Tôn Kiến Thâm lái xe đến căn biệt thự của hoạ sĩ Trương. Trên đường đi, anh dự tính trước những việc cần làm nhưng phần lớn có lẽ phải tùy cơ ứng biến. Khi gần đến nơi, anh trông thấy Trương Hạo Hiên vừa rời khỏi nhà cùng với một vệ sĩ.
Tuy vẫn chưa có căn cứ xác đáng nhưng trong số hai đối tượng bị tình nghi là đồng bọn của An Thanh Phong, Tôn Kiến Thâm tin chắc rằng kẻ đó chính là Trương Hạo Hiên. Không có lý do gì để Tô Hân Nghiên giúp đỡ tên bạn trai cũ xấu xa đã hủy hoại cuộc đời cô ấy. Anh cảm nhận được sự căm thù vô cùng chân thật của Tô Hân Nghiên mỗi khi nghe nhắc đến cái tên An Thanh Phong, không hề giống như một người đang nói dối, trừ phi cô ấy sở hữu một khả năng diễn xuất thượng thừa. Hơn nữa, chính Tô Hân Nghiên đã chủ động nhờ anh điều tra về An Thanh Phong, từ đó vụ án này mới dần được phanh phui.
Tôn Kiến Thâm bước đến trước cửa căn biệt thự và bấm chuông. Một người vệ sĩ khác mở cửa, nói với anh: “Hoạ sĩ Trương đang đi vắng rồi.”
“Tôi biết. Tôi không đến tìm anh ta.” - Tôn Kiến Thâm đáp. - “Cô Tô Hân Nghiên có ở nhà chứ?”
Người vệ sĩ hơi bất ngờ nên hỏi lại: “Cô giúp việc ấy à?”
“Phải.” - Tôn Kiến Thâm gật đầu xác nhận.
Nghe tiếng chuông cửa, Tô Hân Nghiên tò mò ló đầu ra hành lang xem thử là ai, đúng lúc Tôn Kiến Thâm được mời vào nhà. Cô ngạc nhiên kêu lên: “Cảnh sát Tôn, sao anh lại ở đây?”
Tô Hân Nghiên mơ hồ đoán được nguyên nhân có liên quan đến các sự kiện xảy ra gần đây nhưng không biết chính xác là chuyện gì.
“Anh vào phòng khách ngồi đợi chút nhé, tôi sẽ đi chuẩn bị trà.”
Tôn Kiến Thâm định nói không cần nhưng cô đã nhanh chóng biến mất sau cửa bếp. Một lúc sau, Tô Hân Nghiên bưng khay trà vào phòng khách kiêm phòng làm việc của Trương Hạo Hiên.
“Hoạ sĩ Trương đúng là rất tài năng. Mặc dù tôi là kẻ ngoại đạo nhưng nhìn sơ qua cũng thấy các tác phẩm của anh ta đầy tính nghệ thuật.” - Tôn Kiến Thâm khen ngợi sau khi chiêm ngưỡng những bức tranh trong phòng.
“Đúng vậy. Tuy bình thường anh ấy không bao giờ chịu thừa nhận là bản thân có năng lực vượt trội. Phong cách vẽ của anh ấy hình thành qua quá trình tự luyện tập nên hoàn toàn khác biệt với những hoạ sĩ đương thời khác. Đó cũng lý do khiến cái tên Trương Hạo Hiên trở nên nổi tiếng.” - Tô Hân Nghiên cảm thấy tự hào thay cho ông chủ của mình. - “Mà anh đến đây vì chuyện gì thế? Vụ án có diễn biến mới à?”
“Phải, nhưng hiện tại tôi chưa thể tiết lộ với cô được. Tôi đến để tìm hiểu về các mối quan hệ của Trương Hạo Hiên.” - Tôn Kiến Thâm cầm sổ tay chuẩn bị ghi chép.
“Điều tra mối quan hệ ư? Tại sao?” - Tô Hân Nghiên cảm thấy khó hiểu.
“Cô cứ trả lời tôi trước đã. Trương Hạo Hiên có mối quan hệ với nhân vật bí ẩn nào không?”
“Không. Vòng tròn quan hệ của anh ấy chủ yếu xoay quanh các ông chủ phòng trưng bày và mấy tay đại gia thích sưu tầm tranh. Ngoài ra thì anh ấy dường như không tiếp xúc với ai.” - Tô Hân Nghiên ngẫm nghĩ. - “Thật ra thì tôi cũng mới làm việc cho anh ấy chưa đầy một tháng nên có thể không nắm bắt hết được. Có vấn đề gì sao?”
Tôn Kiến Thâm tiếp tục lấy thông tin: “Vậy tôi sẽ hỏi thẳng, cô cảm thấy Trương Hạo Hiên có mối liên hệ nào đó với An Thanh Phong hay không?”
“Có chứ.” - Tô Hân Nghiên trả lời dứt khoát khiến anh chàng cảnh sát khá ngạc nhiên.
Cô nói tiếp: “Chuyện này tôi cũng mới biết cách đây không lâu. Nhiều năm trước, hoạ sĩ Trương và An Thanh Phong từng là bạn thưởng thức tranh nghệ thuật với nhau. Họ hay trao đổi về chủ đề hội họa. Thậm chí Trương Hạo Hiên còn tặng cho An Thanh Phong một tác phẩm của mình làm quà.”
Tôn Kiến Thâm ghi lại thông tin này vào sổ. Tô Hân Nghiên không hiểu những điều mình vừa nói có ý nghĩa gì đặc biệt, do cảm thấy nó không quan trọng nên lần lấy lời khai ờ bệnh viện, cô đã không đề cập đến. Một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu Tô Hân Nghiên, cô hỏi: “Có phải phía cảnh sát đang nghi ngờ Trương Hạo Hiên có dính líu tới An Thanh Phong ở một khía cạnh khác, ví dụ như…”
Tô Hân Nghiên đang cân nhắc lựa từ ngữ thích hợp để nói về hoạt động bất chính của nhà họ Dương thì Tôn Kiến Thâm lên tiếng: “Đúng như cô nghĩ đấy. Tuy nhiên chỉ mới là giả thuyết thôi, chúng tôi vẫn cần điều tra thêm để xác thực vấn đề này.”
Dữ kiện vừa được cung cấp đã củng cố suy luận Trương Hạo Hiên chính là người giúp đỡ An Thanh Phong lẩn trốn. Tuy nhiên, Tôn Kiến Thâm bỗng nghĩ đến một khả năng khác. Anh hỏi: “Tôi có thể vào phòng của hoạ sĩ Trương một lát không?”
“Việc này, e là không tiện lắm.” - Tô Hân Nghiên từ chối. Với cương vị là người giúp việc, cô không thể tự tiện để người ngoài ra vào phòng ông chủ được.
“Cũng phải. Dù sao thì tôi cũng không có lệnh khám nhà. Thế này đi, cô vào đó lấy giúp tôi một mẫu tóc của hoạ sĩ Trương được chứ?” - Tôn Kiến Thâm đề nghị.
“Lấy tóc ư?” - Tô Hân Nghiên hỏi lại, cô hiểu chuyện này đồng nghĩa với việc cảnh sát muốn có mẫu ADN của Trương Hạo Hiên.
“Đúng vậy. Chắc là bình thường cô vẫn có thể vào phòng ông chủ dọn dẹp nên đâu có gì không được, phải không?” - Tôn Kiến Thâm nói.
“Tôi không có ý kiến về chuyện này nhưng tôi muốn biết vì sao các anh lại cần lấy mẫu ADN của anh ấy?” - Tô Hân Nghiên thắc mắc.
“Đợi có kết quả, tôi sẽ giải thích với cô sau.”
Mặc dù chưa thoả mãn với câu trả lời này nhưng Tô Hân Nghiên không hỏi thêm gì nữa và thực hiện yêu cầu của Tôn Kiến Thâm.
"Cảm ơn cô đã hợp tác. Nếu có thể, xin cô giữ bí mật chuyện tôi lấy mẫu tóc của hoạ sĩ Trương. Cứ bảo với anh ta tôi đến để xác nhận lại một số thông tin là được. " - Tôn Kiến Thâm dặn dò trước khi rời đi.