“Hung thủ là Tiền Vinh, một tay giang hồ khá cộm cán. Tôi cũng không hiểu đội trưởng Thái đã làm cách nào để buộc hắn nhận tội.” - Phương Hoà nói. - “Hắn từng bị tóm mấy lần vì tham gia bảo kê, hành hung đánh người, gây rối trật tự, phá hoại tài sản,… nhưng với tội danh giết người thì đây là lần đầu. Ít nhất theo lời khai của hắn là vậy.”
“Lần đầu mà được thế này thì quả là có thiên phú giết người đấy.” - Tôn Kiến Thâm nhận xét.
“Người thuê hắn che kín mặt mũi, chỉ xác định được kẻ đó có vóc dáng trung bình. Giao dịch bằng tiền mặt đã qua sử dụng. Và trả trước. Có vẻ rất tin tưởng Tiền Vinh.” - Phương Hoà tiếp tục kể. - “Yêu cầu đưa ra là giết ba người: Đỗ Hàm, Tiểu Hoa và Kiều Lâm. Thông tin các nạn nhân do bên thuê cung cấp, Tiền Vinh chỉ cần tìm thời cơ thích hợp để ra tay. Những chuyện tiếp theo thì hai cậu đã biết rồi đấy.”
Sực nhớ ra, Phương Hoà lại nói: “À phải rồi, kẻ đó dặn dò Tiền Vinh chỉ được hành động sau ngày bọn họ giao dịch.”
“Chuyện này không bình thường chút nào. Chỉ có một cách lý giải, đó là hắn muốn tạo bằng chứng ngoại phạm cho bản thân.” - Trình Viễn nhận xét.
“Như vậy là có thêm căn cứ để củng cố giả thuyết Trương Hạo Hiên là kẻ chủ mưu đằng sau rồi.” - Tôn Kiến Thâm nói.
“Có tìm được gì trong nhà của Tiền Vinh không?” - Trình Viễn hỏi.
“Chứng cứ về hoạt động bảo kê của hắn thì nhiều nhưng dấu vết của kẻ thuê hắn thì vẫn chưa tìm thấy.”- Phương Hoà nói. - “Tôi đã thu gom những mẫu tóc rụng trong phòng khách. Tên Tiền Vinh này hiếm khi dọn dẹp nhà cửa, nếu người kia trong lúc giao dịch vô tình để rơi một sợi tóc nào thì hẳn là nó vẫn còn trong nhà của hắn.”
“Khá là khó khăn nhỉ.” - Tôn Kiến Thâm đánh giá cách làm của Phương Hoà.
“Cũng không còn cách nào khác.” - Anh chàng nhân viên pháp chứng nhún vai. - “Nếu may mắn, kẻ đó từng có tiền án thì chúng ta có thể lấy ADN đối chiếu với các mẫu trong kho hồ sơ tội phạm. Tiền Vinh che giấu hành tung rất tốt, nếu không phải là người của thế giới ngầm thì sẽ không dễ biết được thân phận của hắn.”
“Đời tư của Trương Hạo Hiên khá trong sạch nhưng cũng không loại trừ khả năng có góc khuất nào đấy.” - Trình Viễn vẫn cho rằng tay hoạ sĩ là nghi phạm hàng đầu.
“Đợi kết quả đối chiếu đã. Để mở rộng phạm vi điều tra ra khỏi thành phố B không phải chuyện đơn giản.” - Phương Hoà nói xong thì lái xe trở về phòng pháp chứng.
“Tôi đã tìm được phòng bệnh của Trương Hạo Hiên rồi, thưa sếp.” - Nam y tá sau khi rời đi liền tìm một chỗ vắng người để lén lút gọi điện. Thật chất, hắn là một tay giang hồ, được biết đến với cái tên A Long.
Ông chủ của hắn là Bình Đại Thạch - chủ tịch công ty Liên Sơn - từng đứng đầu một tổ chức xã hội đen lớn mạnh. Tuy nhiên, băng đảng của gã đã sụp đổ sau một trận đụng độ với Tập Đoàn: một phần tử vong trong cuộc chiến, một phần bị cảnh sát bắt giữ. Dưới trướng Bình Đại Thạch hiện tại chỉ còn A Long và vài tên tép riu chuyên làm mấy chuyện vặt vãnh.
Bốn năm trước, A Long chính là người cầm lái tông chết Dương Vạn Lý và Triệu Hà, cũng là người đuổi theo An Thanh Phong đến làng Thiên Hoa để truy cùng diệt tận.
Khi còn là tay sai đắc lực của Sếp Tổng, Dương Vạn Lý đã đóng góp rất nhiều công sức vào cuộc thanh trừng băng đảng của Bình Đại Thạch.
Bình Đại Thạch ôm hận trong lòng nhiều năm, giữa lúc nhà họ Dương sa cơ thất thế, gã gặp được Nhiếp Cao - viên cảnh sát biến chất có cùng kẻ thù không đội trời chung.
Ân oán của Bình Đại Thạch đã giải quyết xong nhưng Nhiếp Cao càng ngày càng trở nên cực đoan. Ông ta muốn ra tay với cả bạn gái cũ của An Thanh Phong.
Bình Đại Thạch vừa nhìn qua đã biết Tô Hân Nghiên không liên quan đến chuyện làm ăn của nhà họ Dương nhưng Nhiếp Cao một mực “giết nhầm còn hơn bỏ sót”. Gã đành mặc kệ ông ta tùy tiện hành động nhưng lập tức hối hận ngay sau đó.
Nhiếp Cao bị cảnh sát tóm gọn nhưng không hé răng nửa lời nhắc đến tên của gã, Bình Đại Thạch đánh giá ông ta cũng có chút nghĩa khí. Mặc dù lời khai của Nhiếp Cao không thể trở thành bằng chứng buộc tội Bình Đại Thạch nhưng cũng sẽ gây cho gã không ít phiền phức.
“Tốt lắm. Tìm cơ hội để “trò chuyện” với hắn đi nào.” - Bình Đại Thạch ra lệnh cho A Long qua điện thoại.
Sau khi cảnh sát rời khỏi làng Thiên Hoa, A Long đã đóng giả làm phóng viên để đến đó nghe ngóng tình hình. Ban đầu hắn lo sợ có người nhớ đến sự xuất hiện của hắn vào bốn năm trước nên đã khéo léo nhắc về vụ tai nạn của An Thanh Phong trong lúc đặt câu hỏi liên quan đến sự kiện gây xôn xao ở chân núi. Không một ai mô tả được đặc điểm của người đàn ông đã đến tìm An Thanh Phong, hắn như trút được gánh nặng trong lòng. A Long đã dự định thủ tiêu các nhân chứng để bịt đầu mối nhưng điều đó không còn cần thiết nữa.
Tuy nhiên, lão Triệu lại tiết lộ một chi tiết khiến cho hắn phải bận tâm: Tô Hân Nghiên và Trương Hạo Hiên đã bỏ ra ngoài nói chuyện sau khi nhìn thấy bức tranh An Thanh Phong mang đến làng Thiên Hoa.
A Long đề nghị lão Triệu cho mình xem qua bức tranh và được chấp nhận. Hắn lập tức nhận ra tác phẩm của Trương Hạo Hiên bởi phong cách của nó tương tự bức tranh treo trong phòng khách của Bình Đại Thạch mấy tháng gần đây.
Vì sao An Thanh Phong lại trân trọng bức tranh của một tay hoạ sĩ còn chưa nổi tiếng vào thời điểm đó? Bình Đại Thạch đã cử A Long đi tìm Trương Hạo Hiên để giải đáp câu hỏi lớn trong đầu của gã.