Ngay lúc máy tính đang ở chế độ ngủ khôi phục lại và hoạt động, máy tản nhiệt bắt đầu phát ra âm thanh ong ong nho nhỏ.
Máy tính quét được mặt của Tần Yêu xong, màn hình lập tức được mở ra.
“Tô… Thanh…” Tần Yêu nhìn chằm chằm lên tờ giấy trên màn hình trông giống như một tờ chẩn đoán bệnh, ngón tay gõ lên mặt bàn phát ra tiếng vang theo nhịp, sau đó cô nhẹ nhàng lẩm bẩm theo tiết tấu kia: “Bệnh tim… Phương pháp trị liệu duy nhất có thể giúp cô ấy sống sót là… Phẫu thuật thay tim…”
Tiếp theo, Tần Yêu cười như không cười mà hít một hơi, gập máy tính lại nhét thẳng vào trong ngăn kéo, bò lên chiếc giường được bao phủ bởi tấm màn màu đen ở phía trên.
Trong ký túc xá yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngoài cửa Cục Cảnh sát.
Đào Lâm đỗ xe xong, tuyết rơi bên ngoài chẳng những không có dấu hiệu ngừng lại mà càng ngày càng rơi nhiều hơn.
Cậu dứt khoát đội mũ áo lông lên, tay đút vào trong túi quần áo, sau đó ung dung đi vào cửa lớn của cục cảnh sát.
Lúc anh đến Cục Cảnh sát cũng vừa đúng tám giờ rưỡi, chính là thời điểm các nhân viên cảnh sát lục tục đi vào guồng quay công việc với đúng cương vị của mình.
Đào Lâm vốn định chặn Dư Tử Giang lại ở cửa Cục Cảnh sát trước thời gian vào làm việc, cậu ấy không chờ nổi nữa mà muốn gặp mặt Dư Tử Giang, sau đó chui thẳng lên xe của anh ấy, buộc anh ấy phải đưa mình về xem lại đoạn video giám sát có tên nào đó đang nói chuyện với Thân Thụ Trung, Dư Tử Giang nhất định sẽ điều tra ra được họ tên của tên đó là gì, nhà ở chỗ nào.
Đáng tiếc cậu ấy vừa đi vào Cục Cảnh sát, ở ngay dưới bãi đỗ xe đã nhìn thấy xe của Dư Tử Giang: “Dư Tử Giang lại có thói quen đi làm sớm ư?”
Đào Lâm không khỏi liếc nhìn điện thoại di động của mình một cái, tám giờ một phút, Dư Tử Giang đúng là một cảnh sát hình sự chăm chỉ.
Đào Lâm cười khổ một tiếng, rụt cổ một cái, để mình thấy ấm áp hơn một chút, muốn đi thẳng lên trên tầng để tìm Dư Tử Giang, thế nhưng cậu ấy đột nhiên nhớ lại tin tức đầu đề ngày hôm qua, cậu ấy nhớ tới hình ảnh Dư Tử Giang ở bên trong bị vây chật kín, microphone thu âm của phóng viên chĩa thẳng vào mặt anh ấy, vấn đề bọn họ đặt ra nhiều đến nỗi không thể nhớ nổi.
“Chuyện này gây ra ảnh hưởng lớn như vậy, xem ra hôm nay hẳn là Dư Tử Giang sẽ bị phê bình cả ngày rồi.” Đào Lâm hít một hơi, ngừng bước chân đang đi lên lầu.
“Mình nhớ Dư Tử Giang từng nói, anh ấy không thể để cho Cục trưởng biết trong lúc mình điều tra vụ án mà có qua lại quá nhiều với “Người không phận sự”, điều đó không hợp với quy định của đội.” trong đầu Đào Lâm nhảy ra một suy nghĩ: “Được rồi, mình đứng ngoài cửa ra vào đợi anh ấy là được rồi… Hôm nay chắc chắn mình sẽ phải gặp cảnh sát, chỉ là thời gian chờ ngắn hay dài thôi…”
Cậu tìm một cái chỗ trú tuyết hẻo lánh, sau đó đứng ở nơi đó giống như một người tuyết, thỉnh thoảng sẽ lướt điện thoại để giết thời gian.
Qua một lúc lâu sau, Đào Lâm đã buồn chán đến mức mất hồn, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến mức phát run…
Chỉ có điều, cuối cùng Đào Lâm vẫn chờ được Dư Tử Giang, cậu thấy người đàn ông kia cầm một túi tài liệu màu đen, sắc mặt hơi âm u, sải bước đi về phía xe của mình.
Tâm trạng của Dư Tử Giang không được tốt cho lắm, anh không đội mũ, cũng không chê ô, mặc cho bông tuyết rơi đầy trên đầu mình, sợi tóc dài của anh chẳng mấy chốc đã dính đầy tuyết trắng xóa.
Anh mở cửa xe, đầu tiên là ném túi tài liệu vào trong, hai tay phủi phủi tuyết bám trên người và trên đầu, rồi chui vào trong xe.
Đào Lâm thấy thế, bước nhanh vào trận tuyết rơi này, đi về phía Dư Tử Giang…
Lúc này Dư Tử Giang đang vô cùng khó chịu, nhưng chỉ có thể cố gắng kìm nén.
Anh đã liên tục nhịn mấy đêm rồi, thế nhưng tình tiết vụ án không có gì tiến triển, bản thân còn bị mắng cho một trận.
Bên trong có cấp trên thúc giúc, bên ngoài thì có truyền thông lúc nào cũng nhìn chằm chằm.
Lúc này, Dư Tử Giang thật sự có chút oán hận mà không xả đi đâu được, thế là anh chợt vuốt tay lái, nhìn bản thân bên trong gương chiếu hậu, không ngừng chửi rủa để trút giận…
“Cộc cộc cộc… Đột nhiên, một loạt tiếng động vang lên ngay bên tai khiến Dư Tử Giang đang ngẩn người bị giật mình kêu lên.
Anh cuống quýt quay đầu, trông thấy một người thanh niên đang khom người bên cửa sổ ghế phụ, dùng sức gõ lên cửa.
Kia là Đào Lâm!
Vẻ mặt Dư Tử Giang dữ tợn thở dài một hơi, anh cảm thấy Đào Lâm giống như đã đặt một cái mắt lớn trên người anh, anh đi đâu là Đào Lâm có mặt ở đó.
“Mở… Cửa… Ra… Lạnh… Chết!” Ngoài cửa sổ, Đào Lâm dùng khẩu hình, rất khoa trương nói với Dư Tử Giang đang ngồi trong xe mở điều hòa ấm áp.
Dư Tử Giang vỗ vỗ cái trán, nhìn những mảnh pha lê đang không ngừng rơi xuống ở phía đầu xe, cùng với những bông tuyết bị vỡ vụn, không khỏi hơi run rẩy một chút.
Đúng là anh không thể để cho Đào Lâm chịu lạnh như thế được, cho nên đành bất đắc dĩ nhấn nút mở khóa.
Đào Lâm chui ngay lên xe, áo lông dày phủ đầy thứ màu trắng ma sát vang lên tiếng “lạt sạt”.
Trong nháy mắt cậu mở cửa, một luồng khí lạnh thổi vào trong xe, khiến Dư Tử Giang phải run rẩy.
“Đóng cửa, mau đóng cửa vào cho ông!” Dư Tử Giang chợt thúc giục cậu.
“Rầm” một tiếng, cửa xe bị đóng lại, Đào Lâm ngồi ở ghế phụ lái, không ngừng xoa xoa hai tay mình, hà hơi lên tay…
“Tôi nói này sao cậu lại tới…” Dư Tử Giang oán trách hỏi.
“Tôi đã đợi anh ở đây rất lâu rồi! Lúc giờ làm việc của chỗ anh vừa bắt đầu là tôi đã đến cửa chờ anh, ai ngờ anh đây lại thích đi làm sớm vậy chứ!” Đào Lâm liếc xéo Dư Tử Giang một cái.
“Cậu chờ tôi ở đây từ khi bắt đầu làm việc đến bây giờ?” Dư Tử Giang kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy đấy! Tôi đã chơi điện thoại di động hai giờ liền trong lúc tuyết rơi rồi!” Đào Lâm đáp lời.
“Cậu bị ngốc à? Sao cậu không biết đến phòng làm việc của tôi thế? Hay là muốn tôi phải đích thân đi xuống mời vị phật sống cậu đây đi lên hả? Sao lần trước lúc trời nắng đẹp tươi sáng thì cậu lại nghênh ngang đi vào phòng làm việc của tôi… Mà lần này tuyết rơi lạnh giá thì cậu lại như thế này?” Dư Tử Giang giơ tay lên đập một phát lên đầu Đào Lâm, Đào Lâm cũng không kịp dùng tay mình để cản lại pha “tấn công” này.
Anh không hề dùng sức một chút nào, nhưng vật liệu bằng da lại rất dễ dàng tạo ra âm thanh lớn.
“Hôm qua anh bị phóng viên vây kín, chật vật như thế, không phải cục trưởng của anh lại tìm anh tới họp sao? Tôi đi tìm anh…” Đào Lâm dùng tay sửa sang lại mái tóc lộn xộn của mình, sau đó quay đầu lại nói với Dư Tử Giang: “Anh không sợ là anh sẽ xong đời sao?”
Dư Tử Giang ho nhẹ một tiếng, không có trả lời, bởi vì đúng là anh chẳng còn lời nào để nói.
Nếu như bị cục trưởng biết được việc mình qua lại gần gũi với một người đang bị tình nghi, còn dẫn người ta đến hiện trường phát hiện vụ án, vậy thì chắc chắn sẽ lại bị ăn mắng.
Dư Tử Giang thật sự không ngờ rằng, thằng nhóc Đào Lâm nhìn có vẻ vô tâm này lại hiểu chuyện, biết thông cảm cho mình như vậy.
“Hôm nay chúng ta đi đâu?” Đào Lâm hừ một tiếng hỏi.
“Cái gì mà đi đâu? Cậu cũng đừng có đi!” Dư Tử Giang gào lên với cậu ấy: “Tôi đưa cậu về trường học, lên lớp!”
“Hẳn là các anh đã điều tra ra được người nói chuyện với Thân Thụ Trung trong video tên là gì, nhà ở chỗ nào rồi đúng không? Anh ta bị quay lại rất rõ ràng, vô cùng dễ dàng để đối chiếu với thông tin của thẻ căn cước.” Đào Lâm ở bên cạnh cúi đầu nói, sau đó đột nhiên giơ một tay lên, chụp cho mình và Dư Tử Giang một bức ảnh chung trông có vẻ “vui vẻ hòa thuận”.
“Cậu làm gì thế?” Dư Tử Giang cảnh giác hỏi.
“Xe của cục trưởng vẫn đang đậu ở kia…” Sau đó, Đào Lâm giơ ngón tay chỉ về phía một chiếc xe con ở đằng sau: “Điều này chứng tỏ rằng ông ấy còn đang ở trong phòng làm việc của mình.
Anh đoán xem nếu anh không đưa tôi đi cùng thì tôi sẽ bắt đầu buổi biểu diễn của mình trước mặt cục trưởng như thế nào.”
Đào Lâm còn nhếch môi cười với Dư Tử Giang.