Dấu Vết Của Quá Khứ

"Cố tình ư? Không thể nào. Phía cảnh sát giao thông đã khám nghiệm cẩn thận rồi mà, họ hoàn toàn khẳng định đó là một vụ tai nạn." - Trình Viễn cảm thấy khó tin.

"Tôi cũng chỉ nghe kể vậy thôi, cũng không rõ sự thật như thế nào." - Tô Hân Nghiên đáp.

"An Thanh Phong từng tham gia các hoạt động trong giới xã hội đen, tiếp xúc với nhiều thành phần bất hảo nên hắn nảy sinh tâm lý sợ hãi cũng là bình thường thôi mà." - Tôn Kiến Thâm tìm hướng giải thích.

"Có lẽ vậy. Ông lão cũng nói An Thanh Phong chuyển đi vì e ngại một tên kẻ thù nào đó. Chắc là khi ấy tâm lý hắn ta thật sự không ổn định." - Tô Hân Nghiên cảm thấy Tôn Kiến Thâm phân tích rất hợp lý. Sau khi hai người cảnh sát rời đi, cô cũng liền trở về khách sạn.

Đến cuối chiều, Trương Hạo Hiên hoàn tất buổi thuyết trình. Chạm mặt Tô Hân Nghiên ở phòng khách, anh nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay đến xem nhà của An Thanh Phong, cô thấy vui rồi chứ?"

"Không hẳn. Anh đã nói đúng. Đến đó cũng không giúp được gì cho tôi cả." - Tô Hân Nghiên trả lời.

Trương Hạo Hiên lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu: "Đây là bản photo hồ sơ cuộc phẫu thuật thẩm mỹ của Tiểu Hoa. Những lời Đỗ Hàm đã nói là sự thật."

Tô Hân Nghiên cảm kích nhận lấy. Cô vui vẻ nói: "Vậy là đã có bằng chứng rồi. Bây giờ chỉ cần tìm thấy An Thanh Phong nữa là được."

"Tôi đã nói rồi mà, vấn đề đó không dễ thực hiện. Thế nên cô đừng bận tâm đến nữa."

"À phải. Gần đây tôi cứ mãi đâm đầu vào chuyện của An Thanh Phong, lại còn làm phiền đến anh nữa." - Tô Hân Nghiên tỏ vẻ hối lỗi.

"Tôi không có ý trách móc cô. Chỉ là tôi mong cô có thể sống thoải mái hơn thôi. Chẳng lẽ cô phải gặp trực tiếp An Thanh Phong để xỉ vả hắn thì mới vừa lòng hay sao?"

Tô Hân Nghiên gật đầu, nén tiếng thở dài: "Tôi nghĩ là vậy. Nhưng tạm thời chỉ đành chờ đợi mà thôi. Tôi sẽ cố gắng không để những phiền muộn này ảnh hưởng đến công việc nên anh cũng đừng lo lắng. À, sáng mai là chúng ta phải quay lại tỉnh D rồi. Tôi đi thu dọn hành lý đây."

Vừa đứng dậy di chuyển được vài bước, Tô Hân Nghiên bỗng nảy ra một ý. Cô quay người lại nói với Trương Hạo Hiên: "Tôi ra ngoài một chút, được chứ?"

"Cứ tự nhiên. Hôm nay cô được nghỉ phép mà, hơn nữa cũng hết giờ làm rồi. Nhưng cô định đi đâu?" - Anh tò mò hỏi.

"Tôi vừa nhớ đến một người có thể biết chỗ mà An Thanh Phong đã dọn đến." - Tô Hân Nghiên trả lời.

"Ai cơ?"

"Nếu có một người mà hắn ta dám tiết lộ nơi mình sẽ đến thì chắc chắn là Hoàng Thiên, bạn thân nhất của An Thanh Phong." - Tô Hân Nghiên khẳng định

"Cũng có thể là không. Tôi cho rằng, nếu hắn ta đã bí mật rời đi thì sẽ không ngu ngốc để lại manh mối đâu." - Trương Hạo Hiên không tán thành suy nghĩ của cô.

