Lương Thành Mẫn gật đầu rồi lại lắc đầu.
Đầu óc cô choáng váng, viên kẹo sô cô la vị rượu đã hết từ lâu, trong miệng chỉ còn chút vị rượu ngọt phát ngấy.
Loan Minh Duệ cọ chóp mũi vào mũi cô, anh không biết nói những lời đường mật, cách ăn nói cũng hết sức thẳng thắn: “Hỏi em đấy, Lương Thành Mẫn, em có đồng ý không?”
“Nếu em đồng ý, ngày mai anh sẽ bảo bố mẹ anh đến nhà em.
Anh không phải thầy giáo, bác sĩ hay công nhân, nhưng anh cam đoan em mà lấy anh thì sau này anh sẽ không để em chết đói.
Cho em ăn món tôm mà em thích mỗi ngày.” Loan Minh Duệ bắt đầu dụ dỗ cô.
Cuối cùng Lương Thành Mẫn cũng phản ứng lại, duỗi tay đẩy anh ra nhưng không đẩy được, hai người cứ thế giằng co trong bóng tối.
Cô dán người lên tường, anh dán vào người cô, mũi chạm mũi, hơi thở tiếp nối hơi thở.
“Ai cần anh nuôi! Tôi...” Cô mở miệng lên tiếng, Loan Minh Duệ nghe xong cũng coi như không nghe thấy.
Đây là lần đầu tiên anh hôn người khác, phát hiện ra cảm giác này rất đỗi tuyệt vời.
Khi Lương Thành Mẫn nói, hơi thở ngọt ngào của cô khiến Loan Minh Duệ thất thần, anh dứt khoát chặn môi cô lại.
Anh đã tìm ra được chút kỹ thuật, ra sức mút môi cô, trong đầu Lương Thành Mẫn lại nổ đùng một tiếng.
“Em cái gì?” Loan Minh Duệ ghé sát môi cô mà hỏi.
“Tôi là bác sĩ, tôi có thể tự nuôi mình...” Loan Minh Duệ cắn môi cô, không cho cô nói được một câu hoàn chỉnh, lặp đi lặp lại năm lần bảy lượt, hai người đều thở hổn hển, rốt cuộc Lương Thành Mẫn cũng nói hết những lời mình muốn nói.
Ý của cô đại khái là tôi không cần anh nuôi, tốt xấu gì tôi cũng là bác sĩ, dù tôi không thể ăn tôm mỗi ngày, nhưng khi được phát lương thì tôi cũng có thể ăn một bữa thỏa thuê.
“Anh hiểu rồi.
Ý của em là không đồng ý phải không?” Loan Minh Duệ nhìn cô, “Không đồng ý thì em đang làm gì đây? Nửa đêm nửa hôm hết ôm rồi lại hôn một người đàn ông trong ngõ tối, em chơi bời qua đường đấy à?” Anh khích cô, cố tình chọc tức cô.
“Là tôi chơi bời qua đường sao?” Lương Thành Mẫn bị anh chọc tức gần chết, duỗi tay véo vào eo anh một cái đau điếng, Loan Minh Duệ kêu lên vì đau, bắt lấy tay cô, miệng vẫn không chịu buông tha: “Em sờ chỗ nào đấy Lương Thành Mẫn? Sao em không dịch xuống dưới chút nữa?”
Lương Thành Mẫn thật sự không ngờ Loan Minh Duệ là người như vậy.
Cánh y tá trong bệnh viện nói anh là cậu ấm thanh cao, không hay tươi cười với người khác, nói gia đình anh có điều kiện, con cái trong nhà cũng được ăn học đàng hoàng.
Người mà đám y tá nói với người trước mặt là một người ư? Sao anh ta lại vô sỉ đến mức này?
Loan Minh Duệ thấy cô bắt đầu bực lên thì biết điều dừng lại, buông cô ra rồi lùi về sau một bước, “Không lấy anh, được.
Vậy có muốn tự do yêu đương với anh không?”
“Không muốn.”
“Không muốn thì em đỏ mặt cái gì?”
“Mặt trên người tôi, anh quản được à?”
Lương Thành Mẫn đẩy anh một cái, xoay người bỏ chạy.
Vào nhà rồi chạy về căn phòng nhỏ của mình, mở cửa sổ he hé, nhìn thấy Loan Minh Duệ vẫn đứng ở đó, hệt như một tên ngốc.
Lương Thành Mẫn cũng không biết hóa ra thương nhớ một người là như thế này.
Nhắm mắt hay mở mắt đều là khuôn mặt của Loan Minh Duệ, và cả hơi thở hổn hển của anh khi anh ôm cô.
