Tô Hân Nghiên kéo Trương Hạo Hiên ra ngoài nói chuyện. Họ vòng ra sau nhà đi đến dưới chân núi. Sau khi chắc chắn không có ai nghe thấy, cô bắt đầu tra hỏi: “Bức tranh đó, tại sao An Thanh Phong lại có được? Bốn năm trước, rõ ràng anh còn chưa nổi tiếng, làm sao có thể khiến hắn ta mua và trân trọng bức tranh đến thế?”
“Cô nói đúng. Thật ra, bức tranh đó là tôi đã tặng cho An Thanh Phong.” - Trương Hạo Hiên xác nhận.
“Tặng ư? Tại sao? Hai người là bạn à?” - Tô Hân Nghiên ngạc nhiên.
“Có thể nói là bạn thưởng thức nghệ thuật. An Thanh Phong lúc đó rất mê tranh vẽ, còn tôi là một tay hoạ sĩ nghiệp dư, hai chúng tôi quen biết nhau trên mạng. Nhưng ngoài việc trao đổi về hội họa thì tôi và hắn không biết gì về cuộc sống cá nhân của đối phương cả.” - Trương Hạo Hiên nói.
Tô Hân Nghiên nhớ lại An Thanh Phong từng bảo có vài người cũng có sở thích uống cà phê giống hắn ta, vậy ra một trong số đó là Trương Hạo Hiên. Cô lại tiếp tục đặt câu hỏi: “Thế sao từ đầu anh lại không nói thẳng với tôi là có quen biết An Thanh Phong?”
“Thời điểm đó bất kỳ cái gì gợi nhớ đến An Thanh Phong dù là nhỏ nhất cũng khiến cô khó chịu vô cùng, nếu cô biết tôi là bạn của hắn ta thì sẽ thế nào? Người ta có câu: ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Lỡ như cô đánh giá không tốt về tôi thì biết phải làm sao?” - Trương Hạo Hiên giải thích.
“Chuyện tôi đánh giá anh như thế nào quan trọng đến vậy à?”
“Quan trọng chứ. Thứ nhất là về mặt công việc, để nhân viên coi thường ông chủ thì còn ra thể thống gì nữa. Thứ hai, tôi xem cô là bạn nên không muốn vì một chuyện đã cũ mà làm xấu đi mối quan hệ giữa chúng ta.” - Trương Hạo Hiên chậm rãi nói.
Tô Hân Nghiên im lặng suy ngẫm một lúc, thấy lời anh nói cũng hợp lý. Bất kỳ ai lỡ kết bạn với một kẻ như An Thanh Phong cũng đều sẽ cảm thấy mất mặt đến mức không dám nhận người quen. Công bằng mà nghĩ, so với những chuyện mà Trương Hạo Hiên đã làm cho cô thì sự giấu giếm này cũng không có gì là quá đáng.
“Xin lỗi, tôi lại để cơn nóng giận lấn át nữa rồi.” - Tô Hân Nghiên xuống nước.
“Không có gì đâu. Cũng do tôi không thành thật trước.” - Trương Hạo Hiên nói.
“Thế tất cả những việc anh giúp tôi đều là vì muốn thay bạn mình đền tội đấy à?” - Tô Hân Nghiên hỏi với giọng nhẹ nhàng hơn. Cô cho rằng mình đã lý giải được nguyên nhân vì sao anh lại tốt bụng như vậy.
“Một phần, nhưng không nhiều. Mãi đến lúc trả hết nợ cho bọn giang hồ, cô mới kể tôi nghe về An Thanh Phong kia mà. Ban đầu tôi chỉ đơn giản thấy cô là một cô gái hiền lành, thật thà lại có hoàn cảnh đáng thương nên muốn ra tay tương trợ thôi. Cô biết đấy, cô là kiểu người dễ gây thiện cảm.” - Trương Hạo Hiên nói.
Tô Hân Nghiên biết điểm yếu của bản thân chính là những lời khen, chỉ cần nghe đối phương nói tốt về mình là cô liền hạ hỏa. Dù Trương Hạo Hiên có dính líu đến An Thanh Phong hay không thì mọi chuyện đã là quá khứ, bây giờ cũng không còn quan trọng nữa. Còn vấn đề họ có phải là cá mè một lứa hay không, cô sẽ từ từ đánh giá sau, ít nhất thì trước mắt cô không cảm thấy như vậy.
“Thú thật với cô, khi nghe kể về bản chất thật của An Thanh Phong, tôi đã rất sốc. Trước đó tôi chỉ biết hắn là con trai của một gia đình thượng lưu. Dù vẫn biết nhiều người thuộc tầng lớp đó có tính tình không tốt nhưng tôi cho rằng hắn ta là ngoại lệ.” - Trương Hạo Hiên kể tiếp.
Tô Hân Nghiên gật đầu, cô cũng từng cảm thấy như thế. Có lẽ đây là ấn tượng chung của tất cả mọi người về An Thanh Phong.
“Thôi, không nhắc đến hắn ta nữa. An Thanh Phong đã là người của quá khứ rồi. Chúng ta phải sống cho hiện tại và tương lai.” - Tô Hân Nghiên nói.
“Đúng vậy, chúng ta mau về thôi. Chỗ này có vẻ không an toàn vào buổi tối.” - Trương Hạo Hiên tán thành.
Nghe anh nói vậy, cô bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, đảo mắt xung quanh thấy cảnh vật vừa vắng vẻ vừa tối tăm, nếu có chuyện gì xảy ra thì đúng là thần không biết, quỷ không hay. Ban nãy, cô chỉ không muốn gây chuyện trong nhà lão Triệu nên quyết định đi ra ngoài mà không tính toán đề phòng bất trắc.
“Ừm, đi về thôi.” - Tô Hân Nghiên nói.
Bỗng dưng cô nghĩ đến một chuyện, ngôi mộ của An Thanh Phong đặt ở chân núi phải chăng vì đó chính là nơi hắn ta gặp tai nạn? Có khi nào linh hồn của hắn vẫn còn lảng vảng xung quanh khu vực này và vừa rồi đã nghe thấy hết những lời họ nói về hắn?
Tô Hân Nghiên rùng mình một cái, xua đi suy nghĩ đáng sợ đó. Cứ tự mình doạ mình, trên đời này làm gì có hồn ma.
Đằng trước xuất hiện một người đàn ông đi ngược chiều. Cô tự hỏi ông ta đi đâu vào giờ này. Con đường sau lưng cô chỉ có hai hướng rẽ, một dẫn lên núi, một dẫn ra bờ sông. Cả hai chỗ đó đều không phải nơi mà người bình thường sẽ tới vào buổi tối.
Lẽ nào là cướp? Tô Hân Nghiên hoảng sợ nghĩ. Nếu thật vậy thì cô lại mang rắc rối đến nữa rồi. Cô thầm mong hắn chỉ lấy tiền mà không gây hại gì cho cả hai.
Trương Hạo Hiên cũng cảnh giác với người đàn ông này, anh kéo cô di chuyển giữ khoảng cách thật xa với ông ta. Tuy nhiên, gã vẫn cố tình chắn đường của hai người.
Thôi đúng là cướp rồi, Tô Hân Nghiên không còn nghi ngờ gì nữa.
Khớp với dự đoán, người đàn ông bất ngờ rút từ trong áo khoác ra một con dao sáng loáng. Nhưng thay vì buông lời đe doạ để trấn lột tiền, ông ta dồn lực đâm thẳng nó về phía trước.