Dấu Vết Tội Phạm


“Ngụy Thần Phong bảo cậu tới tìm tôi sao?” Đại Đao cuối cùng run rẩy nói.
“Không sai.” Đào Lâm gật đầu.
“Cậu là gì của ông ấy?” Đại Đao nhíu mày.
“Ông ấy có con lớn như vậy à?”
Đào Lâm cười mấy tiếng, mở điện thoại ra tìm trong đó một tấm ảnh chụp chung của cậu và Ngụy Thần Phong giơ trước mặt Đại Đao.
“Bạn vong niên.” Đào Lâm nhíu mày nói.
Đại Đao ngửa đầu thở dài, uống một hơi cạn sạch ly rượu Champagne, dường như đang thương hại chính bản thân mình.
“Người này uy hiếp đến Ngụy Thần Phong hay sao?”.

Anh ta hình như có chút bận tâm nên rốt cuộc vẫn đưa tay ra, đem tấm ảnh chụp cầm lên.
“Vì một số nguyên nhân khó nói, tôi nhất định phải tìm được anh ta.” Đào Lâm nói.
“Cậu không muốn nói cũng không sao, chuyện Ngụy Thần Phong muốn tôi làm tôi sẽ giúp.”
Đại Đao cuối cùng nhẹ gật đầu, sau đó cầm tấm ảnh chụp tiện tay đưa ra sau.

Lập tức có một người cầm lấy ảnh chụp Hồ Tông Hàn trong tay hắn ta.
“Tìm người này, mỗi một tin tức tôi cho năm vạn.” Đại Đao cũng không quay đầu lại mà giơ ra năm ngón tay.
Đám người đi theo phía sau hắn ta bắt đầu xôn xao, rục rịch.
Tiền bạc là thứ dễ dàng sai khiến bọn họ nhất.
“Anh Đao ra tay thật hào phóng.” Đào Lâm không khỏi cảm thán một câu.
“Cậu bảo Ngụy Thần Phong yên tâm, tôi sẽ giúp ông ấy tìm được người đó.” Đại Đao nhìn qua có vẻ vô cùng tự tin.
“Nhưng mà tôi phải nhắc nhở anh một câu.” Đào Lâm nói nhỏ bên tai của Đại Đao.
“Người này có một chút quan hệ đến mấy thứ bột cấm, anh nên cần thận một chút.”
Đại Đao dường như không cho là đúng, anh ta biết rõ ý của Đào Lâm nhưng vẫn tự tin như cũ.
“Hiểu rồi.” Anh ta trả lời.
Sau đó Đào Lâm đưa qua cho Đại Đao một tờ giấy, trên đó có viết số điện thoại của cậu.
“Nếu có tin tức gì thì gọi vào số điện thoại này.

Dãy số này nên nhớ kỹ, không nên để rơi vào tay người khác, như vậy là tốt nhất với chúng ta.”
“Không có vấn đề gì.” Đại Đao không do dự cầm lấy tờ giấy đưa lên nhìn mấy lần rồi nhét vào trong túi áo.
“Lời cần nói tôi cũng đã nói rồi, mười phút đã hết.” Đào Lâm nhìn thời gian trên màn hình di động.
“Tôi tính tiền rồi đi đây.” Nói xong cậu đưa chi phiếu về phía người thu ngân ở quầy bar.
Nhân viên thu ngân thấy thế liền đi tới nhưng Đại Đao đột nhiên quăng cho cô ta một ánh mắt bảo dừng lại.
“Hình như anh không muốn lấy tiền rượu của tôi.” Đào Lâm cầm lấy tấm chi phiếu đang ở trên tay nhìn về phía Đại Đao nói.
“Nếu là người khác có lẽ tôi sẽ lừa anh ta một chút phí phục vụ.

Nhưng nếu là cậu thì thôi đi.” Đại Đao cười cười.
“Vậy tôi phải cảm ơn anh rồi.” Đào Lâm tiện tay đem chi phiếu bỏ vào trong ba lô.
“Nếu tôi không lấy tiền của cậu thì cậu không muốn ngồi lại đây một lát à.”
Đại Đao nhìn Đào Lâm càng nhìn càng thấy hợp ý nên muốn giữ lại.
“Không được đâu.

Thật ra tôi không thích mùi rượu và mùi thuốc lá ở đây.

Anh có lẽ thích mùi này nhưng đối với tôi thì như bị tra tấn vậy.”
Đào Lâm đứng lên đi ra phía cửa quán bar.
Cậu ta hoàn toàn không muốn ở lại trong quán bar này thêm một phút giây nào nữa.

So với cảnh phồn hoa ồn ào, náo nhiệt thì cậu thích một nơi yên tĩnh hơn.

Bởi vì bên trong âm thanh ồn ào huyên náo có quá nhiều thông tin.

Cãi lộn, tỏ tình, nói dối, chân thành… Những âm thanh này hỗn hợp cùng một chỗ làm lỗ tai Đào Lâm ong ong lên.
“Hy vọng Đại Đao không làm mình thất vọng.” Đào Lâm vừa nghĩ đến đó thì đã có một chiếc xe dừng lại trên con phố trước cửa quán bar.
Ngày hôm sau, Đào Lâm theo thỏa thuận với Ngụy Thần Phong bước vào lớp học mà đã lâu rồi cậu chưa đến.
Đào Lâm ngồi một mình trong góc lớp.

