Dấu Vết Tội Phạm


Đào Lâm hoàn toàn thông cảm với hành động có phần hơi quá đáng của người phục vụ bàn.
Những người này thường xuyên làm việc ở quán bar nên cũng gặp gỡ rất nhiều người giàu có, hào phóng, nhưng gương mặt non nớt của Đào Lâm thật sự không giống một người giàu có chút nào.
"Anh yên tâm, tôi không mang theo nhiều tiền mặt nhưng tôi có đem theo thẻ.

Tôi có thể thanh toán ngay bây giờ." Đào Lâm nở nụ cười, nhẹ nhàng nói với người phục vụ bàn.
"Không phải, không phải...!Tôi không có ý đó..." Người phục vụ hoảng hốt xua tay sợ làm khách hàng giận dữ thì việc buôn bán này lại xôi hỏng bỏng không.
"Tôi sẽ đi lấy ngay cho ngài..." Vừa nói xong anh ta vội xoay người đi lấy rượu.
Tất cả những gì vừa xảy ra trên người Đào Lâm đều bị người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn thấy hết.

Anh ta kinh ngạc há hốc miệng, tình cảnh vừa rồi thật sự đã giáng cho anh ta một gậy, làm người đàn ông say rượu này như muốn ngất đi.
"Nhân vật lớn, nhân vật lớn..." Người đàn ông cười khổ lắc đầu ngay lập tức thay đổi cách nhìn về Đào Lâm rồi chắp tay tỏ ý tôn trọng.
Đúng lúc này Đào Lâm nghe thấy trên quầy bar nhẹ nhàng vang lên tiếng bình rượu va chạm với đá cẩm thạch.

Cậu ta liếc qua nhìn thì thấy hai bình rượu thủy tinh màu nâu sẫm hoa lệ.
Người pha chế cung kính khom người chào Đào Lâm.

Người tới mua rượu đến rồi đi, thật ra anh ta cũng không phải cúi đầu trước Đào Lâm, chẳng qua chỉ là không ngừng lặp đi lặp lại việc cúi đầu trước đồng tiền.
"Hai bình rượu này là lễ gặp mặt của tôi với Đại Đao, còn tám ngàn này xem như tôi cảm ơn anh đã giúp tôi." Đào Lâm đẩy rượu đến bên cạnh người đàn ông.
"Chẳng qua tôi chỉ muốn gặp Đại Đao mười phút."
Đào Lâm lẳng lặng nhìn gương mặt người đàn ông vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Trên mặt cậu ta vô cùng bình tĩnh, trong lòng như một tảng băng lạnh lẽo.

Đào Lâm từ lâu đã quen nhìn biểu cảm của người khác để dự đoán hành động của họ.
"Được, tôi nhất định sẽ mang đến cho cậu, sau này còn làm phiền giúp đỡ nhiều hơn..."
Vẻ mặt người đàn ông thay đổi ngay lập tức, anh ta tươi cười vươn bàn tay tham lam cầm lấy đống tiền lạnh như băng.
Trong mắt anh ta lúc này chỉ có những tờ giấy màu đỏ này.

Anh ta cười thỏa mãn sau đó nhét đống tiền vào trong ngực rồi mới lảo đảo xoay người đi về phía phòng bao riêng của quán bar, lúc đi anh ta còn không quên gọi một nhân viên bán hàng đem hai chai rượu Champagne trên bàn cầm đi theo mình.
Chỉ một lúc sau, Đào Lâm liền nghe thấy âm thanh ồn ào càng lúc càng gần hướng về phía mình.

Cậu ta thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn đám người đang đi về phía bên này, chỉ cần dùng lỗ tai nghe cũng có thể tưởng tượng ra thế trận không hề nhỏ.
"Anh Đao, cậu ta chính là người muốn tìm anh..." Phía sau truyền đến giọng nói cung kính của người đàn ông vừa rồi.
Đào Lâm vui vẻ quay đầu lại.
Ngô Nhẫn Binh bị vây quanh giữa một đám người, chiếc áo khoác hàng hiệu của anh ta nổi bật giữa một đám lưu manh tạp nham.
Đào Lâm tập trung nhìn về phía anh ta.

Người đàn ông này có mái tóc dài.

Mái rẽ ngôi ba bảy xịt keo định hình bóng loáng.

Ngô Nhẫn Binh còn đặc biệt để lại hai chòm râu làm cả khuôn mặt trông già hẳn đi.
Đào Lâm chỉ liếc mắt một cái rồi nhướng mày.

Cậu ta nhìn thấy làn da của anh ta lộ ra dưới gấu thì ngay lập tức trong lòng đã có kết luận: "Tuy rằng anh ta ăn mặc chững chạc nhưng mạch máu mờ mờ trên mắt cá chân đã bán đứng tuổi thật của anh ta.

Người này cùng lắm chỉ khoảng ba mươi tuổi."
"Tôi nghe nói có một nhân vật lớn muốn gặp mình, nhưng mà không ngờ lại là là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa."
Đại Đao vừa nói vừa rút ra một điếu thuốc, ngay lập tức có một người chạy lại cầm bật lửa châm thuốc cho hắn ta.
Điếu thuốc tỏa ra ánh sáng màu cam.

