“Có điều chúng tôi điều tra ra một người bệnh nhân tên là Tô Thanh.
Y tá nói Đào Lâm thường xuyên đến thăm cô ấy, quan hệ của hai người bọn họ rất tốt.” Nói xong trợ lý mở một bức ảnh của Tô Thanh trong máy tính xách tay lên.
Dư Tử Giang chăm chú quan sát, cô gái này có một mái tóc dài, gương mặt xinh đẹp.
“Bệnh nhân sao?” Dư Tử Giang nghiêng nghiêng đầu, anh ấy nhìn cô gái trẻ bên trong bức ảnh mà bỗng nhiên cảm thấy xót xa.
“Không sai, cô ấy đã ở trong căn phòng bệnh đơn chăm sóc đặc biệt ở trên tầng cao nhất của bệnh viện này rất lâu rồi.” Trợ lý tiếp tục nói.
“Ở rất lâu trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt rồi...” Dư Tử Giang nhíu hàng chân mày lí nhí nhắc lại, anh ấy ngước cổ lên: “Cô ấy mắc bệnh gì thế...”
“Cô ấy mắc...” Vào chính lúc này, tiếng chuông điện thoại của Dư Tử Giang vang lên, bài hát đột nhiên vang lên ngay lập tức cắt ngang lời nói của trợ lý.
Dư Tử Giang liếc mắt nhìn về phía chiếc điện thoại, không ngờ lại là Đào Lâm gọi đến.
“Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại một lát.” Dư Tử Giang nói, là cuộc gọi của Đào Lâm anh ấy bắt buộc phải nghe điện thoại ngay lập tức.
Bình thường Đào Lâm sẽ chẳng bao giờ thèm gọi điện thoại cho Dư Tử Giang, Dư Tử Giang cũng biết rõ sự thật này, vì vậy mỗi lần nhìn thấy cuộc gọi đến của Đào Lâm ấy ấy đều sẽ có một dự cảm không lành.
“A lô, có chuyện gì thế?” Dư Tử Giang nghe điện thoại.
Vài giây sau, Trợ lý không nghe rõ trong điện thoại Đào Lâm đã nói cái gì với Dư Tử Giang mà chỉ thấy đội trưởng Dư vô cùng kinh ngạc trợn tròn mắt, sau đó đứng bật dậy chạy ra khỏi phòng làm việc.
Trước bàn làm việc chỉ còn lại mỗi người trợ lý đầy kinh ngạc, và chiếc ghế bị Dư Tử Giang đứng bật dậy còn đang lắc lắc lư lư.
Một giờ đồng hồ trước, Dư Tử Giang vừa mới chở Đào Lâm trở về trường, cậu ấy hẹn với thầy giáo lúc bảy giờ tối ở phòng thí nghiệm, bây giờ vẫn còn thời gian, cậu ấy định đến sảnh lớn ở tòa nhà thí nghiệm ngồi một lát, nếu không thì cậu ấy cũng chẳng biết đi đâu.
Đi từ cổng trường vào tòa nhà thí nghiệm, Đào Lâm cố ý đi vòng qua nhà thể chất, rất lâu rồi không được vô lo vô nghĩ đi bộ ở trong khuôn viên trường, vui vẻ đánh bóng rổ với bạn cùng trang lứa, trong lòng cậu ấy đột nhiên cảm thấy có một cảm giác nhớ nhung chua xót.
Mới đi được nửa đường, Đào Lâm nhìn thấy bóng dáng rất quen thuộc của một chàng trai, anh ta mặc một chiếc áo khoác lông vũ có in logo của đội bóng rổ, đeo chiếc ba lô bóng rổ ở phía sau lung, sau đó cắm đầu vào lướt điện thoại, từ tốn chậm rãi đi về phía nhà thể chất.
Chàng trai đó chính là Lâm Quy Vấn, anh ta là đồng đội trong đội bóng rổ của Đào Lâm, cũng chính là bạn trai của Tần Yêu.
Đào Lâm vốn định đi chầm chậm phía sau lưng Lâm Quy Vấn, không muốn quấy rầy anh ta, nhưng Lâm Quy Vấn lại vô tình quay đầu lại, không ngờ lại nhạy bén nhận ra sự xuất hiện của Đào Lâm.
“Đào Lâm.
Đã lâu rồi không gặp nhỉ.” Lâm Quy Vấn hét lớn lên với Đào Lâm.
“Đúng thế, gần đây tôi không đến trường học, hôm nay vì buổi hẹn làm thí nghiệm với thầy giáo nên mới cố ý trở về một chuyến.” Không ngờ lại bị phát hiện, Đào Lâm chỉ đành bước chân nhanh hơn đi đến bên cạnh Lâm Quy Vấn.
“Mấy giờ thì cậu phải đến phòng thí nghiệm thế?” Lâm Quy Vấn khoác tay lên vai Đào Lâm, anh ta không hề chê bai bản thân mình khiến cho Đào Lâm cảm thấy kinh ngạc.
“Bảy giờ.” Đào Lâm thành thật trả lời.
Lâm Quy Vấn lập tức nhìn đồng hồ đeo tay: “Vẫn còn thời gian đấy, cậu với tôi tới sân bóng đánh bóng một lúc đi.
Cậu đã rất lâu không ra sân rồi đúng chứ.” Anh ta rất nhiệt tình kéo Đào Lâm đi về phía sân bóng.
“Chân cậu không phải bị thương sao?” Đào Lâm định lấy một cái cớ để từ chối, lúc này nếu như anh ta tiếp xúc nhiều với cậu ấy thì sẽ rất dễ bị kéo vào chuyện này.
“Chân bị thương thì đừng đánh bóng nữa, nếu như hậu vệ đi tong thì đội bóng sẽ rất nguy hiểm đấy.”
“Chân bị thương gì chứ, cậu nói nghiêm trọng quá rồi đấy.” Lâm Quy Vấn không thèm quan tâm lắc lắc tay: “Chi là không cẩn thận va phải, cổ chân chỉ hơi khó chịu chút thôi, những thứ khác đều ổn cả.”
“Hay thôi bỏ đi...” Đào Lâm nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Tôi chỉ là đi ném vài trái bóng vào rổ, cậu cùng ném theo vài trái bóng vào là được, bây giờ mới chưa tới sáu giờ, cậu cũng rảnh chứ có làm gì đâu.” Lâm Quy Vấn vẫn tiếp tục khuyên cậu ấy.
Đào Lâm thở dài một hơi: “Tôi nghĩ cậu vẫn không nên lại gần tôi quá thì hơn, như vậy không tốt cho cậu đâu.”
“Không phải cậu nghĩ rằng tôi sợ cậu đấy chứ?” Lâm Quy Vấn kinh ngạc nheo nheo mắt.
“Tôi không giống với những người khác, cậu là người như thế nào tôi biết rất rõ, tôi còn lâu mới sợ cậu.
Cậu cũng đừng có quá để ý về người khác nói cái gì, cây ngay không sợ chết đứng.
Hơn nữa hôm nay đội bóng cũng không có buổi tập luyện, sân bóng ngoại trừ tôi ra thì không có người khác đâu, cậu cũng không cần lo lắng...”
Đào Lâm nghe thấy những lời nói đầy nghĩa khí này trong lòng đột nhiên cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
“Được rồi, thế thì tôi sẽ đi đánh bóng với cậu.” Cuối cùng Đào Lâm cũng chịu đồng ý, sau đó cậu ấy cùng với Lâm Quy Vấn cùng nhau đi vào trong sân bóng.
Bên trong sân bóng quả nhiên không có người khác, Lâm Quy Vấn vui vẻ chạy đi bật cầu dao điện của sân bóng lên, sự bất ngờ của ánh sáng làm lóa đôi mắt của Đào Lâm.
Lâm Quy Vấn ngâm nga một đoạn hát, lấy bóng rổ ra từ trong ba lô đựng bóng rổ, sau đó cởi chiếc áo khoác lông vũ nặng chĩu ra chạy vào trong sân bóng.
Không nói một lời nào một cú ném bóng ba điểm từ xa vào rổ.
“Rầm” một tiếng.
Quả bóng rổ đã rơi vào chính giữa rổ bóng, nhìn thấy dáng vẻ nhiệt huyết tràn đầy sức sống của chàng thiếu niên, trái tim của Đào Lâm cũng trở nên kích động.
Nếu nhưng không phải vụ án này đột nhiên xảy ra thì cậu ấy chắc chắn cũng sẽ giống với Lâm Quy Vấn, tràn ngập sự tự tin chuẩn bị cho cuộc thi toàn quốc, cùng với một nhóm bạn bè điên cuồng chạy nhảy trên sân bóng.
Chứ đâu có giống như bây giờ, nhắm mắt hay mở mắt cũng đều là những cảnh tượng đáng sợ cùng với những manh mối phức tạp.
“Đào Lâm, vào sân đi.” Lâm Quy Vấn hét về phía cậu ấy.
“Đến đây.” Đào Lâm cũng cởi chiếc áo khoác lông vũ màu trắng ra rồi đi vào sân bóng.
“Ném thử một quả đi để tôi xem xem cậu đã lâu như thế không ra sân rồi, có phải đã giảm sút rồi không?” Lâm Quy Vấn ném quả bóng rổ về phía cậu ấy.
Đào Lâm lập tức nhanh nhẹn bắt lấy quả bóng, sau đó dứt khoát nhún bật ném bóng, bên ngoài vạch ba điểm, quả bóng rổ bay một đường vòng cung trên không trung rồi cuối cùng ngoan ngoãn rơi vào trong rổ bóng.
Đào Lâm không kiềm chế được mà mỉm cười kiêu ngạo.
“Được đấy nhỉ, vẫn lợi hại như xưa đấy.” Lâm Quy Vấn không kiềm chế được mà bắt đầu vỗ tay.
“Cậu nói xem nếu như tôi mà là cậu, bị vướng vào nhiều thứ linh tinh vớ vẩn như thế thì chắc tôi nổ tung từ lâu rồi, mà cậu vẫn còn ném được cú ném bóng ba điểm từ xa vào rổ, tôi đúng là khâm phục tố chất tâm lý của cậu đấy...” Anh ta vừa cảm thán vừa chạy ra bên cạnh sân bóng nhặt bóng về.
“Chỉ là tôi đã quen với việc phân tách mọi chuyện riêng biệt.
Lúc đánh bóng thì trong mắt sẽ chỉ có rổ bóng, lúc cần suy nghĩ thì trong mắt chỉ có...” Đào Lâm nhún nhún vai: “Những thứ đó mà thôi...” Cậu ấy vốn dĩ định nói là “thi thể”, cuối cùng lại nuột lại xuống cổ họng, dùng một từ chung chung để cho qua chuyện.
“Còn có đội trưởng Dư Tử Giang nữa, tôi cảm thấy thực ra anh ta cũng rất thú vị đấy.” Lâm Quy Vấn đột nhiên nói đến Dư Tử Giang.
Bởi vì vụ án giết người moi tim hàng loại mà Dư Tử Giang đã lên tin tức mấy lần liền, Tần Yêu thỉnh thoảng cũng nhắc đến Dư Tử Giang với Lâm Quy Vấn.
“Anh ta nhìn có vẻ rất nghiêm nghị, nhưng thực tế nói chuyện lại rất hống hách giống như một tên lưu manh vậy.” Lâm Quy Vấn mỉm cười lắc lắc đầu.
Đào Lâm cũng không kìm được mà bật cười, Dư Tử Giang nói chuyện quả thực rất vô tư: “Nếu như anh ấy không tỏ ra lưu manh một chút thì sao có thể dọa được đám tội phạm đó chứ, những vụ án mà anh ấy điều tra đều liên quan đến tính mạng con người đấy.” Đào Lâm thay Dư Tử Giang giải thích mấy câu.
“Còn có tên của anh ta nữa, tôi thấy nó cũng kỳ lạ đến buồn cười,” Anh chàng Lâm Quy Vấn tinh quái không biết lại đang nghĩ đến cái gì nữa.