“Hãy nghĩ tới Triệu Thần đi!” Giọng nói kia cùng với Đào Lâm lạnh lùng cùng cười một phen, dù sao giọng nói kia cũng chính là Đào Lâm, là ở sâu trong thần kinh của cậu ta, chính là bản thân Đào Lâm.
Triệu Thần dùng chút thủ đoạn, không ngừng cung cấp manh mối cho cảnh sát.
Hai mươi tám cuộc gọi là đủ để chứng minh khả năng trả đũa của anh ta.
Đào Lâm xoay người, gục xuống ghế sofa bên cạnh cửa sổ.
"Holmes đã dùng trẻ em làm tai mắt của mình, bởi vì bọn chúng chạy loạn khắp nơi, tay chân nhanh nhẹn, đội ngũ khổng lồ, còn bởi vì bọn tội phạm căn bản không thể tưởng tượng được trẻ em chính là đối tượng giám sát quan trọng nhất.
Cũng giống như Hồ Tông Hàn cũng sẽ không nghĩ tới, tôi sẽ giống như Triệu Thần, nhẹ nhàng kín đáo mà điều tra anh ta, đôi khi những điều mà nên ngoài ánh sáng không làm được chuyện, ở trong bóng tối sẽ trở nên dễ dàng hơn.” Cánh tay của cậu ta đặt trên ngực của mình và tự nói chuyện với chính mình.
"Triệu Thần có đàn em trung thành trong nhiều năm lăn lộn xã hội của anh ta, còn cậu cái gì cũng không có..." Giọng nói này đặt câu hỏi Đào Lâm, Đào Lâm biết rõ, đây là chính cậu ta đã có nghi ngờ với chính mình, dù sao cậu ta cũng chỉ là sinh viên đại học, quả thật là cái gì cũng không có, đây cũng là vấn đề thực tế cậu ta phải cân nhắc.
"Sẽ không ai phải thiệt thòi." Đào Lâm mấy giây sau liền nói ra một câu: "Hơn nữa tôi cái gì cũng không có, không có nghĩa là người khác không thể dùng tôi..." Nói xong cậu ta nở nụ cười có chút thâm thúy.
Đào Lâm khẽ thở dài, lấy điện thoại di động ra khỏi túi, anh thậm chí còn không thèm tìm trong danh bạ, đã thuần thục bấm gọi một số quen thuộc.
"Alo" Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, đầu dây điện thoại là giọng nói của Ngụy Thần Phong, lúc này ông ta đang nắm bắt cơ hội rảnh rỗi hiếm hoi để ngồi trong văn phòng nghỉ ngơi, điện thoại của Đào Lâm lại bất ngờ gọi tới.
"Có một số việc, cháu muốn hỏi ý kiến của bác một chút." Đào Lâm nói.
"Hỏi ý kiến?" Ngụy Thần Phong nghi hoặc một tiếng: "Làm sao vậy?”
"Cháu nhớ trước đây bác có một bệnh nhân, hiện tại lăn lộn không tệ." Đào Lâm tiếp tục.
"Mỗi ngày bác đều tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân, lăn lộn không tệ, cháu đang nói về ai vậy?" Ngụy Thần Phong cười một tiếng, bất đắc dĩ còn ra vẻ tự hào khi mình cứu người vô số.
"Một người chủ quán bar, rất nổi tiếng." Đào Lâm ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở.
"A..." Ngụy Thần Phong lập tức phản ứng lại: "Ngươi nói là Đại Đao, Ngô Nhẫn Binh phải không? Tên kia quả thật không được..."
"Bốn năm trước bác khẩn cấp tổ chức cuộc phẫu thuật lớn cho anh ta, ngày đó bác có đến bệnh viện tìm anh ta, anh ta đã để bác một mình chờ từ buổi chiều đến khuya.
Vì vậy, bác cũng rất có ấn tượng.” Đào Lâm nhướng mày, vừa nhớ lại quá khứ, vừa nói.
"Tôi nhớ anh ta, bây giờ anh ta đã là một doanh nhân rất nổi tiếng." Ngụy Thần Phong nói: "Cháu muốn làm gì với anh ta?"
"Doanh nhân...!Cháu nghĩ anh ta không chỉ là một doanh nhân, phải không?” Đào Lâm mỉm cười sâu sắc.
"Được rồi." Ngụy Thần Phong bất đắc dĩ nói: "Bác thừa nhận anh ta đã làm hai chuyện, cháu không phải là muốn..."
"Cháu muốn anh ta giúp cháu tìm ra mục tiêu tiếp theo của hung thủ trong vụ án giết người moi tim hàng loạt, nếu mượn được sức mạnh của anh ta trong thế giới ngầm, có thể nhận được kết quả gấp đôi." Đào Lâm còn chưa đợi Ngụy Thần Phong nói xong, liền nói ra mục đích của mình trước.
"Cho nên cháu phải mượn tên tuổi của bác để dùng một chút." Đào Lâm không hề giấu diếm với Ngụy Thần Phong, đây chính là toàn bộ mục đích mà cậu ta gọi cuộc điện thoại này.
"Bác biết, mỗi lần cháu tới tìm bác, cũng sẽ không có chuyện gì bớt lo lắng hơn." Ngụy Thần Phong khẽ thở dài một tiếng.
