cho Hoàng Thiên phải chú ý.
Có người bảo rằng Tô Hân Nghiên đã nghỉ học.
Sao lại như thế nhỉ, Hoàng Thiên tự hỏi. Anh tra thử trên mạng xem có tìm được thông tin gì hay không. Dù sao thì Tô Hân Nghiên cũng là một vũ công đang phất lên, có thể sẽ có người đưa tin về cô ấy.
Số lượng bài viết nhiều hơn là Hoàng Thiên tưởng.
Thông qua nội dung của chúng, anh biết được các hợp đồng ký với Tô Hân Nghiên trong thời gian qua đều đã bị hủy bỏ.
Chuyện này cũng dễ hiểu, bởi Tô Hân Nghiên có được địa vị này là nhờ danh phận bạn gái của An Thanh Phong, bây giờ bọn họ chia tay thì chắc chắn vị trí của cô sẽ không được như lúc trước nữa.
Một bài viết khác đề cập đến chuyện gia đình của Tô Hân Nghiên đã phá sản và phải chuyển nhà về quê. Chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế, Hoàng Thiên hoang mang tự hỏi. Nhưng rồi anh nghĩ, với một cửa hàng tầm trung như của ba mẹ Tô Hân Nghiên, khiến nó sụp đổ trong phút chốc là chuyện nằm trong khả năng của An Thanh Phong.
Hoàng Thiên tiếp tục đọc các bài viết khác. Sau đó, anh gọi điện cho An Thanh Phong.
"An Thanh Phong, chuyện của gia đình Tô Hân Nghiên là do cậu làm à?"
"Đúng vậy. Kẻ phản bội phải trả giá. Có gì đâu." - An Thanh Phong điềm nhiên trả lời.
"Sự nghiệp của cô ấy thì không nói đi, nhưng sao cậu phải khiến gia đình cô ấy phá sản chứ?"
"Con hư tại cha mẹ. Cũng chẳng oan ức gì." - An Thanh Phong không có chút hối hận.
Hoàng Thiên thở dài, chưa bao giờ anh thấy An Thanh Phong lại tàn nhẫn như vậy. Có lẽ là do ám ảnh tâm lý về chuyện của ba mẹ trong quá khứ.
"Cậu đã đọc báo chưa? Sự trả thù của cậu đi hơi xa rồi đấy."
"Xa ư? Chỉ là chuyển về quê sinh sống thôi mà. Có phải đi chết đâu."
An Thanh Phong nhấp vào đường link mà Hoàng Thiên vừa mới gửi qua. Tiêu đề của bài viết là: GIA ĐÌNH VŨ CÔNG MỚI NỔI TÔ HÂN NGHIÊN GẶP TAI NẠN GIAO THÔNG TRÊN ĐƯỜNG TRỞ VỀ QUÊ.