Không ngoài dự đoán của cậu các bạn học khác xung quanh ít nhiều gì cũng đã nghe thấy mấy lời đồn nhảm nhí nên không khỏi dồn ánh mắt ngạc nhiên về phía cậu.
Đào Lâm vẫn hành động một cách bình thường, dường như hoàn toàn không quan tâm đến ác ý đang đột ngột tăng lên xung quanh mình.

Dù sao cũng không có ai đến khiêu khích với lại cậu cũng cảm thấy mình chẳng cần ai phải giúp đỡ cả.
Tất cả giống như Ngụy Thần Phong đã nói.

Giữ cho bản thân mình đi đúng hướng ban đầu.

Ngay cả khi cậu cảm thấy không vui thì khuôn mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Bảy giờ tối là tiết học cuối cùng trong ngày của Đào Lâm.

Đó là một buổi thí nghiệm lớn.

Đào Lâm đi vào phòng thí nghiệm trước và tìm một chiếc ghế dài ở phía sau để ngồi xuống, lúc này trong phòng thí nghiệm vẫn chưa có ai tới.
Khi các bạn cùng lớp lần lượt đi vào phòng học, không ngoài dự đoán Đào Lâm lại bị cho ra rìa.

Bọn họ thà cùng nhau chia sẻ một cái bàn thí nghiệm chứ không muốn ở cùng một nhóm với Đào Lâm.

Ngay cả những người bạn cùng lớp đã từng làm thí nghiệm với cậu cũng không ngoại lệ.
Đào Lâm cúi đầu lật xem sách giáo khoa của mình.
Lúc này một chiếc ba lô màu cam được đặt trên ghế đẩu còn trống bên cạnh Đào Lâm.

Cậu nghe tiếng động quay đầu lại thì thấy một đôi chân đi dày ống cao làm bằng da sau đó ngẩng đầu lên thì thấy đó là Tần Yêu với tóc mái ngắn che khuất một bên mặt.
“Được rồi các bạn sinh viên, bắt đầu thí nghiệm độc lập, cuối giờ sẽ nghiệm thu kết quả.” Giáo viên gõ lên trên bảng và nêu ra yêu cầu.
Tần Yêu không nói gì, đưa tay với lấy dụng cụ thí nghiệm để trên bàn.
“Tôi nhớ cô không cùng lớp thí nghiệm với tôi.” Đào Lâm nhìn Tần Yêu đang chuẩn bị dụng cụ ở bên cạnh nói.
“Ừ, tiết của lớp tôi là buổi trưa.” Tần Yêu phân loại từng dây dẫn một cũng không quay đầu lại nhìn Đào Lâm.
"Nhưng tôi có việc bận nên phải xin nghỉ vào buổi trưa.

Giáo viên để tôi học bù vào tiết thí nghiệm buổi tối.

Tôi cũng không ngờ hôm nay anh lại trở về trường đi học."
"Tôi chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi." Đào Lâm nói xong thì mở sách vở bên cạnh ra.
“Nếu không, giáo viên hướng dẫn sẽ đình chỉ việc học của tôi.” Sau đó cậu đối chiếu với trong sách để nối các dây dẫn mà Tần Yêu đã sắp xếp lại một chỗ.
“Nhưng mà…Nếu hôm nay tôi không có ở đây, cậu sẽ phải làm thí nghiệm một mình.” Tần Yêu nói xong thì cũng phân loại hết mớ dây dẫn mất trật tự cuối cùng.

Sau đó cô nhẹ nhàng dựa vào băng ghế thí nghiệm, cẩn thận điều chỉnh dụng cụ.
“Có vẻ như… Chẳng có ai muốn ngồi cùng anh cả.” Cô hơi ngẩng đầu lên, thấy phía trước có ba người một nhóm, cũng có nhóm có hai người đang tiến hành thí nghiệm trên bàn còn Đào Lâm vừa rồi chỉ có một mình.
“Tôi có thể hiểu được bọn họ.” Đào Lâm ho nhẹ rồi nói với giọng trầm thấp
“Anh có biết William Harvey không?” Tần Yêu vừa nhìn quyển sách vừa tiếp tục động tác trên tay.
“Nhà sinh lý học của thế kỷ XVII, người sáng lập ra lý thuyết về hệ thống tuần hoàn máu ở tim.” Đào Lâm nhanh chóng trả lời.
"Ông ta thường thu thập những người đã chết sau đó kéo họ về phòng thí nghiệm của mình để làm các thí nghiệm giải phẫu.

Loại hành vi này thật kỳ quặc và đáng sợ.

Những người thời đó chửi rủa ông ta là con quỷ điên cuồng.

Harvey suýt nữa mất mạng vì chuyện đó." Tần Yêu hài lòng được Đào Lâm cho biết thêm.
"Cuối cùng, ông ấy đã công bố một học thuyết nổi tiếng thế giới.

Hàng trăm năm nay, học thuyết này đã trở thành thường thức và William Harvey đã trở thành ánh sáng của nhân loại."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui