Trên đường trở về, Tô Hân Nghiên nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ. Cô đoán người gọi đến có lẽ một trong hai người cảnh sát hôm nọ.
Người bên kia đầu dây nói: "Chào cô, Tô Hân Nghiên. Là tôi, Tôn Kiến Thâm đây. Chúng tôi đã tìm được thông tin về An Thanh Phong rồi. Có thể gặp cô để trao đổi trực tiếp được chứ?"
"Vâng." - Đúng như mong đợi, Tô Hân Nghiên liền đồng ý. Địa điểm hẹn là quán cà phê đối diện khách sạn cô thuê phòng.
Do hai vị trí cách nhau không xa, Tô Hân Nghiên không thông báo thay đổi với tài xế. Sau khi taxi dừng lại trước cửa chính khách sạn, cô trả tiền rồi đi bộ sang bên kia đường.
Trình Viễn và Tôn Kiến Thâm đã có mặt trong quán. Tô Hân Nghiên tiến đến, ngồi vào ghế trống còn lại trong bàn rồi hỏi: "Vết thương của anh thế nào rồi? Mới đây đã được xuất viện rồi sao?"
"Nó vốn không nghiêm trọng mà." - Tôn Kiến Thâm đáp. - "Bác sĩ có đề nghị ở lại theo dõi thêm ít ngày nhưng tôi thấy khó chịu quá nên đã từ chối."
"Hôm qua tôi không để ý. Cô đang bị thương à?" - Trình Viễn nhìn xuống chân Tô Hân Nghiên.
"Cái này... là di chứng vĩnh viễn rồi." - Cô trả lời.
"Ra vậy." - Trình Viễn đổi chủ đề. - "Về vấn đề cô nhờ, chúng tôi đã tìm được thông tin về An Thanh Phong rồi. Nhưng trước tiên, tôi cần biết vì sao cô lại muốn tìm hiểu về người này?"
Tô Hân Nghiên chần chừ, không biết có nên kể chi tiết mọi chuyện hay chỉ nên tóm tắt đại khái một cách chung chung.
Tôn Kiến Thâm trấn an: "Đừng lo lắng quá. Chỉ là để chắc chắn thôi. Thông tin không thể tùy tiện tuồn ra bên ngoài được."
Sau một lúc ngẫm nghĩ, Tô Hân Nghiên cảm thấy chuyện giữa cô và An Thanh Phong cũng không cần thiết phải giấu giếm. Hơn nữa, Trình Viễn và Tôn Kiến Thâm là cảnh sát, dù cô không nói, họ vẫn sẽ cách tra ra sự việc. Cô quyết định kể ra toàn bộ ân oán với An Thanh Phong.
"Vì một chuyện không rõ ràng mà ra tay tàn độc như vậy. Quả là một tên khốn mà." - Tôn Kiến Thâm bất bình. Trình Viễn cũng gật đầu tán thành.
Nghe người khác mắng chửi An Thanh Phong, Tô Hân Nghiên cảm thấy vô cùng hả dạ. Cô hỏi: "Thế các anh đã tìm được gì?"
"Thứ nhất, về thân thế của An Thanh Phong, cha ruột của hắn ta là An Thiện Vương, mẹ là Triệu Hà. Sau đó bà ấy bỏ chồng để theo Dương Vạn Lý, chủ tịch một tập đoàn." - Tôn Kiến Thâm trình bày. - "Cô có biết vè Tập Đoàn không?"
Tô Hân Nghiên không hiểu vì sao Tôn Kiến Thâm lại đột ngột thay đổi đề tài, cô vô thức lắc đầu rồi vội gật đầu đính chính. Trước đây, cô từng đọc được thông tin về Tập Đoàn trên báo chí. Đó là một tổ chức xã hội đen khét tiếng tại thành phố B. Sau khi dọn đến tỉnh D, cô có nghe loáng thoáng vụ việc Sếp Tổng của tổ chức đã chết, nhưng do không muốn quan tâm đến thành phố B nữa và cũng không hứng thú với bọn tội phạm nên cô không tìm hiểu sâu về sự kiện đó.
"Dương Vạn Lý vốn là đối tác của Tập Đoàn từ đời Sếp Tổng tiền nhiệm." - Trình Viễn nói tiếp.- "Tất nhiên đây chỉ là nghi ngờ, không có bằng chứng để tố cáo ông ta."
Tô Hân Nghiên giật nảy mình, nếu không có vụ việc khiến cô và An Thanh Phong chia tay, chẳng lẽ cô sẽ gả vào một gia đình xã hội đen hay sao? Thế mới thấy, mỗi việc hẹn hò với An Thanh Phong đã là một sai lầm, không cần đợi đến lúc hắn ta giở thủ đoạn tàn nhẫn.
"Vậy An Thanh Phong là tội phạm?" - Tô Hân Nghiên xác nhận lại.
"Chúng tôi nghi ngờ thế, cả ba người trong gia đình họ." - Trình Viễn đáp. - "Vì vậy tôi mới phải cảnh giác với cô. Có khả năng cô là kẻ thù cũ muốn tìm hắn ta báo thù. Nhưng tôi không cho rằng cô là kiểu người sẽ làm như vậy."
Tô Hân Nghiên bất chợt nhận ra vì sao An Thanh Phong có thể phá hoại cửa hàng của gia đình cô đến mức khiến nó phá sản một cách vừa nhanh chóng vừa kín đáo như vậy, hắn ta đã quá quen với những trò kiểu đó rồi. Kẻ thù cũ - Tô Hân Nghiên cảm thấy danh từ này cũng rất phù hợp với cô.
Nhìn sắc mặt Tô Hân Nghiên tràn đầy giận dữ, Tôn Kiến Thâm hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Tôi ổn. Anh nói tiếp đi."
"Sau sự sụp đổ của Tập Đoàn, công ty của Dương Vạn Lý mất chỗ chống lưng. Do không quen làm ăn chân chính nên ông ta liên tiếp gặp thất bại, mà phía hắc đạo cũng không còn đất dung thân." - Tôn Kiến Thâm kể.
"Và rồi họ phá sản." - Tô Hân Nghiên tiếp lời.
"Đúng vậy. Sự kiện này chắc là cô đã nghe đến rồi." - Tôn Kiến Thâm nói.
Chỉ vừa mới hôm qua thôi, Tô Hân Nghiên nghĩ.
"Sau khi phá sản, gia đình bọn họ đã dọn đến một khu nhà ở ngoại ô." - Trình Viễn nói.
"Tôi biết." - Tô Hân Nghiên đáp. - "Tôi vừa từ đó về."
"Cô vừa từ đó về à?" - Trình Viễn hỏi. - "Vậy còn điều gì cô chưa biết?"
"Các anh có biết sau vụ tai nạn của ba mẹ mình, An Thanh Phong đã dọn đi đâu không?" - Tô Hân Nghiên nói ra câu hỏi lớn nhất trong đầu cô từ tối qua đến giờ.
"Chuyện này chúng tôi cũng không rõ. Thời điểm đó, An Thanh Phong không còn thuộc diện ưu tiên điều tra nên chúng ta không theo dấu hắn ta." - Tôn Kiến Thâm đáp. - "Xem ra tôi không giúp được gì cho cô rồi. Toàn đưa ra những thông tin cô đã biết."
Tô Hân Nghiên có chút thất vọng nhưng có ý định trách hai người bọn họ. Cô nói: "Không sao. Các anh cũng đã có lòng giúp đỡ mà."
Trước khi bọn họ tạm biệt, Tô Hân Nghiên bỗng nhớ đến một chuyện.
"Phải rồi. Ông lão hàng xóm nói rằng: An Thanh Phong khăng khăng vụ tai nạn là cố tình sắp đặt."