“Hai cô cậu là bạn của cậu ta à?” - Ông cụ hỏi.
“Dạ vâng, An Thanh Phong là một người bạn cũ của chúng cháu. Đã nhiều năm rồi không gặp, vô tình biết anh ấy ở đây nên bọn cháu muốn đến thăm, không ngờ đã xảy ra chuyện như vậy.” - Tô Hân Nghiên nói dối, cô không muốn kể vấn đề rắc rối của mình ra để mọi chuyện trở nên phức tạp thêm.
“Đã cất công đến tận đây rồi thì có lẽ hai người cũng nên ghé viếng mộ cậu ta.” - Ông cụ bảo. - “Lúc còn sống, cậu ta đã thuê nhà của lão Triệu phía bên kia. Chỉ cần đi thẳng, nhìn thấy ngôi nhà ba tầng, chính là chỗ đó. Lão Triệu xem cậu thanh niên đó như con trai mình nên khi cậu ta mất, lão đã đắp mộ phần cho cậu ta ở ngọn núi sau nhà.”
“Vâng. Cảm ơn ông đã cho chúng cháu biết ạ.” - Tô Hân Nghiên cúi đầu cảm ơn.
Cô và Trương Hạo Hiên theo chỉ dẫn của ông cụ, nhanh chóng thấy được một ngôi nhà ba tầng nổi bật giữa những ngôi nhà thấp hơn xung quanh. Một ông lão đang đứng tưới cây ngoài sân, họ đoán đó chính là lão Triệu.
Tô Hân Nghiên chủ động lên tiếng: “Cho cháu hỏi, đây có phải nhà của ông Triệu không ạ?”
Ông lão dừng tay, vui vẻ bước ra mở cổng hàng rào: “Nhìn hai cô cậu có vẻ là khách du lịch, đến đây để thuê phòng à? Vẫn còn phòng trống đấy, tôi dẫn cả hai đi xem nhé?”
Tô Hân Nghiên cắt ngang sự nhiệt tình của ông lão: “Dạ không phải ạ. Chúng cháu chỉ muốn hỏi thăm một chút.”
Ông lão vẫn giữ thái độ niềm nở: “Cháu muốn hỏi gì? Nếu biết tôi sẽ trả lời.”
“Cháu muốn hỏi thông tin về một người tên là An Thanh Phong.” - Tô Hân Nghiên đáp.
Vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt lão Triệu liền trầm xuống, tuy biểu cảm vẫn thân thiện nhưng không còn tươi cười nữa. Ông lão hỏi Tô Hân Nghiên vì sao muốn tìm hiểu về An Thanh Phong, cô đã dùng lại lời nói dối cũ để giải thích.
Đôi mắt lão Triệu lộ vẻ buồn bã: “An Thanh Phong là một chàng trai rất phóng khoáng và hoà đồng. Đáng tiếc lại chết thảm.”
“Cháu cũng có nghe qua chuyện này. Hình như có người đã đến tìm anh ấy trước khi xảy ra tai nạn.” - Tô Hân Nghiên nói.
“Đúng vậy. Trước đó một ngày, An Thanh Phong liên tục nói mình đang bị kẻ xấu theo dõi. Tôi chỉ cười và bảo rằng: “Cháu xem phim nhiều quá rồi đấy.” Không ngờ hôm sau lại thật sự xảy ra vụ tai nạn thương tâm ấy.” - Lão Triệu kể. - “À không, nói chính xác thì đó là một vụ mưu sát được ngụy tạo thành tai nạn.”
“Vì sao ông lại cho rằng vụ đó là mưu sát ạ?” - Tô Hân Nghiên hỏi.
“Có người dò hỏi chỗ ở của An Thanh Phong nhưng không trực tiếp đến thăm, chỉ ngấm ngầm theo dõi, kế tiếp thì xảy ra tai nạn. Không phải mưu sát thì là gì?” - Lão Triệu lập luận. - “Sau sự việc, trưởng làng đã cho lùng bắt người đàn ông lạ mặt kia nhưng hắn đã biến mất, rõ ràng là sợ tội nên bỏ trốn.”