Hôm sau ngủ dậy, đôi mắt cô đỏ hoe như mắt thỏ.
Ăn sáng rồi ra ngoài, nhìn thấy Loan Minh Duệ đứng trước cửa nhà cô.
Mặt lại đỏ lên, “Sao anh lại tới?”
“Đưa em đi làm.”
“Không cần anh đưa tôi đi làm.”
“Cứ đưa.”
Loan Minh Duệ ngồi lên xe đạp, chỉ ra yên sau, “Ngồi lên đây.”
“Tôi có xe đạp.”
“Chân em ngắn quá, đạp xe khung ngang trông buồn cười lắm.”
“...”
Mẹ Lương nghe thấy tiếng bèn ra xem, nhìn thấy hai người đang dùng dằng với nhau.
Mẹ Lương biết Loan Minh Duệ, cậu chàng này rất có tiếng ở phố huyện này.
“Hai đứa đang làm gì đấy?”
“Cháu chào dì, cháu tới đưa em ấy đi làm.” Loan Minh Duệ trả lời một cách thẳng thắn.
“Chẳng phải cậu sắp lấy vợ sao?” Mẹ Lương hỏi.
“Tin đồn thôi.
Có lấy thì cũng chỉ lấy Lương Thành Mẫn ạ.
Hai ngày nữa bố mẹ cháu sẽ qua đây, xin cô cứ yên tâm.”
“Ai lấy anh chứ!” Lương Thành Mẫn tức lên, đập bốp một cái lên người anh.
Cảnh này lọt vào mắt mẹ Lương, chẳng khác nào hai người đang tán tỉnh nhau.
Bà bèn nói: “Sắp muộn rồi kìa, đi khẩn trương lên.” Mẹ Lương có ấn tượng tốt về Loan Minh Duệ, cậu thanh niên này nhìn rất đứng đắn, xứng đôi với con gái mình!
Lương Thành Mẫn trèo lên xe đạp của mình, ngả sang trái nghiêng sang phải đạp đi.
Loan Minh Duệ đi đằng sau cô, nhìn gió nâng vạt áo cô bay bay, con đường lát đá xanh gồ ghề, chiếc xe đạp trông như đang nảy tưng tưng.
Loan Minh Duệ nhìn dáng vẻ này của Lương Thành Mẫn cũng cảm thấy cô gái này đúng là không tệ.
Ngoài cái tính khó chịu ra thì đúng là cái gì cũng tốt.
Anh theo cô đến bệnh viện, cô xuống khỏi xe đạp, anh ngồi trên xe, một chân chống đất, một tay cầm ghi đông, tay khác duỗi ra bắt lấy cổ tay cô, “Lương Thành Mẫn, những gì anh nói tối qua là nghiêm túc.”
“Anh nói gì nhỉ? Tối qua anh chỉ có giở trò lưu manh thôi!” Lương Thành Mẫn hạ giọng dọa nạt anh: “Anh mà còn giở trò lưu manh là tôi tố cáo anh đấy!”
“Được.
Tối nay anh lại đến đón em đi ăn cơm.”
“Tôi không đi!”
Lương Thành Mẫn nói là mình không đi nhưng cả ngày nay cô cứ nghĩ đến chuyện này.
Cô cảm thấy Loan Minh Duệ thật đáng ghét, trước kia cô dốc lòng nghiên cứu y thuật, đây là lần đầu tiên cô phân tâm vì một người đàn ông.
Đến giờ tan ca, cô dắt xe ra khỏi bệnh viện, Loan Minh Duệ quả nhiên đã chờ sẵn ở đó.
Anh cầm ghi đông xe của Lương Thành Mẫn rồi kéo qua chỗ mình, xe đạp rê một đoạn trên đất là anh đã ngồi lên xe, chỉ ra yên sau, “Ngồi lên.”
“Không lên.”
“Không lên là em cuốc bộ đi ăn à?”
“Đó là xe của tôi!”
“Em có biết em đạp xe này buồn cười thế nào không?” Loan Thành Mẫn bắt chước cô, ngồi trên xe ngả sang trái rồi ngả sang phải, làm người đi ngang qua cũng phải bật cười.
“Loan Minh Duệ!” Lương Thành Mẫn tức giận, “Anh có bệnh à?”
“Ừ, anh có bệnh.
Chờ kết hôn xong em từ từ chữa cho anh nhé.”
Loan Minh Duệ vốn là người thẳng thắn và quả quyết, chuyện gì anh đã quyết định thì bắt buộc phải thành công, cô gái mà anh đã chọn thì phải lấy cô bằng được.
Dẫu thái độ của anh trông có vẻ khác thường, giống như một tên vô lại thì cũng chẳng thành vấn đề, anh tự nguyện.
Trước tiên cứ loan tin ra bên ngoài, sau đó là chiếm lấy người, bỉ ổi như vậy đấy.
Câu nói này của anh quá bất ngờ, người tan ca đi ngang qua đều dừng lại nhìn bọn họ: Bác sĩ Lương sắp kết hôn rồi sao? Chưa nghe thấy bác sĩ Lương có bạn trai bao giờ, sao bây giờ đã sắp sửa kết hôn rồi?
Lương Thành Mẫn nổi đóa lên với anh: “Anh vớ vẩn! Nói dối trắng trợn giữa ban ngày ban mặt, anh...”
“Anh làm sao? Em có đi không? Không đi thì để anh nói chuyện kẹo sô cô la cho mọi người nhé?”
Loan Minh Duệ vừa dứt lời thì Lương Thành Mẫn đã nhảy lên yên sau, kéo áo anh và nói: “Đi mau!”
Chỉ sợ cái miệng hư hỏng của Loan Minh Duệ nói ra hết mọi chuyện.
Cô không biết tại sao mình lại dính phải tên ôn thần này, nhưng điều đáng sợ nhất là cô lại nhớ nhung tên vô lại xấu xa này.
Loan Minh Duệ bất ngờ bóp phanh, Lương Thành Mẫn không ngồi vững, mặt va vào lưng anh, ôm lấy eo anh trong vô thức, nghe Loan Minh Duệ nói: “Ôm chặt vào đấy!”
Anh đèo cô len lỏi trong phố huyện này, trên người Loan Minh Duệ có mùi hương sạch sẽ dễ ngửi, trái tim Lương Thành Mẫn cũng lửng lơ phiêu bềnh.
Đến trước quán cơm nhà nước, Loan Minh Duệ ngồi xổm xuống khóa xe đạp lại, Lương Thành Mẫn nhìn những ngón tay trắng trẻo của anh cùng mái tóc được chải gọn gàng, đột nhiên cảm thấy kết hôn với anh có tệ chỗ nào đâu? Ít ra đêm qua cô còn nghĩ đến anh cả đêm mà.
Chờ đến khi Loan Minh Duệ đứng dậy, Lương Thành Mẫn nói với anh: “Loan Minh Duệ, bữa cơm này em không thể ăn không được.”
“Em mời anh cũng được.
Em được phát lương rồi à?” Ai mời cũng được, chỉ cần ngồi vào bàn rồi ăn thôi.
“Ý của em là em đồng ý tự do yêu đương với anh, cũng không sợ lấy anh.” Cô đỏ mặt bừng bừng, vừa xấu hổ vừa kiên định như thiếu nữ mười bảy mười tám.
Loan Minh Duệ nhìn cô, bất chợt bật cười.
Lúc cô làm việc thì nghiêm túc vô cùng, khi thì nghiêm nghị khi thì buồn bã, trong đầu chỉ toàn là bệnh nhân của cô.
Tan làm rồi cô mới trở lại là cô gái nhỏ chưa trưởng thành, vô cùng đơn thuần, vô cùng trong sáng.
Anh đưa tay véo má cô, người đi ngang qua nhìn họ, họ cũng không sợ.
Có gì đáng sợ chứ?
Loan Minh Duệ hành động cực kỳ nhanh.
Ngay ngày hôm đó đã tuyên bố tin tức anh sắp kết hôn, anh hoàn toàn nghiêm túc, chưa từng làm điều xằng bậy.
Anh nói sắp kết hôn thì đúng là sắp kết hôn, thế là khi anh nhờ bố mẹ sắm sửa quà cáp để đến nhà Lương Thành Mẫn, bố mẹ đồng ý ngay lập tức mà không hỏi gì.
Họ biết cô bác sĩ Lương kia, cô gái ở trong hàng ngũ tinh anh ở phố huyện, nhân phẩm tốt, công việc tốt, bố mẹ cũng là người chất phác.
Họ tuyệt đối không thể ngờ sau cái lần xem mắt mà hai bên từ chối lẫn nhau kia, Loan Minh Duệ không nói không rằng nhanh chóng lấy được lòng con gái nhà người ta.
Loan Thành Minh ở một bên tặc lưỡi, nói: “Bảo sao anh lại không cho em nói tính tình chị ấy khó ưa!”
“Chị ấy chê anh là đồ bốn mắt! Giờ không chê nữa à?”
“Tính khí của hai người mà ở với nhau thì không đánh nhau suốt ngày mới là lạ!”
“Liên quan đếch gì tới chú.” Loan Minh Duệ lừ mắt lườm cậu ta.
Ngày mà Loan Minh Duệ và Lương Thành Mẫn kết hôn, bầu không khí trong phố huyện cực kỳ náo nhiệt.
Mọi người đều không nghĩ rằng hai người này đã đến tuổi nên mới miễn cưỡng ghép lại thành đôi, vì sao ư? Nhìn xem khi hai người đứng bên cạnh nhau, khiến cả phố huyện này sáng bừng lên.
Thật là xứng đôi!
Nhất định phải là hai người họ kết hôn với nhau.
Bằng không còn có thể là ai vào đây?
Loan Minh Duệ lén ngoắc lấy ngón tay Lương Thành Mẫn, ngón tay khẽ cạ vào lòng bàn tay cô.
Lương Thành Mẫn đỏ mặt trước mặt mọi người nhưng không dám động đậy, để mặc Loan Minh Duệ cầm tay mình, cõi lòng ngọt ngào.
Lương Thành Mẫn cũng từng tự hỏi mình, liệu cô có yêu Loan Minh Duệ hay không, không yêu thì tại sao lại kết hôn với anh? Đêm trước ngày kết hôn, cô từng nghĩ lại chuyện trước kia của hai người, cô cảm thấy mình đã rơi vào cái bẫy mà Loan Minh Duệ cố tình giăng sẵn.
Anh chính là tên xấu xa.
Nhưng cô không bận tâm, đây là người đàn ông đầu tiên mà cô thương nhớ trong đời, cảm giác này thật tuyệt.
Đám cưới ở phố huyện náo nhiệt, bàn cỗ được xếp dọc con đường dài trông hết sức nhộn nhịp.
Cô dâu chú rể cài hoa hồng trước ngực, Lương Thành Mẫn kết tóc đuôi sam, cười lên như ngày hửng nắng, vô cùng xinh đẹp.
Loan Minh Duệ ngắm thế nào cũng không thấy đủ.
Anh cũng quên phải che giấu điều này trước mặt người thân bạn bè và hàng xóm, cũng không chẳng quan tâm chuyện này liệu có khiến những cô gái khác phải đau lòng hay không, anh chỉ thích ngắm cô mà thôi.
Lúc đi chúc rượu, Loan Minh Duệ có ý uống ít rượu, sau đó dứt khoát kéo Loan Minh Thành đứng ra uống thay anh.
Loan Minh Thành không hiểu hỏi lại: “Anh lấy vợ sao còn bắt em uống rượu thay anh?”
“Chú hiểu cái gì!”
Loan Minh Duệ nghĩ đến đêm nay, uống say rồi thì làm được trò trống gì!
Đồng nghiệp ở bệnh viện uống rượu cùng Lương Thành Mẫn, Loan Minh Duệ cũng đẩy Loan Minh Thành qua đó, “Nhà chúng ta mỗi người đều phải uống với các vị ở đây, Thành Mẫn uống rượu kém, uống say lại ảnh hưởng đến công việc của cô ấy.”
“Ngày mai cô ấy không cần phải đi làm.” Đồng nghiệp trêu chọc.
Sau đó mọi người đều cười ồ lên, ai cũng hiểu cặp vợ chồng son này đang tránh điều gì.
Hầu hết mọi người ở đây đều đã trải qua ngày này, thế là không làm khó họ nữa.
Rượu được thay thế bằng nước lọc, chén chạm chén vẫn vang như thế, chỉ cần vui vẻ thì cái gì cũng chẳng bằng được.
Đến tối náo động phòng, mọi người chỉ vui đùa cho có rồi rời đi.
Đột nhiên trong phòng chỉ còn lại hai người.
Lương Thành Mẫn ngồi ở đầu giường, Loan Minh Duệ ngồi ở cuối giường, ngay cả thở thôi cũng phải dè dặt.
Ngoài cửa sổ có tiếng động, có người khẽ nói: “Sao chưa thấy động tĩnh gì nhỉ?”
Loan Minh Duệ không thích bị nghe lén, anh mở cửa sổ ra nhìn thấy mấy đứa choai choai co giò bỏ chạy.
Thế là lại đóng cửa sổ lại ngồi lên giường.
Một lúc sau anh hỏi Lương Thành Mẫn: “Em hiểu rõ cơ thể người đúng không nhỉ?”
“Đúng thế.”
“Vậy em thử nghiên cứu anh đi.”.