"Bác không cần lo lắng, cháu chỉ mượn nhân lực của anh ta một chút, giúp cháu tìm được một con mồi trốn trong bóng tối." Đào Lâm nghe ra Ngụy Thần Phong có chút lo lắng, dù sao người sống trong thế giới ngầm bình thường đều không thể lường trước được, vì thế cậu ta đã lập tức giải thích.
"Chỉ thế thôi, trong thời điểm đặc biệt, phải dùng chút thủ đoạn." Anh ta nói.
"Có vẻ vụ án của cháu đã có tiến triển rất tốt." Ngụy Thần Phong trong văn phòng dựa lưng vào ghế của mình, ông ta cố ý mở rộng đề tài, giống như muốn xin một chút thời gian suy nghĩ cho bản thân.
"Đúng vậy, cháu đã nhìn ra chút gì đó, cũng hiểu được mục tiêu tiếp theo của hung thủ là ai." Đào Lâm nghiêm túc nói: "Nhưng cháu phải chạy đua với thời gian để giành chiến thắng trong trò chơi của tên hung thủ này."
Ngụy Thần Phong ở đầu dây điện im lặng một lúc, Đào Lâm biết bác sĩ Ngụy cho tới bây giờ chỉ muốn làm một bác sĩ bình thường, rất coi thường việc phải phân xử đúng sai
"Bác có thể cho cháu mượn tên tuổi của bác để cháu đi mời đại phật của cháu." Ngụy Thần Phong rốt cục thỏa hiệp.
"Nhưng cháu nhất định phải đồng ý với bác một chuyện." Giọng nói của ông ta đã được thấp xuống.
"Bác nói đi."
"Trở lại trường học đi học."
"Sao cơ ạ?" Yêu cầu của Ngụy Thần Phong vượt xa dự đoán của Đào Lâm.
"Hướng dẫn viên của cháu lại gọi điện thoại cho bác, nói trong khoảng thời gian này cháu vẫn vắng mặt, nếu cứ tiếp tục như vậy, cháu sẽ bị nghỉ học." Ngụy Thần Phong dùng giọng điệu oán giận nói.
"Nhưng bây giờ cháu đi học sẽ chỉ trì hoãn chuyện này lại." Đào Lâm buông tay, trong lời nói lộ ra vẻ không can tâm.
"Ít nhất cũng phải đi xin phép thầy giáo, đừng làm như chỗ không người như vậy." Ngụy Thần Phong nói.
"Cháu biết rồi..." Đào Lâm không có ý định tranh chấp với Ngụy Thần Phong nữa.
"Bác phải nói cho cháu biết, chỉ có không chút hoảng sợ, từng bước từng bước bình tĩnh, làm cho bản thân vẫn giữ nguyên vẻ ban đầu, mới có thể khiến cho đối thủ của cháu ở trong lòng khinh thường lộ ra chân ngựa." Ngụy Thần không vội cúp điện thoại, bên kia điện thoại lại truyền đến giọn nói trầm thấp của ông ta.
"Nếu như cháu ngay từ đầu đã có một chút phản ứng thái quá, chỉ làm cho anh ta ở dưới tình thế cảnh giác, hưởng thụ niềm vui chơi đùa với cháu."
Những gì Ngụy Thần Phong nói khiến Đào Lâm lâm rơi vào im lặng.
"Được rồi, cháu hiểu bác đang nói cái gì là được rồi." Ngụy Thần Phong không biết Đào Lâm còn phải im lặng trogn bao lâu, vì vậy ông ta để mặc cậu rồi cúp điện thoại trước.
Còn Đào Lâm nửa nằm trên ghế sofa, nhìn màn hình TV màu đen trước mặt không có âm thanh, trong đầu lặp đi lặp lại những lời cuối cùng ngụy Thần Phong nói, cuối cùng ánh mắt cậu ta đã mất tập trung, yên lặng ngẩn người ra đó.
Sắc trời đã tối muộn, Đào Lâm lấy ra túi xách của mình đã lâu không dùng, lôi ra ra tất cả sách chuyên ngành bên trong, sau đó để một ít đồ cần thiết thu thập vào trong ba lô rồi đi ra ngoài.
Mười một giờ tối, Đào Lâm đi trên một con phố quán bar, rõ ràng đêm khuya, nhưng nơi này vẫn náo nhiệt như trước, cuộc sống về đêm của những người qua đường vội vã mới bắt đầu.
Trước mắt Đào Lâm ánh đèn neon lấp lánh bảy màu.
Cậu ta mang theo túi xách, đi ngang qua đám người đông đúc, cậu ta thờ ơ với tất cả tờ rơi được đưa tới cho cậu ta.
Bởi vì anh ta không giống như những người tìm kiếm niềm vui hoan lạc, Đào Lâm có mục tiêu rõ ràng và đi thẳng vào một quán bar được gọi là "Knife" trong khu vực áo nhiệt nhất.
Đẩy cánh cửa lớn màu nâu ra, bên trong ánh đèn vàng say sưa nhao nhao hỗn loạn...!Ánh sáng, âm nhạc, điệu nhảy nóng bỏng và rượu vang cứ thế xộc vào thẳng tới trước mặt.
Đào Lâm không ở lại bất kỳ vị trí vui chơi nào, hơn nữa cậu ta đi thẳng đến quầy bar trong cùng.