Tô Hân Nghiên gật gù, cảm thấy ông lão nói rất có lý. Vậy là quả báo mà An Thanh Phong nhận lấy không chỉ mất tài sản, mất gia đình mà còn mất luôn cả tính mạng. Nghĩ đến đây, cô cũng không còn muốn trả đũa hắn ta nữa, kết cục của hắn đã quá bi thảm rồi.
“Chúng cháu muốn đến viếng mộ cậu ấy một chút, có được không ạ?” - Trương Hạo Hiên bỗng lên tiếng.
“Được chứ. Có bạn đến thăm, An Thanh Phong có lẽ cũng bớt lạnh lẽo.” - Lão Triệu chỉ đường cho họ đến ngôi mộ.
Sau khi cảm ơn ông lão, cả hai cùng nhau đi về phía ngọn núi đằng sau.
Mộ phần của An Thanh Phong được đắp rất đẹp, chứng tỏ lão Triệu thật sự coi hắn ta như con trai mình. Dù đặt ở ngoài trời nhưng ngôi mộ vẫn tươm tất sạch sẽ, cho thấy thường xuyên có người đến chăm sóc và quét dọn. Ít nhất thì sau khi qua đời, hắn cũng có được một nơi yên nghỉ tử tế.
An Thanh Phong được lão Triệu yêu quý như thế, Tô Hân Nghiên thầm nghĩ có lẽ ông lão cũng bị tính cách bên ngoài của hắn đánh lừa, giống như cô lúc trước. Cô tự hỏi nếu lão Triệu biết được “con trai” của mình là kẻ tàn nhẫn, đầy thủ đoạn, và còn là một tên tội phạm thì ông sẽ cảm thấy như thế nào?
Đứng trước tấm bia của An Thanh Phong, cả hai ngây người một lúc lâu. Trương Hạo Hiên là người phá vỡ sự im lặng: “Đã đến đây rồi, dù không phải người sống nhưng cũng xem như đã gặp được. Cô muốn chửi hắn ta một trận mà đúng chứ?”
Tô Hân Nghiên không trả lời. Mục đích ban đầu của cô đúng là vậy nhưng giờ lại không muốn nữa. Trương Hạo Hiên tưởng là cô ngại, anh nói: “Hay là tôi lánh mặt một lúc nhé?”
“Không cần.” - Tô Hân Nghiên lên tiếng. - “Anh có bật lửa không?”
“Bật lửa à? Tôi có.” - Tuy không hút thuốc nhưng Trương Hạo Hiên vẫn thường mang theo một cái bên người. Anh đưa nó cho cô.
Tô Hân Nghiên lấy từ trong túi bản sao hồ sơ phẫu thuật thẩm mỹ của Tiểu Hoa, đặt nó trước mộ của An Thanh Phong rồi châm lửa đốt. Cô nói: “Giờ tôi chỉ cần hắn ta ở thế giới bên kia biết mình đã sai là được. Quả báo cũng đã xảy ra rồi. Trong lòng tôi cũng không còn thù hận nữa.”
Tô Hân Nghiên tự hỏi cảm giác của mình lúc này có giống với An Thanh Phong hay không, khi biết người mình căm ghét phải trả giá, cõi lòng vô cùng thanh thản. Phải chăng cô với hắn ta là cùng một loại người?
Tô Hân Nghiên nói ra suy nghĩ này với Trương Hạo Hiên. Anh mỉm cười lắc đầu: “Không thể nói như vậy được. An Thanh Phong đã chủ động lựa chọn con đường tiêu cực đó. Còn cô thì chưa bao giờ mong muốn những chuyện thế này.”
Đợi khi đống giấy đã cháy thành tro, cả hai cùng nhau rời đi.