Sau khi xuống sân ga, Trương Hạo Hiên mang hành lý và những bức tranh chất vào cốp của một chiếc taxi đậu ở gần cổng ra vào.
Với cương vị là người giúp việc, Tô Hân Nghiên muốn xách hành lý giúp anh nhưng bị từ chối với lý do: để người ta thấy anh bắt phụ nữ làm việc nặng thì sẽ mất mặt lắm. Cô cũng không có ý định phản đối.
Chỗ ở hiện tại là do phía khách hàng chuẩn bị, tuyệt đối an ninh để bảo quản các bức tranh một cách chu đáo cho đến thời điểm ký hợp đồng mua bán chính thức. Khi biết Trương Hạo Hiên sẽ dẫn theo bạn đi cùng, họ còn nhiệt tình đổi sang loại căn hộ hai phòng ngủ.
"Thật khó tin là giấy và màu nước có thể mang lại giá trị lớn thế này." - Tô Hân Nghiên bày tỏ sự ngưỡng mộ, chỉ tính riêng chi phí chỗ ở và ăn uống cũng thấy được những đối tác của hoạ sĩ Trương đã đổ nhiều tiền bạc vào cuộc giao dịch này như thế nào.
Lướt mắt qua bảng dịch vụ của khách sạn, giống như ông chủ đã nói, vai trò người giúp việc riêng của cô trong chuyến công tác hoàn toàn không cần thiết chút nào.
"Tô Hân Nghiên, tôi đã nói là cô cần phải thấy một thứ, đúng chứ? Bây giờ chúng ta lên đường thôi." - Trương Hạo Hiên gọi.
Tô Hân Nghiên theo ông chủ ra khỏi khách sạn, đón một chiếc taxi. Trương Hạo Hiên nói với người tài xế: "Cho chúng tôi đến công ty Nam Phong."
Công ty Nam Phong? Tô Hân Nghiên không có chút ấn tượng nào về cái tên này, cũng không hiểu vì sao Trương Hạo Hiên lại muốn cô đến đó.
Cô hỏi: "Đó là công ty gì thế?"
"Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là nó nằm ở đâu." - Trương Hạo Hiên đáp.
Tô Hân Nghiên càng tò mò hơn, không rõ anh chàng hoạ sĩ này đang có kế hoạch gì.
Cô nhìn những khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, có quá nhiều thứ đã thay đổi. Sau khi trở về quê, cô không còn quan tâm đến thành phố này nữa nên không hề biết được những chuyện đã xảy ra.
Chẳng hạn như cửa hàng trà sữa ngày xưa cô thường đến uống với các thành viên trong câu lạc bộ nhảy bây giờ đã biến thành một quán bar, tiệm điện tử cô hay đến sửa máy tính đã phát triển và nâng cấp thành một đại lý, ở vị trí quán bida quen thuộc hiện tại chỉ còn là một khu đất trống.
Năm năm trôi qua, mọi thứ đã khác xa quá nhiều. Tô Hân Nghiên ngẫm nghĩ rồi chợt thấy con đường đang đi có gì đó hơi quen thì phải? Lục tìm trong ký ức, cô cố nhớ lại xem con đường này sẽ dẫn đến đâu.
Bỗng nhiên, khuôn mặt của An Thanh Phong hiện lên trong đầu cô.
Cái quái gì thế này? Chẳng lẽ mọi thứ trên đời đều liên quan đến tên khốn đó hay sao? Tô Hân Nghiên bực bội nghĩ rồi lập tức nhận ra đúng là như vậy.
Trước đây khi An Thanh Phong giới thiệu cho cô công ty của gia đình hắn ta, họ đã đi qua con đường này. Cô nhớ gần đó làm gì có công ty nào tên là Nam Phong. Có lẽ nó dược thành lập trong lúc cô không có ở đây chăng? Hay chỉ là vô tình trùng đường thôi?
Chiếc taxi dừng lại, Tô Hân Nghiên nhìn thấy một tấm biển lớn ghi dòng chữ: "Công ty TNHH Nam Phong".
Cả hai bước xuống xe, sau khi thanh toán xong, Trương Hạo Hiên quay sang nói với Tô Hân Nghiên: "Thời gian qua cô không xem tin tức nên có vài chuyện không biết. Cô thấy nơi này có quen không?"
Tất nhiên là cô nhận ra, nơi đây từng là trụ sở công ty của cha dượng An Thanh Phong, nhưng sao giờ lại là công ty Nam Phong mất rồi?
"Họ đổi tên à? Hay là đã chuyển đi nơi khác?" - Tô Hân Nghiên hỏi.
"Họ đã phá sản rồi. Một năm sau vụ tai nạn của cô." - Trương Hạo Hiên kể. - "Cái đó gọi là quả báo đúng không? An Thanh Phong khiến gia đình cô tán gia bại sản và không lâu sau thì đến lượt gia đình hắn trải qua điều tương tự."
Tô Hân Nghiên nhìn chằm chằm lên tấm biển công ty Nam Phong. Cô không thể tin nổi một công ty vững mạnh như thế lại có thể sụp đổ chỉ sau một năm. Trong lòng cô thầm vui sướng khi biết tên khốn đó đã phải trả giá cho lỗi lầm của mình.
"Công lý đã được ông trời thực thi. Cô có thể bỏ lại quá khứ ở sau lưng rồi." - Trương Hạo Hiên nói.
Tô Hân Nghiên gật đầu, cảm thấy anh nói rất đúng. Không còn lý do gì để cô phải nghĩ đến An Thanh Phong nữa, nhân quả báo ứng mà hắn phải nhận đã đủ khiến cô hả dạ.
"Tôi muốn báo cho cô biết vậy thôi." - Trương Hạo Hiên bảo. - "Đến buổi tối mới ký hợp đồng. Bây giờ chúng ta đi ăn trưa nhé."
Anh chọn một nhà hàng bình dân và cô cảm thấy thoải mái với quyết định đó. Sau khi lựa được chỗ ngồi, Trương Hạo Hiên muốn vào nhà vệ sinh một lát nên dặn cô cứ gọi món trước.
Đã nấu ăn cho anh được một tuần, Tô Hân Nghiên cũng nắm được khẩu vị của anh nên việc này không gây khó dễ cho cô.
Người phục vụ rời đi sau khi đã ghi chép xong. Tô
Hân Nghiên nghịch điện thoại trong lúc chờ đợi.
Một người đàn ông lạ mặt bước vào nhà hàng. Vừa trông thấy cô, ông ta liền tròn mắt ngạc nhiên, tiến thẳng đến ngồi xuống ghế đối diện: "Tiểu Hoa, không ngờ có thể gặp lại cô đấy. Chẳng phải lần trước cô đã bảo sẽ phẫu thuật thành khuôn mặt khác sao?"
"Anh nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Tiểu Hoa. Tên của tôi là Tô Hân Nghiên."
"Bây giờ cô lại tự nhận mình là Tô Hân Nghiên nữa à?" - Người đàn ông cảm thấy khó hiểu. - "Tôi biết chuyện giữa chúng ta không hay ho gì, nhưng cũng đây cần phải giả vờ không quen biết. Lần trước gặp lại, cô đâu có thái độ như thế này?"
Trương Hạo Hiên bước đến hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Ồ, tôi biết anh. Anh là hoạ sĩ nổi tiếng Trương Hạo Hiên. Không phải anh sống ở tỉnh D sao?" - Người đàn ông bắt đầu ngờ ngợ. - "Khoan đã. Tỉnh D... Vậy cô thật sự là Tô Hân Nghiên à?"
"Phải. Tôi lừa ông làm gì?" - Tô Hân Nghiên đanh giọng đáp. - "Rốt cuộc là thế nào? Tiểu Hoa là ai? Ông nói cho rõ ràng đi."
"Không. Không. Chỉ là hiểu lầm thôi."
Cảm nhận được có vấn đề gì đó mờ ám, Trương Hạo Hiên ấn người đàn ông ngồi xuống vị trí cũ khi ông ta có ý định đứng lên.
"Tốt nhất là kể cho rõ ràng đi." - Anh lấy một xấp tiền từ trong ví dúi vào tay ông ta. - "Còn không, tôi vẫn có cách khác để tìm hiểu thôi."
Người đàn ông chần chừ trong giây lát rồi chấp nhận đề nghị.