Đại Đao nhả ra một làn khói đặc nhanh chóng lan tỏa ra khắp nơi.
"Lúc anh nhìn thấy chai rượu mà tôi tặng chắc cũng đã biết tôi không phải thằng nhóc miệng còn hôi sữa." Đào Lâm mỉm cười.
"Tôi nghĩ anh hiểu cảm giác bị coi thường chỉ vì tuổi tác của mình đúng không? Nếu không với độ tuổi chưa đến ba mươi anh không cần thiết phải mặc đồ già dặn để trông mình có vẻ chín chắn, trang nghiêm hơn như vậy." Đào Lâm tiếp tục nói.
“Rất ít người biết được tuổi của tôi.” Đại Đao giật mình.
“Xem ra tôi đã đoán rất chính xác.” Đào Lâm nhướng mày.
"Khui rượu." Đại Đao nghiêng đầu lại nói với tên đàn em bên cạnh.
Chỉ thấy chai rượu mà Đào Lâm vừa mua đang được bưng lên cùng với chiếc cốc chứa đầy rượu Champagne nguyên chất.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Đại Đao đưa cho Đào Lâm một ly Champagne, sau đó cầm ly trong tay lên ra hiệu cho Đào Lâm.

Anh ta nhấp một ngụm trước sau đó cầm điếu thuốc lá trên tay hút mấy hơi.
“Tôi đã hứa với người của anh là chỉ mượn anh mười phút, cho nên tôi không muốn nói nhảm nhiều như vậy.” Đào Lâm cười cười, không có trả lời chắc chắn..
“Tôi rất có hứng thú với cậu cho nên tôi rất sẵn lòng tiếp cậu đến cùng.” Đại Đao gạt đám người đang chặn mình ra rồi ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh Đào Lâm sau đó ấn điếu thuốc đang cháy dở vào gạt tàn trên quầy bar.
Có vẻ như anh ta có ý định nói chuyện với Đào Lâm một cách nghiêm túc.
"Tôi hoàn toàn trái ngược lại với anh.

Anh còn trẻ mà lại muốn đóng giả thành một người già dặn.

Còn tôi thật sự đã già nhưng lại có khuôn mặt trẻ trung." Đào Lâm nói một cách mơ hồ, rồi nhấp một ngụm rượu Champagne.
Đại Đao hiểu ý nên không định hỏi thêm.
“Nói đi.

Cậu tìm gặp tôi có chuyện gì?” Đại Đao thở dài một hơi.
“Tôi muốn nhờ anh tìm giúp một người.” Đào Lâm trả lời trong khi đang tìm tấm hình của Hồ Tông Hàn từ trong ba lô.
“Anh ta tên là Hồ Tông Hàn.”
Đại Đao không nhìn vào bức ảnh mà nhìn chằm chằm Đào Lâm một lúc lâu rồi bật cười.
Chờ đến khi dừng lại được anh ta xoay người, hai tay chống cằm dựa vào trên quầy bar.
“Cậu muốn nhờ tôi tìm một người…” Đại Đao thở dài.
“Cậu có biết tôi cần bao nhiêu tiền để tìm một người không?” Anh ta cười đầy ẩn ý.
Đào Lâm chống nạnh sau đó nói: "Tôi biết không dễ để nhờ anh giúp...!Nhưng tôi nghĩ, chi phí tôi đã trả cho anh rồi."
"Hả? Cậu nghĩ rằng chỉ cần mang cho tôi hai chai rượu thôi là đủ rồi đấy hả?” Đại Đao cười to.
"Bốn năm trước, anh chỉ là một tên giang hồ chẳng có tí tên tuổi nào.

Anh đánh nhau rồi bị người ta đâm nên phải vào bệnh viện.

Lưỡi dao đâm thẳng vào ngực làm bị thương động mạch chính, lúc được đưa đến bệnh viện thì đã hấp hối rồi.

Một bác sĩ tên là Ngụy Thần Phong đã cứu mạng anh.

Lúc đó, anh không có tiền để trả cho ca phẫu thuật có độ khó cao như thế và ông ấy đã giúp anh trang trải mọi chi phí chữa trị." Đào Lâm nhìn Đại Đao nói.
Đại Đao nghe cậu ta nói mà tim đập thình thịch, bàn tay vô thức ôm ngực, dưới lớp áo là vết sẹo để lại do ca mổ năm nào.
"Ngoài việc cứu anh, ông ấy còn dặn anh phải biết quý trọng thời gian và làm điều gì đó có ý nghĩa.

Cũng vào bốn năm trước, anh đột nhiên nổi lên như một hiện tượng trong giới kinh doanh, sự nghiệp càng ngày càng lớn mạnh."
Đào Lâm kể lại câu chuyện làm tất cả kí ức của Đại Đao bỗng dưng ùa về.
"Hiện tại anh đang đi trên ranh giới giữa thiện và ác nhưng anh lại không dám bước ra ngoài một bước.

Anh khác với những kẻ cùng đường với mình.

Tôi nghĩ có lẽ bởi vì anh không muốn có lỗi với Ngụy Thần Phong." Đào Lâm nói xong lộ ra một nụ cười tự tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui