Lương Thành Mẫn về đến nhà mới tìm ra tem phiếu để trong bộ quần áo khác, trong lòng hối hận không thôi.
Sau khi bị Loan Minh Duệ nói như tát nước vào mặt, cô chỉ cảm thấy không biết để mặt mũi ở đâu nữa.
Hôm sau đi làm thì bắt gặp người nhà bệnh nhân lần trước, níu cô lại rồi liên tục hỏi phương án điều trị tiếp theo, có thể bớt chút tiền được không, tiền trong nhà tiêu sạch cả rồi.
Lương Thành Mẫn kiên nhẫn giải thích cho họ: “Nếu đứa trẻ không được làm phẫu thuật sớm, bệnh tình sẽ trở nặng, người bị ảnh hưởng chính là đứa trẻ, hơn nữa còn phải chịu tội hơn.”
Bố mẹ đứa bé bật khóc trước mặt Lương Thành Mẫn, khóc đến mức khiến trái tim cô gần như vỡ tan.
Cô đỏ mắt khuyên nhủ họ nửa ngày, nhưng cũng chẳng có cách nào tốt hơn.
Lương Thành Mẫn cảm thấy mình chưa rèn luyện đủ, gặp phải chuyện như thế này cũng phải buồn mất mấy ngày.
Lúc chào tạm biệt bệnh nhân thì trời cũng sắp tối, cô giậm chân một cái, nghĩ bụng: giờ thì hay rồi, thể nào gặp mặt cũng nói cô quỵt nợ cho xem.
Cô đạp xe đến hợp tác xã, đến cổng thì nhìn thấy Loan Minh Duệ đang ngồi lù lù dưới cái cây xiêu vẹo trước hợp tác xã, áo sơ mi trắng được xắn lên tận khuỷu tay, cổ áo để trống hai cúc, nhíu mày nhìn người đến muộn là cô.
Lương Thành Mẫn vẫn hiểu phép tắc, đưa phiếu cho anh, nói: “Thực sự ngại quá, ban nãy bệnh viện có việc nên đến muộn.”
Loan Minh Duệ không hề đưa tay ra nhận, “Trả đồ cho người khác còn đến muộn, bác sĩ giống như cô hết thì sao có thể cứu người trị bệnh được?”
...!Lương Thành Mẫn nghe anh nói như vậy lập tức nổi giận, cô đập bộp tấm phiếu lên ghế dài, “Trả cho anh rồi đấy, có cái cây vẹo này làm chứng, còn anh có cần hay không thì đó là việc của anh.
Dù sao thì nhà anh cũng có tiền mà.”
“Tặng cô đấy.
Dù sao nhà tôi cũng có tiền.” Loan Minh Duệ để tấm phiếu vào giỏ xe đạp của cô.
Dáng anh cao, khiến Lương Thành Minh bị bóng người anh bao trùm.
Anh cúi xuống là nhìn thấy ngay hàng mi cong của Lương Thành Mẫn, vậy mà cô lại ngẩng mặt lườm anh, có vẻ là giận rồi.
Loan Minh Duệ nói năng chưa bao giờ chịu nhường ai, một người cứng đầu như Lương Thành Mẫn khiến anh cảm thấy mới mẻ.
Nhà anh có tiền hay không cũng không quan trọng, chỉ cảm thấy phải nắn lại cái nết của cô bác sĩ trẻ này, hoàn toàn quên rằng mình mới là người khó tính khiến người ta khó ưa.
“Ai thèm cái phiếu rách của anh.”
“Chẳng phải hôm qua cô vẫn dùng nó mua dầu sao?”
“...” Lương Thành Mẫn chưa từng đụng phải người nào như này, đôi mắt to nhìm anh gườm gườm, cơn giận bốc lên, lồng ngực nhấp nhô vì tức.
Cô tức đến mức nước mắt lưng tròng, chực trào ra ngoài.
Mãi một lúc sau cô mới rặn ra được một câu: “Anh bị điên à?”
“Ừ, tôi bị điên.”
Thế này thì nói tiếp kiểu gì nữa?
“Tránh ra!” Loan Minh Duệ chặn trước đầu xe đạp Lương Thành Mẫn, không chịu nhúc nhích.
Lương Thành Mẫn thấy anh không buồn nhấc chân, bèn quay đầu xe sang hướng khác, trèo lên xe đạp đi.
Một đứa con gái lại đi xe đạp khung ngang, ngồi trên xe hết ngả sang trái rồi ngả sang phải mà đạp, trông bộ dạng đến là khôi hài.
Loan Minh Duệ phì cười.
Anh cảm thấy cô bác sĩ trẻ này rất buồn cười.
Tính tình thì khó ngửi vô cùng, chẳng trách cô ấy đã 28 rồi mà còn chưa lấy được chồng.
Mấy ngày sau, anh trở về từ cảng liên vận, nhìn thấy Lương Thành Mẫn trước quán cơm nhà nước.
Kể cũng lạ, từ sau buổi xem mắt, anh suốt ngày bắt gặp cô.
Cô ngồi trên ghế đôn ở phía trước, tay ôm quyển sách dày cộp.
Anh tiến lại gần nhìn, quyển sách đó vẽ cơ thể người, ngón tay cô vạch trên trang giấy, miệng lẩm nhẩm: “Như này, rồi như này, rạch ra, khâu lại.”
Trông rất tập trung.
“Lương Thành Mẫn.” Anh mở miệng gọi cô.
Lương Thành Mẫn ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, lập tức quắc mắt lên, lần này thì đúng là đã nhớ mặt anh rồi.
Sau đó cô lại cúi xuống nhìn sách, không ngó ngàng tới anh.
“Lương Thành Mẫn, cô giúp tôi xem vết thương của tôi với.”
Loan Minh Duệ xắn tay áo lên, chìa cánh tay ra trước mặt cô, trên đó có một vết thương rất sâu, đầm đìa máu.
“Muốn khám thì mai đến bệnh viện bốc số!”
Lương Thành Mẫn lại cúi xuống đọc sách, nhưng không đọc nổi nữa.
Cô đóng quyển sách lại kêu “bộp” một tiếng, kéo cánh tay anh xem.
Miệng vết thương sâu quá, lại còn dài như vậy nữa: “Sao lại bị thương? Tiêm ngừa chưa? Tại sao không đi băng bó đi?”
“Tiêm rồi.
Trong nhà không có băng gạc.” Loan Minh Duệ nói dối, anh vốn chưa về nhà.
“Đi theo tôi!” Lương Thành Mẫn nghiêm mặt đứng dậy định đi, lúc này mới nhớ ra hôm nay mình tới đây để xem mắt.
“Anh chờ một lát!” Cô chạy tới trước quán cơm, nói với ông Vương trọc đầu, “Ông ơi, ông để ý giờ giúp cháu nhé, lát nữa có một thanh niên cao ráo, cầm cuộn báo ngồi ở cái ghế kia, ông nói với anh ta một tiếng, chỗ cháu có bệnh nhân, lát nữa quay lại ngay ạ.”
Dứt lời, cô nói với Loan Minh Duệ: “Đi thôi.”
Loan Minh Duệ đi bên cạnh cô, quay đầu nhìn ra đằng sau, người đàn ông cầm cuộn báo đã đến, nhưng anh không nói gì.
Quay đầu lại cười nhạo cô: “Lại xem mắt à?”
“Liên quan gì đến anh?”
Lương Thành Mẫn dẫn anh đến trước cửa nhà mình, “Chờ ở đây.” Rồi co giò chạy vào trong.
Loan Minh Duệ nghe thấy giọng phụ nữ càm ràm cô: “Con chạy cái gì? Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn không chín chắn gì cả.”
“Con bận cứu người đây này!” Lương Thành Mẫn ôm một cái hộp nhỏ chạy ra ngoài, ngồi lên phiến đá trước cửa nhà cô, “Qua đây.”
Loan Minh Duệ ngồi xổm trước mặt cô, duỗi tay cho cô khám.
Cô rất bạo gan, vết thương của anh kinh khủng như vậy mà cô không nhíu mày lấy một cái, nhanh chóng bôi thuốc sát trùng cho anh rồi băng bó lại.
Người ta nói cô là mọt sách, thế nhưng biểu cảm của cô rất sinh động.
Loan Minh Duệ cũng không biết tại vì sao, trái tim thoáng rung động.
“Anh tiêm phòng rồi á? Tiêm rồi sao anh không băng lại?” Lúc này Lương Thành Mẫn mới phản ứng lại.
“Chưa tiêm.” Loan Minh Duệ thả tay áo xuống, anh ngồi xổm nên thấp hơn Lương Thành Mẫn đang ngồi trên tảng đá một cái đầu, anh hơi ngước lên nhìn cô.
Đôi mắt dưới tròng kính tựa như mắt ưng, khiến lòng người ta hoảng loạn.
“...!Vô tri!” Lương Thành Mẫn lại cảm thấy bực mình.
Từ khi biết Loan Minh Duệ, cô lúc nào cũng bị anh chọc giận.
Chính cô cũng không biết vì sao, rõ ràng lúc không làm việc thì tính cô rất là dễ chịu, vậy mà lại bị Loan Minh Duệ chọc giận mất trí hết lần này tới lần khác.
Cô cất hộp thuốc về chỗ, nhớ ra vẫn có người đang chờ xem mắt ở quán cơm nhà nước, thế là lại quay đầu chạy ra ngoài, thấy Loan Minh Duệ vẫn đứng ở đó.
Đường được lát đá xanh miền Nam, anh đứng ở đó đã chắn mất gần nửa con đường, tựa như một tên hung thần không dễ dây vào.
“Sao anh còn chưa đi?”
“Có phải cô muốn đến quán cơm nhà nước để xem mắt không?” Loan Minh Duệ hỏi cô.
“Đúng vậy.”
“Đi thôi, tôi tiện đường.”
Người thì cao, chân thì dài, vậy mà lại đi chậm rì rì đằng sau Lương Thành Mẫn.
Cô sốt ruột, quay đầu lại nói anh: “Anh nhanh cái chân lên!”
“Tay tôi đau.”
“Anh đau tay chứ có phải gãy chân đâu! Lề mà lề mề!”
“Lúc xem mắt tôi thì đến muộn, xem mắt người khác thì gấp gáp vậy cơ à?” Loan Minh Duệ thong thả thốt ra một câu như này, nhưng vẫn không chịu đi nhanh.
Lương Thành Mẫn ngó lơ anh, đột nhiên bước nhanh chân, áo sơ mi hoa nhí bị làn gió nhẹ thổi qua, lưng áo phồng lên.
Loan Minh Duệ đi đằng sau cô, nghĩ bụng: vội đi xem mắt thế này, cô đúng là máu lấy chồng.
Anh chàng cầm ống báo kia cũng chẳng trông cậy được gì, không chờ được nên đã bỏ đi, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Loan Minh Duệ ngồi một bên nói bóng nói gió: “Cô tưởng ai cũng như tôi chắc? Cô đến muộn còn phải chờ cô.”
“Ngoài đi làm ra thì cô chỉ có đi xem mắt thôi sao? Chuyện xem mắt hay ho lắm à?”
“Không xem mắt là không lấy được chồng?”
“Loan Minh Duệ!” Lương Thành Mẫn bực dọc vì những lời lảm nhảm của anh: “Anh không thấy phiền à?”
“Tôi xem mắt thì liên quan gì tới anh? Sao anh quản nhiều thế nhỉ?”
“Chẳng phải anh cũng đi xem mắt sao? Anh còn mặt mũi mà nói tôi hả?”
“Với lại, hôm nay vì sao tôi lại tới muộn? Không phải là tại anh sao!”
“Vậy cô đến muộn vào cái ngày gặp tôi là tại vì ai?” Loan Minh Duệ bất chợt lên tiếng hỏi cô.
Con người Loan Minh Duệ đúng là thù dai nhớ lâu.
Lương Thành Mẫn lười phải để tâm đến anh, quay đầu định đi thì nghe Loan Minh Duệ hỏi tiếp: “Cô có đói không?”
“Không đói!”
“Tôi đi ăn cơm, cô có đi không?”
“Không đi!”
“Có phải cô không thích xem mắt?” Loan Minh Duệ tiếp tục hỏi cô, thấy mắt cô thoáng lóe lên, anh biết ngay cô cũng không thích chuyện này, “Cô ăn cơm cùng tôi, tôi cho cô một ý hay giúp cô không phải xem mắt sau này nữa.”
“Lừa bịp.”
“Lừa cô thì tôi không phải là người.”
Hai người đi vào quán cơm nhà nước, ngồi đối diện với nhau.
“Thích ăn gì?” Loan Minh Duệ hỏi cô.
“Tôm, cua.” Lương Thành Mẫn không nói dối, trước đây tôm không dễ mua được, bố cô cũng mua cho bằng được, từ nhỏ đã chiều cái miệng của cô.
“Ờ.”
Loan Minh Duệ gọi một đĩa tôm trắng luộc, một chai rượu và một đĩa rau xào, mấy món ăn cùng nhau, khá là ngon miệng.
Lương Thành Mẫn cũng không câu nệ, cong ngón tay lột tôm.
Loan Minh Duệ lười lột vỏ, ngại bẩn tay, bèn nhắm thời cơ cướp mất một con tôm khi cô vừa mới lột xong, Lương Thành Mẫn phản ưng nhanh nên giật lại được, “Anh không được ăn! Anh phải kiêng mồm!” Thấy Loan Minh Duệ vẫn có ý định cướp tôm của mình, cô lập tức quắc mắt lên, “Anh ăn một con thử xem! Tôi là bác sĩ!”
Anh rụt tay lại, chỉ ăn rau xào, nhìn Lương Thành Mẫn lột sạch vỏ tôm.
Ăn xong cô mới hỏi anh: “Chẳng phải ban nãy anh bảo sẽ nói cho tôi cách để không phải xem mắt sao?”
“Không thích xem mắt đến vậy cơ à?”
“Anh thích xem mắt chắc?”
“Tôi cũng không thích.” Loan Minh Duệ ngoắc ngoắc ngón tay, “Cô qua đây, tôi cho cô biết làm thế nào để không phải xem mắt.”
Lương Thành Mẫn tưởng thật xích về phía trước một chút, nghe Loan Minh Duệ nói: “Rất đơn giản, cô lấy tôi đi.”
Mới đầu Lương Thành Mẫn vẫn chưa kịp phản ứng, chừng mấy giây sau mặt cô lập tức đỏ bừng lên, bỏ lại một câu: “Anh bị điên à!” Rồi đứng dậy chạy ra ngoài.
Người gì thế không biết! Mới gặp có mấy lần mà đã nói ra những lời như này!
Cô chạy được mấy chục mét rồi lại quay đầu chạy về, thấy Loan Minh Duệ vẫn đứng ở đó nhìn cô, mặt lại đỏ lên, “Anh bị sao vậy! Chuyện này mà anh cũng tùy tiện lấy ra để đùa được hả? Sao anh lại bậy bạ như thế!”
“Chúng ta mới gặp nhau có mấy lần? Tôi biết anh là ai ư? Tôi hiểu anh là người thế nào sao?”
Loan Minh Duệ không đáp lời, đôi mắt sâu hút nhìn cô, nghe cô nói như súng liên thanh.
Anh biết bản thân mình vừa nói gì.
Cái ngày trông thấy cô xếp hàng mua dầu, đứng đó đọc sách như lão tăng nhập định, chẳng khác nào một cô nàng mọt sách.
Cũng không biết vì sao, trái tim anh chợt rung động.
Rất muốn trêu chọc cô.
Thấy cô cuống lên, anh sẽ cảm thấy thú vị.
Lương Thành Mẫn nói anh một tràng xong là chạy đi như một cơn gió.
Ngày hôm sau cô ngồi khám bệnh, bệnh nhân đã khám xong hết, bèn ngồi trước bàn đọc sách chờ tan ca.
Một lúc sau có người gõ cửa, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Loan Minh Duệ cầm một phiếu số đi vào, “Tôi thay thuốc.”
“Tìm y tá mà thay.”
“Cô đuổi bệnh nhân đấy à? Y đức ở đâu?”
Loan Minh Duệ cứ ngồi ở đó không chịu đi, Lương Thành Mẫn hết cách với anh, bảo y tá mang băng gạc và cồn y tế đến, rửa vết thương cho anh.
Chỗ vết thương hơi ngứa, anh rũ mắt nhìn thùy tai của Lương Thành Mẫn.
Con người Loan Minh Duệ rất tháo vát.
Anh vốn là người quả đoán, nói làm kinh doanh là buông bỏ mọi thứ để làm kinh doanh.
Trước kia nói không kết hôn là không kết hôn, bây giờ anh cũng không biết vì sao lại để mắt đến cô gái này, thế thì chọn cô gái này.
Nhất định phải rước cô về nhà.
Lương Thành Mẫn thay thuốc cho anh xong, nói với anh rằng: “Ngày mai đến thay thuốc không cần phải bốc số.”
“Tôi bốc số vào đây chỉ để hỏi em một câu: Vẫn đi ăn cua chứ?”
...!
“Tôi buôn hàng hải sản, công việc không cao thượng như bác sĩ tụi em.
Tôi chính là hộ cá thể mà người ta khinh thường, nhưng có một điều em cần biết là: Em mà lấy tôi thì có thể ăn tôm bất cứ lúc nào.
Muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
Nói gì thế không biết!
“Nhà tôi không mua nổi tôm cua chắc?” Lương Thành Mẫn chọc tức anh: “Tôi không thể lấy anh được.
Bố mẹ tôi bảo tôi lấy một người có công việc ổn định, giáo viên này, công nhân này, bác sĩ này, nghề nào cũng được, chỉ có không thể lấy hộ cá thể.”
“Em nói nghiêm túc chứ?” Loan Minh Duệ nhìn cô.
“Lừa anh làm gì?” Bố mẹ nào có bảo như vậy, là Lương Thành Mẫn cố tình chọc tức anh mà thôi.
Ai bảo ban đầu anh ta chê gia cảnh nhà cô không tốt, làm như có chút tiền là oai lắm không bằng.
Cô cúi xuống kê thuốc cho anh để anh về nhà tự thay thuốc, nghe thấy cửa kêu “rầm” một tiếng, người đi khỏi rồi.
Tính nết đúng là khó ngửi!.