“Chúng tôi đã lấy xong lời khai của nhân viên giao hàng của vụ án ở tiểu khu Hoằng Bác rồi.” Trợ lý báo cáo.
“Nói tôi nghe xem sao.” Dư Tử Giang nghe thấy chủ đề mà bản thân mình vô cùng có hứng thú, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Nhân viên giao hàng nói, bảy giờ anh ấy giao đồ ăn đến cửa nhà người bị hại, gọi điện thoại bảo người bị hại mở cửa để nhận đồ ăn.
Người bị hại nói rằng ông ta đang bận bảo nhân viên giao hàng để đồ ăn ở trước cửa nhà rồi có thể rời đi.” Trợ lý nói.
“Bảo anh ấy để đồ ăn ở trước cửa nhà...” Dư Tử Giang nghiêng đầu đắn đo: “Nhân viên giao hàng chưa từng gặp người bị hại, mà chỉ là liên lạc qua điện thoại.
Vì vậy chúng ta không thể đảm bảo rằng người nói chuyện qua điện thoại với nhân viên giao hàng lúc bảy giờ chính là người bị hại được, có khả năng là hung thủ - xem ra thời gian tử vong của người bị hại còn có thể là sớm hơn nữa.”
Dư Tử Giang biết rằng nếu như thời gian tử vong của người bị hại được đẩy lên sớm hơn thì rất nhiều suy luận trước đó đều sẽ bị lật ngược, chứng cứ ngoại phạm của Đào Lâm cũng có thể không có tác dụng.
“Không, tôi cho rằng chính người bị hại đã nói chuyện với nhân viên giao hàng vào lúc bảy giờ.” Trợ lý lập tức phủ nhận suy nghĩ của Dư Tử Giang.
Dư Tử Giang lập tức nhíu chặt hàng chân mày, anh ấy dùng ánh mắt tràn ngập sự nghi ngờ nhìn trợ lý.
“Chúng tôi đã phát đoạn video ngắn tự quay trên máy tính của người bị hại cho nhân viên giao hàng xác nhận.
Anh ấy chắc chắn rằng giọng nói mà anh ấy nghe thấy chính là giọng nói của người bị hại.” Lời nói của trợ lý đã hất lên người Dư Tử Giang một chậu nước lạnh, anh ấy vốn nghĩ rằng bản thân mình đã phát hiện ra điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ là mừng hụt.
“À, còn nữa, việc anh bảo tôi tiếp tục điều tra Đào Lâm.
Tôi đã điều tra rõ rồi.” Trợ lý lại nói.
“Ừm, cậu nói đi.” Dư Tử Giang trả lời.
“Hôm qua anh nói Đào Lâm là một thiên tài, nhưng cậu ta lại không hề giống như một thiên tài.” Lời nói của trợ lý khiến cho Dư Tử Giang lập tức kinh ngạc: “Điểm trung bình thành tích học tập là hai phẩy chín điểm (Điểm cao nhất là bốn điểm), còn nợ môn.
Thành tích này ở trường đại học G chỉ được xếp vào loại dưới trung bình mà thôi.” Trợ lý nói lại tất tần tật những gì anh ta điều tra ra được.
Dư Tử Giang đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi của anh ấy, chậm rãi đi tới phía cửa sổ có ánh nắng chiếu vào: “Có lẽ là vì cậu ta đã vào nhầm trường, nếu như cậu ta học Học viện Cảnh sát Điều tra Hình sự thì không chỉ đơn giản là đứng đầu khóa.” Dư Tử Giang không khỏi cảm thán khi nói nhìn vào thảm thực vật đang phát triển dưới ánh nắng mặt trời trong ngày đông ấm áp bên ngoài cửa sổ.
“Trong hơn một năm vào học ở trường Đại học G vừa qua Đào Lâm cũng không có hoạt động nổi bật gì, ngoại trừ đội bóng rổ ra, cậu ta cũng không tham gia thêm một câu lạc bộ nào khác của sinh viên.
Các mối quan hệ cũng rất đơn giản.” Trợ lý tiếp tục báo cáo.
Dư Tử Giang quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự nghi ngờ và gương mặt khó hiểu của anh ta, anh ta chắc chắn là không hiểu tại sao Dư Tử Giang lại cứ khăng khăng nói một cậu thiếu niên có thành tích học tập bình thường là một thiên tài.
Người trợ lý chưa từng chứng kiến sự suy luận và điều tra của Đào Lâm ở hiện trường gây án nhanh gọn như một con chó săn đương nhiên sẽ không hiểu được sự kinh ngạc ở trong lòng Dư Tử Giang lúc này.
“Tôi hỏi cậu một câu hỏi.” Dư Tử Giang đột nhiên nói: “Cậu có biết những loài sinh vật xuất hiện sớm hơn cả loài người dựa vào cái gì để sống tới ngày nay không?” Dư Tử Giang khẽ cười, nhưng nụ cười đó lại khiến người khác không được thoải mái.
“Câu...Câu hỏi này...” Trợ lý kinh ngạc trả lời, anh ta không hiểu Dư Tử Giang đột nhiên đưa ra câu hỏi như thế này là có ý gì – nhưng anh ta biết rằng đây chắc chắn không chỉ là một câu hỏi kiểm tra bình thường.
“Đại đa số sinh vật sống được đến ngày nay đều có một loài cộng sinh – bọn chúng đều rất giỏi ngụy trang và linh hoạt tránh né tầm mắt của kẻ địch.” Dư Tử Giang nhếch miệng cười, dường như trong lời nói còn có ý khác.
“Những loài sinh vật giỏi ngụy trang này dương như biết trước sẽ có một ngày gặp phải nguy hiểm nên chúng đã bắt đầu học cách ngụy trang từ hàng triệu năm trước rồi, hơn nữa còn không ngừng nâng cao năng lực ngụy trang của bọn họ..Năng lực của bọn họ được sinh ra là vì kẻ địch.”
Trợ lý bị lời nói kỳ lạ của Dư Tử Giang dọa tới liên tục gật đầu, anh ta có thể không nhìn thấu được những lời nói khó hiểu của Dư Tử Giang, không biết được loài động vật giỏi ngụy trang mà anh ấy nhắc đến là gì.
Người mà anh ấy nhắc đến là Đào Lâm.
“Tiếp tục giúp tôi điều tra sâu hơn về Đào Lâm, cậu ta phải theo dõi rất lâu đấy.” Dư Tử Giang cũng không có ý định để trợ lý của mình hiểu được những lời nói của anh ấy, cuối cùng giao nhiệm vụ rồi để anh ta đi.
Dư Tử Giang ngồi trước bàn sách gập người lại, tay đỡ lấy trán, tự mình lẩm bẩm: “Thành tích dưới trung bình, không có hoạt động nổi bật...Cậu đúng là ngụy trang thân phận thiên tài của mình tốt thật đấy.”
Lại một ngày nữa trôi qua.
Trường học, mặc dù vẻ bề ngoài không có gì lạ thường, nhưng thực ra Đào Lâm cả ngày đầu rất buồn phiền, học xong tiết học môn chuyên ngành nhàm chán cuối cùng, cậu ta không muốn ở lại phòng học thêm một giây phút nào nữa, lập tức cầm ba lô lên rời đi.
“Ê Đào Lâm.
Hôm nay anh đi nhanh thế làm gì.” Tần Yêu lại một lần nữa chặn Đào Lâm lại.
Lần này Đào Lâm không hề muốn dừng bước lại, cậu ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi trường học, gọi xe đi thẳng tới chỗ Dư Tử Giang.
Khoảng thời gian này Dư Tử Giang không thể nào tan làm đúng giờ, thường xuyên tăng ca đến đêm muộn, tan học lúc năm giờ bốn mươi, đi thẳng tới chỗ Dư Tử Giang chắc chắn có thể gặp được anh ấy.
Tần Yêu đi nhanh hơn, đi tới bên cạnh Đào Lâm, đi cùng với cậu ta sẽ tiện cho việc Tần Yêu nói chuyện.
“Vụ án của anh có tiến triển gì không?” Tần Yêu vừa đi vừa hỏi, cô ấy nghiêng đầu nhìn góc nghiêng vội vàng của Đào Lâm, trong mắt dường như có tia sáng.
“Cô có vẻ như rất hứng thú với vụ án giết người hàng loạt này nhỉ?” Đào Lâm lạnh lùng nói, cậu ta còn chẳng thèm quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Tôi chỉ đùa với anh thôi mà...” Tần Yêu mỉm cười nói: “Chỉ là vụ án này chứa đầy những nghi điểm, giống như một bộ phim điện ảnh kể về chiến thuật phạm tội hoàn hảo vậy...Hơn nữa, tôi cảm thấy anh ta nhắm vào tôi rồi.”
“Cô không cần phải căng thẳng tới thế, không có bằng chứng nào chứng minh sự cố của cô là do người gây ra cả.” Đào Lâm nói.
Tần Yêu thở dài một hơi, cho thấy rõ sự bất lực: “Chính bởi vì tôi không có bằng chứng, vì thế bọn anh chẳng ai thèm tin tôi cả.”
“Nếu như cô không muốn bị vướng vào những phiền phức không cần thiết, tốt nhất đừng đi theo tôi.” Đào Lâm đi nhanh hơn, rõ ràng cậu ta không hề có hứng thú lắng nghe lời nói của Tần Yêu, nhưng cậu ta có cắm đầu đi thẳng vẫn không thể cắt đuôi được Tần Yêu.
“Cậu là một thiên tài.” Tần Yêu đột nhiên có ý cười nói: “Cách cậu phá án giống như một trinh thám thiên tài vậy...”
Đào Lâm bỗng nhiên dừng bước lại, cuối cùng lần này cậu ta cũng chịu quay đầu lại...Không chỉ có Tần Yêu nói Đào Lâm là thiên tài, Dư Tử Giang cũng từng nói như thế.
Trong ấn tượng mơ hồ của cậu ta, có rất nhiều người đã nói những lời như thế với cậu ta.
Những lời nói gần giống nhau đó có những giọng điệu khác nhau – trong đầu cậu ta lóe lên những lời khen ngợi, lóe lên những lời xúc động, lóe lên những lời nói chua ngoa kỳ lạ, lóe lên những tiếng la hét không thể ngờ tới...
Đào Lâm nhất thời ngây người ra.
Cậu ta không nhớ rõ rằng những lời này là ai nói, chỉ nhớ rằng có rất nhiều người đã khen cậu ta là “Thiên tài”.
“Ồ, đúng rồi” Tần Yêu phá vỡ sự thất thần của Đào Lâm: “Mục đích mà tôi tới tìm cậu thực ra là cái này.” Sau đó cô ấy đưa cho Đào Lâm hai tập tài liệu màu nâu.
“Đây là cái gì?” Đào Lâm do dự nhận lấy.