"An Thanh Phong là tên ngu ngốc mà, nếu không thì sao anh ta lại bị mấy thủ đoạn vặt vãnh kia lừa chứ?" - Tô Hân Nghiên nói. - "Với lại, chưa thử sao biết được."

Thế là cô lên đường đến nhà Hoàng Thiên.

Mặc dù Tôn Kiến Thâm không nghĩ vụ tai nạn của ba mẹ An Thanh Phong có điều gì đó mờ ám nhưng anh vẫn tìm lại hồ sơ lưu trữ để kiểm tra.

Cẩn tắc vô áy náy, Tôn Kiến Thâm ngẫm nghĩ, biết đâu cảnh sát đã phạm một sơ suất không nên có, hoặc có thể kẻ gây án đã sử dụng một thủ đoạn nào đấy để qua mắt những người khám nghiệm hiện trường.

Sau một lúc, Tôn Kiến Thâm cũng có trong tay thứ mình cần. Anh trải các biên bản và báo cáo lên mặt bàn. Mọi chi tiết được ghi chép đều không có gì bất thường, tất cả dấu vết đều chứng minh đây là một vụ tai nạn.

Chỉ có điều, cho đến tận bây giờ, nghi can của vụ án vẫn chưa bị bắt giữ. Thông thường, khi bất ngờ xảy ra tai nạn giao thông, người ta sẽ không có sự chuẩn bị trước, nên dù có bỏ chạy cũng sẽ để lại manh mối. Nhưng vụ việc này lại vô cùng sạch sẽ.

Có thể là hắn ta gặp may mắn và đầu óc xử lý tình huống có chút nhanh nhạy, Tôn Kiến Thâm thử suy luận. Anh tiếp tục quan sát các bức ảnh chụp hiện trường, mọi thứ đều ăn khớp với nhau.

Bỗng dưng, Tôn Kiến Thâm nhận ra có gì đó không hợp lý. Đúng lúc này, Trình Viễn bước đến, liếc mắt qua đống tài liệu trên bàn rồi lại nhìn người đồng nghiệp: "Anh cho rằng vụ tai nạn của An Thanh Phong có vấn đề thật à?"

"Không chắc lắm." - Tôn Kiến Thâm khẽ lắc đầu. - "Ban đầu chỉ muốn kiểm tra để đảm bảo không có sai sót mà thôi, nhưng quả thật xem xong ảnh hiện trường thì có cảm giác là lạ."

Nghe vậy, Trình Viễn cũng chăm chú quan sát những tấm ảnh trên bàn. Những chứng cứ được chụp lại đều dẫn đến kết luận đây là một vụ tai nạn giao thông bình thường. Có lẽ vấn đề nằm ở một khía cạnh khác nhưng mãi một lúc sau anh vẫn không nhìn ra điểm sai lệch trong những bức hình.

"Tạm thời gác việc này sang một bên. Chúng ta có một cần vụ án mới cần phải điều tra đây." - Trình Viễn nói.

"Vậy chuẩn bị xuất phát thôi." - Tôn Kiến Thâm dùng di động của mình chụp lại các tấm ảnh trong bộ hồ sơ rồi đem nó cất về chỗ cũ.

Bên ngoài ban công nhà mình, Hoàng Thiên vừa thổi sáo vừa ngắm cảnh đêm. Từ vị trí anh ngồi có thể nhìn ra bờ hồ với những ánh đèn lung linh huyền ảo, xung quanh lại không có nhà hàng xóm, chẳng ngại quấy nhiễu đến ai.

Cuộc sống hiện tại của Hoàng Thiên rất bận rộn nên những giây phút êm ả thế này đối với anh vô cùng ý nghĩa. Anh đang chơi một giai điệu đầy hoài niệm và bất chợt trông thấy một người đến từ quá khứ, một người anh từng quen biết, tuy không tiếp xúc nhiều nhưng đã để lại trong anh một ấn tượng sâu sắc. Cô ấy là Tô Hân Nghiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui