"Tên khốn đó đã làm thế đấy." - Tô Hân Nghiên căm phẫn gào lên. Cô vừa mới kể cho Trương Hạo Hiên nghe toàn bộ câu chuyện của quá khứ, tất nhiên là chỉ với góc nhìn từ phía cô.
Đại khái rằng An Thanh Phong đã chủ động tán tỉnh cô rồi cả hai chính thức hẹn hò, sau đó hắn ta vì ghen tuông mù quáng mà đem thủ đoạn tiểu nhân ra trả thù khiến gia đình cô phá sản, phải dọn về quê sinh sống. Trên đường đi, một chiếc xe tải bị mất lái chạy ở làn ngược chiều đã đâm phải chiếc xe của gia đình cô. Hậu quả là, người tài xế kia cùng mẹ cô qua đời ngay tại chỗ, ba cô nằm hôn mê trong thời gian dài, còn bản thân Tô Hân Nghiên cũng bị thương nặng, đặc biệt là di chứng ở chân không thể phục hồi. Để có thể chi trả số tiền viện phí khổng lồ, Tô Hân Nghiên đành phải bỏ học để đi làm kiếm tiền, thậm chí còn phải vay mượn nợ. Mặc dù không ảnh hưởng quá nhiều đến việc đi lại nhưng đôi chân của cô không còn được linh hoạt như trước, ước mơ trở thành vũ công tất nhiên tan thành mây khói.
"Tôi đã hiểu vì sao cô lại ghét hắn ta đến thế rồi. Con người đó đã trực tiếp và gián tiếp lấy đi tất cả mọi thứ của cô." - Trương Hạo Hiên tỏ vẻ thông cảm.
"Xin lỗi nếu như tôi có hơi kích động." - Tô Hân Nghiên cố gắng thở đều, điều chỉnh lại cảm xúc. Thế nhưng nỗi đau buồn chôn chặt bấy lâu thoáng chốc bột phát, ký ức về những ngày tháng khó khăn sau vụ tai nạn đó khiến nước mắt cô không kìm được trào khỏi hốc mắt, lăn dài trên má.
"Đừng khóc. Mọi chuyện đều đã qua cả rồi. Bây giờ cô có thể bắt đầu một cuộc sống mới." - Trương Hạo Hiên đưa khăn tay cho cô lau nước mắt.
"Anh nói đúng. Có vẻ kể ra hết mọi chuyện thì tâm trạng của tôi cũng thoải mái hơn." - Tô Hân Nghiên cố gắng mỉm cười. - "Hoạ sĩ Trương, anh thật sự là một người bạn tốt."
Lời khen này của cô dường như khiến ông chủ rất thoả mãn. Trương Hạo Hiên đề nghị: "Có việc này tôi đang định nói với cô. Ba ngày nữa tôi sẽ đến thành phố B để ký hợp đồng bán bộ tranh mới. Nếu có thể, cô hãy cùng đi với tôi."
"Tôi thì cũng không có vướng bận gì, nhưng mà..." - Tô Hân Nghiên hơi chần chừ khi nghĩ đến chuyện phải trở lại thành phố với những kỷ niệm không vui đó, nhưng giây kế tiếp, cô tự nhắc nhở bản thân không nên yếu đuối như thế. - "Vâng, tôi có thể đi."
Trương Hạo Hiên mỉm cười hài lòng rồi quay về phòng tiếp tục làm việc. Trong lúc ấy, Tô Hân Nghiên thu dọn chén dĩa đem đi rửa. Cô tự hỏi vì sao ông chủ lại muốn cô cùng đến thành phố B, đơn giản vì cần một người theo phụ giúp công việc hay còn nguyên nhân nào khác?
Phải chăng Trương Hạo Hiên muốn cô dũng cảm đối diện với quá khứ để có thể buông bỏ? Tô Hân Nghiên không chắc cách này có thật sự hiệu quả hay không, nhưng cũng đáng để thử một lần.
Trong hai ngày kế tiếp, Trương Hạo Hiên bận bịu hoàn tất những bước cuối của tác phẩm. Tô Hân Nghiên phụ trách chuẩn bị hành lý cho cả hai người và đặt vé tàu đến thành phố B. Đến ngày khởi hành, cô và anh đóng gói các bức tranh một cách thật cẩn thận để tránh việc chúng bị hư hỏng trong quá trình vận tải.
Họ di chuyển bằng xe lửa, toa thương gia, khoang tàu riêng. Vì trên tàu đã có sẵn nhân viên phục vụ nên Tô Hân Nghiên không có cơ hội nào để làm việc.
Trương Hạo Hiên nói: "Thoải mái đi. Cứ xem như được thưởng chuyến du lịch ấy mà."
Mới làm việc có một tuần mà nào là được ứng tiền, được tăng lương, rồi giờ là được đi du lịch, Tô Hân Nghiên cảm thấy trên đời này chắc không có người giúp việc nào được đãi đãi ngộ tốt như cô đâu.
Tô Hân Nghiên cũng bắt đầu quen dần với tính cách phóng khoáng quá đà của ông chủ nên cũng không ngại ngùng như lúc trước nữa, vô tư tận hưởng thời gian nghỉ ngơi này. Lâu lắm rồi, cô mới lại cảm thấy thoải mái như vậy, không cần phải lo lắng đến những gánh nặng của cuộc sống.
Giữa lúc đang ung dung tự tại, Tô Hân Nghiên chợt phát hiện thấy Trương Hạo Hiên nhìn cô một cách chăm chú. Bị cô bắt gặp, anh vội chuyển tầm mắt sang nơi khác.
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ anh ta đối xử tốt với mình thật sự là vì có ý định tán tỉnh mình sao? Tô Hân Nghiên cảm thấy tình huống này rất quen thuộc.
Mặc dù với tư cách là ông chủ hay bạn bè thì Trương Hạo Hiên là một người đàn ông tốt, nhưng với một mối quan hệ trên mức đó thì cô không dám cam đoan.
Nhiều năm trước, cô cũng đã từng cho rằng An Thanh Phong là một con người tử tế, cho đến ngày hắn ta nổi cơn ghen tuông độc địa một cách vô lý. Từ sau lần đó, Tô Hân Nghiên luôn tự nhắc nhở bản thân, đừng nên đánh giá người khác quá vội vàng.
Suy nghĩ trong đầu là thế nhưng cô không bộc lộ ra bên ngoài. Dù nó đúng hay sai thì cũng chỉ làm cho không khí trở nên ngượng ngùng mà thôi.
Trương Hạo Hiên gọi phục vụ mang cà phê đến. Anh cho thêm đường vào ngay từ đầu, anh thật sự đã thay đổi thói quen để cô không liên tưởng đến hình ảnh của An Thanh Phong nữa.
Tô Hân Nghiên chợt nghĩ, liệu tính cách của con người có ảnh hưởng đến hành vi sinh hoạt hay không? Hai người cùng có sở thích uống cà phê kỳ quặc phải chăng sẽ có bản chất giống nhau?
Cô vội đánh tan suy nghĩ đó khỏi tâm trí của mình. Trương Hạo Hiên đã giúp đỡ cho cô nhiều như thế mà giờ ngồi đây nghĩ xấu cho anh thật không hay chút nào.
"Cô có biết vì sao tôi muốn cô cùng đi đến thành phố B không?" - Trương Hạo Hiên bỗng đặt câu hỏi.
"Thì... anh cần người giúp việc." - Tô Hân Nghiên đưa ra đáp án mà cô cho là bình thường nhất.
"Cũng không hẳn. Những lúc tôi đi công tác đều có nhân viên khách sạn lo từ A đến Z nên không nhất thiết phải mang theo người giúp việc riêng." - Trương Hạo Hiên nói. - "Thứ nhất, tôi không thích cô đơn nên muốn có bạn đi cùng. Thứ hai, khi nghe nhắc đến cái tên An Thanh Phong, tôi muốn cô tận mắt xem một thứ."