Dấu Vết Tội Phạm


“Ngăn Hồ Tông Hàn ở ngay ngoài cửa ra vào cho tôi!” Dư Tử Giang vừa chạy, vừa hạ mệnh lệnh cho các đồng nghiệp của mình ở ngoài cửa quán bar.
Dáng người Hồ Tông Hàn không cao lớn, vậy mà vô cùng linh hoạt chạy xuyên thẳng trong dòng người, anh ta điên cuồng chạy về phía trước, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại xem mình có cắt đuôi được Dư Tử Giang không.
Nhưng dù sao Dư Tử Giang cũng là một cảnh sát hình sự đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đối mặt với một tên nghiện ma túy thân thể ốm yếu, anh cũng không đến nỗi sẽ làm mất dấu Hồ Tông Hàn, khoảng cách giữa anh và Hồ Tông Hàn càng ngày càng gần, mắt thấy sắp bắt được kẻ liều mạng này rồi.
Đột nhiên, Hồ Tông Hàn xoay người một cái, thuận thế làm lật cái bàn ở ngay bên cạnh mình, chén rượu, đĩa đựng trái cây trên mặt bàn đập hết lên người Dư Tử Giang.
“Mẹ nó!” Dư Tử Giang vô thức dùng tay đỡ lấy, rượu đổ ra ngoài khiến nửa người anh bị ướt.

Bốn phía vang lên tiếng thét chói tai mãnh liệt hơn, những âm thanh này bộc phát bên tai Dư Tử Giang, khiến anh đột nhiên cảm thấy rất ù tai.
Nhưng anh không để ý nhiều như vậy, nhảy vọt một cái vượt qua cái bàn bị lật đổ ngăn trước mặt mình, tiếp tục đuổi theo Hồ Tông Hàn đang chạy.
Hồ Tông Hàn thuận tay cầm mấy bình rượu lên, điên cuồng ném về phía Dư Tử Giang ở đằng sau, mấy cái bình thủy tinh đó bị đập thẳng vào góc bàn, lập tức chia năm xẻ bảy thành những mảnh nhỏ, một mảnh thủy tinh sắc bén bắn ra, bay thẳng về phía con mắt của Dư Tử Giang.
“Trời ạ!” Dư Tử Giang lập tức xoay người lại, mặc dù con ngươi đã tránh thoát được khỏi thứ sắc bén kia, nhưng nó lại hung hăng đâm vào phía bên trên lông mày của Dư Tử Giang.
Cảm giác đau đớn vì da thịt bị xé rách trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân anh.
Dư Tử Giang vẫn không hề quan tâm như cũ, tiếp tục xông về phía trước.

Anh thậm chí còn không cảm giác được phần trên lông mày của mình đang tuôn ra một dòng máu ấm áp, thuận theo sườn mặt của anh mà chảy xuống, còn lướt qua mí mắt anh, chảy vào trong mắt anh, khiến anh gần như không mở nổi mắt ra.
Hồ Tông Hàn xông thẳng ra ngoài quán bar, nhưng ở bên ngoài đã có các đồng chí cảnh sát chờ anh ta rồi, các đồng chí cảnh sát cùng nhau tiến lên, bắt Hồ Tông Hàn lại.
“Đội trưởng Dư, nhanh!” Hồ Tông Hàn giãy dụa, các đồng chí cảnh sát giữ chặt lấy anh ta.

Ai ngờ cái tên Hồ Tông Hàn này rất thông minh, cởi áo khoác của mình ra như con ve sầu thoát xác.
Dư Tử Giang nhìn thấy Hồ Tông Hàn chạy thoát khỏi tay nhóm trợ thủ, còn đụng ngã hết tất cả các đồng chí cảnh sát, cho nên anh càng phẫn nộ hơn, thế là anh điên cuồng chạy theo Hồ Tông Hàn, bám sát lấy anh ta trên con đường cái đầy người là người.
“Dừng lại!” Dư Tử Giang hô to, lòng bàn chân dường như còn sinh ra gió.
Hồ Tông Hàn không để ý nhiều như vậy, đâm đầu chạy thẳng vào con đường cái vẫn còn đang hiện đèn đỏ, Dư Tử Giang cũng không hề do dự mà vọt vào theo.
“Bíp bíp bíp!” Ô tô điên cuồng bấm còi, Hồ Tông Hàn đã đánh mất lý trí hoàn toàn không còn để ý đến sống chết của mình, chỉ cắm đầu chạy về phía trước.
Đột nhiên, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, lái xe hoàn toàn không biết Hồ Tông Hàn lại đột nhiên lao ra đường cái như thế, anh ta đạp mạnh phanh một cái, nhưng dường như đã không còn kịp nữa rồi.
“Cẩn thận!” Dư Tử Giang vô thức hét lên.
“A!” Hồ Tông Hàn hoảng sợ hô to, chợt lui về sau một bước, hụt chân ngã xuống giữa đường.
Ô tô cuối cùng cũng phanh lại được, chỉ có điều bánh xe ô tô thật sự chỉ cách Hồ Tông Hàn một khoảng cách chưa đến một nắm tay.

Hồ Tông Hàn còn chưa kịp hoàn hồn, anh ta tê liệt ngã xuống mặt đường, hai mắt trợn to, thở không ra hơi.
Dư Tử Giang thấy thế lập tức chạy tới, lập tức đè Hồ Tông Hàn xuống mặt đường, tiện thể giật luôn còng tay đeo bên hông ra, cuối cùng cũng khống chế được Hồ Tông Hàn.
Có lẽ người tài xế ô tô đã bị dọa cho sợ, người đàn ông xa lạ đó vội vàng xuống xe, nhìn Hồ Tông Hàn và Dư Tử Giang trên mặt toàn là máu, bị dọa đến mức cả người tê liệt ngã ngồi xuống bên cạnh xe.
“Đừng sợ, tôi là người của cục cảnh sát…” Dư Tử Giang vừa thở mạnh ra một hơi, vừa nhìn người tài xế đang há hốc mồm không biết làm thế nào cho phải, nói, sau đó anh trở tay lấy tấm thẻ ngành trong túi ra.
“Cám ơn anh nhé! Anh lập công…” Cuối cùng, Dư Tử Giang cũng nặn ra được một nụ cười.
“Sếp! Sếp ơi! Anh không sao chứ?” Trợ thủ của Dư Tử Giang cuối cùng cũng chạy từ quán bar tới, anh ta nhìn thấy máu tươi trên mặt Dư Tử Giang, bị dọa cho giật mình.
“Đem anh ta về cục cảnh sát đi!” Dư Tử Giang chỉ chỉ Hồ Tông Hàn bị mình khống chế trên mặt đất.
Đợi khi trợ thủ kéo Hồ Tông Hàn dậy, áp giải anh ta đi về phía chiếc xe cảnh sát cách đó không xa, lúc này Dư Tử Giang mới thở dài một hơi.

Anh dùng tay xoa xoa máu dính ở trên mặt, khi bàn tay chạm đến vết rách ở trên lông mày, anh đau đến mức gương mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
“Không sao, không sao! Đi về cả đi… Chỉ là bắt người thôi, bắt được rồi không còn chuyện gì nữa đâu…” Dư Tử Giang loạng chà loạng choạng đi từ giữa đường vào lối dành cho người đi bộ, vừa đi còn vừa thét lên với đám đông người và xe cộ vây xem.
“Đồng chí, anh không sao chứ, trên trán anh đang chảy máu kìa…” Trong đám người thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh lo lắng, còn có người xa lạ đưa cho anh một chai nước lọc.
“Dùng nước rửa qua mặt với vết thương đi…”
Dư Tử Giang nhận lấy nước, anh không còn hơi sức để nhìn xem rốt cuộc người đưa nước cho mình là ai, chỉ có thể gật mạnh đầu tỏ ý cảm ơn.
“Con mẹ nó… Thật sự toàn thân mình toàn là mùi rượu…” Dư Tử Giang vừa đi về phía xe cảnh sát, vừa ghét bỏ lẩm bẩm: “Thật đúng là buồn nôn…”
Cuối cùng anh cũng ngồi lên xe cảnh sát, được trợ thủ đưa về cục cảnh sát.

Trên đường về cục cảnh sát, Dư Tử Giang nhớ tới Đào Lâm, thế là gọi điện thoại cho cậu ta, minh đã bắt được Hồ Tông Hàn rồi, dù sao cũng nên gọi điện thoại thông báo cho Đào Lâm một tiếng chứ nhỉ…
Bây giờ đã là bảy giờ bốn mươi lăm phút tối, Đào Lâm cũng đã tan tiết học muộn.

Điện thoại trong phòng học rung lên, Đào Lâm nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên Dư Tử Giang, thì vội vàng cầm điện thoại lên, đi tới hành lang bên ngoài phòng học.
Đào Lâm cố tình tìm một chỗ hẻo lánh, nhận điện thoại của Dư Tử Giang.
“Chuyện gì?” Đào Lâm hỏi.
“Bên trong cái…” Dư Tử Giang hơi lắp bắp: “Tôi bắt được Hồ Tông Hàn về đồn cảnh sát rồi.” Dư Tử Giang nói.
“Không phải tôi đã nói với anh là không được bắt Hồ Tông Hàn sao, các anh phải để ý đến anh ta, lợi dụng anh ta để dẫn dụ hung thủ ra, cái này gọi là ôm cây đợi thỏ.” Đào Lâm dựa vào vách tường tối om ở bên ngoài phòng học, ép giọng thật nhỏ, khiến cho người bạn cùng lớp vừa tan học đi ra nhà vệ sinh không thể nghe thấy được cậu ta nói gì.
“Nhưng bây giờ anh bắt tên đó đến đồn cảnh sát rồi, manh mối của chúng ta lại đứt đoạn mất.” Cậu ta hơi bất mãn.
“Đào Lâm, cậu đúng là đứng đấy nói chuyện nên chẳng đau eo!” Giọng nói của Dư Tử Giang đã có chút phẫn nộ.
“Cậu có biết lúc tôi tìm thấy Hồ Tông Hàn ở quán bar dưới lòng đất, anh ta đang làm gì không? anh đang chơi ma túy đấy, hơn nữa còn xúi giục người khác chơi cùng! Tôi là một cảnh sát hình sự, tôi tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh trước mắt tôi!”
“Điều này cũng có nghĩa là hung thủ sẽ thay đổi mục tiêu, mà chúng ta thì lại không có thêm manh mối để có thể suy ra được mục tiêu này rốt cuộc là ai.” Đào Lâm tiếp tục nói.
“Án mạng giết người moi tim liên hoàn này sẽ còn có nạn nhân tiếp theo.”
“Có phải là cậu nghe không hiểu tôi đang nói cái gì không hả?” Ngọn lửa tức giận của Dư Tử Giang lại càng bốc lên cao hơn.
“Gã đang xúi giục người khác hút ma túy đấy! Lại còn là một thanh niên trẻ tuổi, cũng chỉ khoảng bằng tuổi cậu! Tôi không thể vì bắt một tên tội phạm biến thái mà liên lụy đến cả tương lai của một thiếu niên như vậy được.” Ở đầu dây bên kia, Dư Tử Giang gào lên với Đào Lâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui