Trong nhà có thêm một cục cưng, khiến Luc vô cùng lo lắng.
Thượng Chi Đào phát hiện kể từ sau khi cô mang thai, Luc không còn bất thình lình nhảy lên chào đón cô nữa.
Nó trở nên hiền lành hơn.
Thượng Chi Đào hỏi nó rằng: “Sao em không nhảy lên nữa!”
Luc ngửa cổ hú dài: Không nhảy được! Sẽ làm hại đến mẹ!
Ngày đầu tiên bé Niệm Đào về nhà, vừa đặt giỏ sơ sinh xuống thì Luc đã chạy tới, ngửi từ trong ra ngoài.
Nó có chút khó hiểu, nghĩ bụng tại sao nhà lại có thêm một thứ bé xíu như thế này.
Trong mắt nó, bé Niệm Đào cũng là một chú cún con, chỉ là bề ngoài không giống nó mà thôi.
Nó thậm chí còn coi Niệm Đào là con của mình.
Vì Niệm Đào còn quá bé, Luc thì lại hay rụng lông, nên cả nhà không cho Luc vào phòng ngủ của Thượng Chi Đào một thời gian ngắn.
Luc rất ngoan, chỉ nằm canh ở ngoài cửa, trông coi cục cưng của nó.
Mỗi lần Niệm Đào thức dậy, cái tay nhỏ xíu khẽ cử động, hoặc kêu mấy tiếng ê a, Luc vội vàng nhổm dậy ngay lập tức, xoay mấy vòng tại chỗ.
Ban đầu cả nhà không hiểu Luc đang làm gì, sau này mới nhận ra, hóa ra cục cưng bé nhỏ của Luc dậy rồi!
Loan Niệm sợ Luc cảm thấy bị bỏ rơi, tối đến anh sẽ sang phòng bếp nấu đồ ăn cho nó sau khi bé Niệm Đào đã ngủ và Thượng Chi Đào đã đi nghỉ.
Luc ngồi đó chờ anh, thè lưỡi giống như trước đây.
Loan Niệm làm đồ ăn ngon cho nó, đôi khi sẽ ngoảnh lại nhìn nó và nói: “Con cũng là chó già rồi.”
“Răng của con vẫn khỏe đấy chứ?”
Luc khẽ gâu một tiếng: Được chứ!
Loan Niệm sẽ vỗ đầu nó, “Biết cậy mạnh thật.”
Luc chồm lên, bám chân vào tay Loan Niệm, chơi đùa với anh một lúc.
Nghe thấy trong phòng có động tĩnh, nó lại chạy về phía cửa, thò đầu vào trong xem người bên trong đang làm gì.
Ánh mắt rất cảnh giác, như thể đang muốn nói: Các người không làm hại cục cưng của tôi đấy chứ?
Lúc Thượng Chi Đào ở cữ, cả nhà cô đã tiếp đón cả đám bạn bè.
Tôn Vũ có mặt ngay ngày cô xuất viện, cô ấy xin nghỉ phép năm ngày, dù Thượng Chi Đào có bảo thế nào cô ấy cũng không chịu về.
Không những không về, mà cô ấy còn giành việc chăm sóc Thượng Chi Đào với Loan Niệm.
Loan Niệm dĩ nhiên không đồng ý, hai người so kè nhau ở trong phòng bếp: “Ngay cả bản thân cô còn chưa chăm sóc tốt kia kìa.” Loan Niệm chê cười cô.
“Lúc Đào Đào ở Bắc Kinh đều do một tay tôi chăm sóc.
Lúc đó anh chẳng giúp ích được gì sất.” Tôn Vũ không chịu thua.
“...!Công ty cô phá sản rồi à mà cứ ở lỳ ở đây không chịu về?”
“Không, việc làm ăn tốt quá, tốt đến mức không có tôi cũng được.”
Hai người không biết ai thắng ai thua, Tôn Vũ dứt khoát nói: “Hình như bé Niệm Đào dậy rồi, anh nấu cơm đi.”
Loan Niệm không nói không rằng, xoay người để lại phòng bếp cho cô, còn mình thì đi xem Niệm Đào.
Nhưng bé Niệm Đào đã dậy đâu.
Hình như bé nằm mơ, khóe miệng cong cong, cực kỳ giống dáng vẻ Loan Niệm khi cười lên.
Thượng Chi Đào lại nhìn anh một cái, bĩu môi.
Loan Niệm hoàn toàn không thể giấu được vẻ đắc ý.
Ban đầu anh e dè cảm xúc của Thượng Chi Đào nên vẫn nói là: Tai con bé giống em.
Sau này anh dứt khoát không giấu giếm nữa.
Nếu ai đó nói em bé có chỗ nào không giống anh, anh sẽ yêu cầu người ta nhìn kỹ lại.
“Cô nhìn kỹ lại xem? Tôi thấy cô nói không đúng.”
Có lần bác sĩ Lương trông thấy anh phản ứng như vậy, bèn đánh mắt ra hiệu với Thượng Chi Đào, nói nhỏ cho cô biết: “Loan Niệm giống hệt bố nó, cứ làm như con giống bố là tốt lắm không bằng.
Mong là tính của bé Niệm Đào không giống Loan Niệm, vừa ương ngạnh vừa khó tính lại còn không biết nói chuyện nữa, ba bốn tuổi đã bắt đầu biết đánh nhau.
Tính của Niệm Đào nhất định phải giống con.”
“Hình như bây giờ vẫn chưa nhận ra tính cách của bé mà nhỉ?”
“Từ lúc Loan Niệm chưa đầy tháng, mẹ đã biết nó khó tính rồi.” Sau đó bà kể lại chuyện Loan Niệm khóc gần tắc thở vì bố mẹ cho uống sữa chậm.
Thượng Chi Đào ngẫm kỹ lại, hình như bé Niệm Đào chưa phản ứng như vậy bao giờ.
Bé Niệm Đào rất ngoan, ăn rồi ngủ, ngủ dậy là mở mắt ra, bạn nói chuyện bé sẽ yên lặng lắng nghe.
Đôi khi đói bụng hoặc đi tè, bé sẽ khóc mấy tiếng, nhưng chỉ cần có người đến, bé sẽ nín khóc ngay.
Mỗi lần Tôn Vũ nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của Niệm Đào, cô ấy sẽ nói với Loan Niệm rằng: “Cái nết của anh sao có thể có cô con gái như này?”
“Ngưỡng mộ à? Tự đẻ đi.” Loan Niệm “bật” lại cô ấy một câu, bế Niệm Đào chơi với con bé.
Bé Niệm Đào không sợ người lạ chút nào.
Ngày có một đám các cô các chú của bé đến chơi, khiến nhà bé chật kín.
Mọi người ngắm bé Niệm Đào như đang tham quan bảo bối quý hiếm trên thế giới, vừa ngắm vừa nói: “Thần thái giống mẹ thật.” Tuyệt đối không nhắc đến chuyện giống Loan Niệm.
Tất nhiên là Loan Niệm không mấy hài lòng, anh nói với Trần Khoan Niên: “Cậu xem lại coi, hay là thay kính mới đi?”
“Xem lại à...!mắt cũng giống mẹ.”
Mọi người đều cười ồ lên.
Lâm Xuân Nhi và Tiêu Muội ngồi cạnh giường, nói chuyện với Thượng Chi Đào, cảm thấy cánh đàn ông quá nhiễu sự, thế là đuổi họ ra ngoài, đóng cửa lại.
Loan Niệm nhún vai, kéo mấy anh em ra ngoài ban công ngồi.
Hoàng hôn ở bên ngoài rất đẹp.
Mấy người đàn ông yên lặng đứng trước cửa sổ.
Đàm Miễn lấy điện thoại ra xem lịch rồi nói: “Hai năm nay chúng ta chưa đi đâu chơi cùng nhau.
Lần tới đi chơi e là gần bảy tám chục tuổi rồi.”
“Thế thì không được.” Tống Thu Hàn nói: “Chờ bé Niệm Đào lớn chút nữa, chúng ta đưa cả nhà đi chơi, đây cũng là một kiểu đi chơi hay ho.”
“Rồi để tôi bơ vơ một mình à?”
Đàm Miễn trừng mắt lườm Tống Thu Hàn.
Ai cũng bật cười.
Hơn 20 tuổi đi chơi cùng nhau, trời cao đất rộng, tự do tự tại, không chút vướng bận.
30 tuổi đi chơi cùng nhau, quỹ đạo cuộc đời mỗi người mỗi hướng, bận bịu với cuộc sống riêng của mình, thi thoảng mới tụ tập với nhau.
Gần 40 tuổi, đi chơi cùng nhau là chuyện rất khó.
Cuộc đời đầy ắp những biến hóa vô thường.
May mắn thay những người bạn này vẫn còn ở đây.
Khi cuộc đời bạn thay đổi, họ đã hứa đến là sẽ có mặt.
“Lát nữa làm chén nhé?” Tống Thu Hàn đề nghị.
“Được.” Đã từ rất lâu rồi Loan Niệm không uống rượu, hôm nay cảm thấy bạn bè ngồi cùng nhau mà không uống chút rượu thì rất khó ăn nói.
“Muốn ăn gì?”
“Ăn ở nhà cho vui.
Ăn đại cái gì đó, ăn lẩu chăng? Cho nhanh.”
“Được.”
Loan Niệm cất giữ được mười mấy chai rượu Mao Đài, Thượng Chi Đào hỏi anh cất nhiều rượu như vậy để làm gì, anh nói để sau này làm sính lễ cho bé Niệm Đào.
Hôm nay vui nên mới lấy mấy chai rượu sính lễ của bé Niệm Đào ra uống.
“Nhà hai người còn cất giữ cái gì nữa?” Trần Khoan Niệm tò mò, anh ta lại bắt đầu rồi, chuẩn bị lục tung đồ đạc nhà người ta lên để mua lại.
“Giấy Tuyên có tính không?”
“?”
“Mấy năm trước Thượng Chi Đào từng mua hai chục thếp giấy Tuyên?”
“Có mắt thẩm mỹ vậy cơ à?”
“Ừ hứm.”
Lâm Xuân Nhi thấy bên ngoài huyên náo bèn ra ngoài ngăn họ lại: “Bé Niệm Đào đang ngủ, không được hò hét ầm ĩ!” Thấy Tống Thu Hàn đang bày rượu ra, cô hỏi ngay: “Hôm nay uống rượu à?”
“Đúng vậy.
Em uống không?” Tống Thu Hàn hỏi cô.
“Uống!”
Đây cũng là một người thích náo nhiệt.
Thượng Chi Đào không thể uống rượu, nhưng cô cũng thích náo nhiệt.
Lúc ăn cơm, nhịn đau xuống giường.
Cả đám người ngồi quây quần bên nhau rất vui.
Thượng Chi Đào với gương mặt phúng phính lại cười tươi rói, trông cực kỳ đáng yêu.
Loan Niệm lo cô ngồi không thoải mái nên lót đệm dưới người cô, lúc cụng chén thì rót cho cô một ly nước ấm.
Bố mẹ dặn Loan Niệm không được cho Thượng Chi Đào ăn đồ lạnh, đồ cứng, thế là anh ngồi trông cô ăn cơm.
Mọi người nhìn Loan Niệm, cứ ngỡ như đã đổi sang người khác.
Trước kia, ai cũng chẳng nghĩ rằng kiếp này vẫn còn cơ hội nhìn thấy Loan Niệm biến thành một người như thế này, ngoại trừ cái miệng vẫn ăn nói khó nghe ra.
Tụ tập một buổi rất khó, cho nên ai cũng rất vui vẻ.
Họ uống không nhiều, nhưng ngồi nhâm nhi rất lâu.
Uống cho tới nửa đêm mới giải tán.
Bầu không khí ồn ã biến mất, trong nhà lại chỉ còn ba người một chó.
Loan Niệm dọn dẹp mọi thứ xong xuôi mới lên giường, thấy Thượng Chi Đào vẫn thức, bèn hỏi cô: “Sao không ngủ?”
“Không buồn ngủ.”
“Em qua đây nào.” Loan Niệm kéo cô vào lòng, nghịch tóc của cô.
Trong thời gian mang bầu, tóc của Thượng Chi Đào mọc dày hơn, bây giờ chỉ cần cầm một nắm lên đã thấy dày sấn lại, tóc có tính đàn hồi tốt, lúc thả ra còn nảy lên, rất đẹp.
Loan Niệm cứ thế nghịch tóc cô.
“Hôm nay đã đỡ chưa?” Loan Niệm hỏi vết rạch của cô.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Thượng Chi Đào xuống giường đi lại, lòng anh đau như bị thứ gì cứa vào.
“Đỡ hơn chút rồi.” Thượng Chi Đào nắm tay anh, “Mấy ngày nữa là anh phải quay về họp hành à?”
“Anh đi rồi sẽ về ngay trong ngày.”
“Không cần đâu.
Anh cứ đi đi, đừng về luôn trong ngày, mệt lắm.”
“Không mệt.
Anh không yên tâm để lại ba người bọn em.
Công ty không bận tâm anh ở nơi nào, dù sao ở đâu thì cũng đều là công việc.
Tracy đã bàn bạc với anh rồi, sau này mỗi tuần chỉ cần đảm bảo một đến hai ngày làm việc là được.”
“Cồng kềnh.” Thượng Chi Đào bắt chước giọng điệu của anh, cười anh.
Loan Niệm coi như không nghe thấy.
Bây giờ khả năng giả câm giả điếc của anh rất đỉnh, bằng không anh rất sợ mình không nhịn được thốt ra những lời khó nghe làm Thượng Chi Đào bật khóc.
Bố mẹ dặn đi dặn lại anh là phụ nữ ở cữ không được khóc, dễ để lại mầm bệnh.
Anh đâu có tin chuyện này? Anh không cãi lại chẳng qua là vì thương Thượng Chi Đào phải chịu khổ sở, làm anh không nỡ mà thôi.
Một lúc sau, Loan Niệm nói với cô: “Anh muốn mua căn nhà lớn hơn ở Cáp Nhĩ Tân.”
“Hở? Lớn thế nào?”
“Ví dụ như căn hơn ba trăm mét vuông, có sân vườn?”
“?” Thượng Chi Đào ngồi dậy, “Nhà chúng ta có tiền đến vậy cơ à?”
Loan Niệm chỉ nhướng mày không nói gì.
Thực ra anh đã kiếm được vài món tiền từ thị trường cổ phiếu, để đó cũng chẳng biết làm gì.
Đến hôm nay khi tụ tập cùng bạn bè, anh đột nhiên nảy ra ý định mua căn nhà lớn ở Cáp Nhĩ Tân, muốn làm một phòng công chúa cho bé Niệm Đào.
“Con cái không thể chiều như vậy được.” Thượng Chi Đào không đồng ý, “Sau này lại chiều sinh hư.
Căn nhà này nhỏ sao?”
“Con gái của anh mà anh không chiều, vậy thì chiều ai?”
“Ai cũng không được chiều.”
Loan Niệm muốn cãi lại cô, lời đến bên môi lại gắng gượng nuốt lại.
Một lát sau anh nói: “Em đừng có nghe mấy cái đạo lý sai trái kia.”
“Đạo lý sai trái gì?”
“Rằng không thể cho con cái biết gia cảnh.”
“...”
“Gia cảnh tốt là tốt, không tốt là không tốt.
Lúc con còn bé em cứ giấu giấu giếm giếm, chẳng lẽ đó không phải là đang dạy con nói dối sao?”
“Hơn nữa, em luôn miệng nói Luc là chú chó em nuôi.
Chó em nuôi mà em còn không hiểu à? Chó của em khinh nghèo yêu giàu đấy!”
“Tóm lại là, anh muốn mua nhà.”
Loan Niệm véo má Thượng Chi Đào: “Em không có lập trường để ngăn cản anh.”
Loan Niệm nói hết câu này tới câu khác, Thượng Chi Đào không kịp phản ứng.
Hôm sau cô dậy rất muộn, đợi cô mở mắt ra thì Loan Niệm đã không còn ở đó.
Thế là hỏi bà Đại Trạch: “Con rể quý hóa của mẹ đâu rồi?”
“Đi ra ngoài rồi.”
“Đi đâu ạ?”
“Mẹ không biết.”
Đến chiều thì Loan Niệm mới về nhà, cầm theo tờ giấy đặt cọc nhà: “Anh đặt cọc nhà rồi, bây giờ em không có quyền mua hay không mua, chỉ có quyền ở chỗ này hay đổi sang chỗ khác thôi.
Không là tiền đặt cọc đi tong đấy.”
Thượng Chi Đào tức lên đấm vào ngực anh, bị anh bắt được cổ tay: “Đừng phá.” Anh hôn lên trán cô, “Anh muốn chúng ta ở nơi thoải mái hơn.
Hơn nữa nhà mới gần sân bay, anh đi đi về về tiết kiệm khá nhiều thời gian.”
“Sau này không thể chiều con bé như này đâu, em nói thật đấy.”
Loan Niệm “hừ” một tiếng không tiếp lời, mục đích của anh là chính đáng mà.
Anh nghĩ bụng, con gái của anh do anh quyết, trong nhà này em chỉ cần lo cho mình em mà thôi.
Khi bé Niệm Đào đầy tháng, bé con đã là một bé gái cực kỳ xinh xắn.
Thượng Chi Đào mua rất nhiều quần áo sơ sinh dễ thương, khử trùng, cẩn thận mặc cho bé Niệm Đào vào ngày đầy tháng.
Loan Niệm thì cầm máy ảnh, đích thân chụp ảnh đầy tháng cho bé Niệm Đào.
Anh cũng không ngờ được là, kỹ thuật chụp ảnh cao siêu của anh đến cuối cùng lại dùng để chụp ảnh đầy tháng.
Vào ngày đầy tháng, bé Niệm Đào cực kỳ ham ngủ, bất kể bạn để bé nằm tư thế nào thì bé vẫn nhắm nghiền mắt ngủ.
Xem chừng rất có khí khái dù bên ngoài trời long núi lở, ta vẫn vững như kiềng ba chân.
Hai người hì hục bày biện hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy con gái dậy, cả hai đều mệt, cụt hứng ngồi lên sofa, đưa mắt nhìn nhau rồi bật cười.
Thượng Chi Đào cười tít mắt như một chú mèo, hơn một tháng không ra ngoài nên cô càng ngày càng trắng, ánh nắng chiếu vào mặt toát ra cảm giác trong trẻo.
Khi nở nụ cười, trông cô càng quyến rũ hơn.
Lòng Loan Niệm xốn xang, nghiêng người về phía trước, cúi đầu nhìn cô, anh chống tay ở hai bên sofa.
Trong mắt Thượng Chi Đào có ánh sáng lấp lánh, hơi ngước cằm lên chạm vào môi anh, từng cái, từng cái.
Loan Niệm hơi cúi xuống, tìm đến môi cô, áp cô lên sofa.
Bao nhiêu lâu rồi hai người không hôn nhau như thế này? Anh không nhớ nữa.
Lúc mang bầu, cô từng trêu ghẹo anh, có lần một làm anh cuống lên phải tông cửa mà chạy, cô không dám làm thế nữa.
Loan Niệm hôn một cách dữ dội mạnh bạo, vẫn là anh của trước kia.
Thượng Chi Đào thở hển hển, để mặc lưỡi của mình theo anh đến chỗ của anh.
Loan Niệm gần như sắp phát điên lên được, nhưng anh đã kịp thời lui lại trước khi hoàn toàn mất lý trí, tựa vào một đầu sofa thở dốc, đưa tay lau khóe môi, nhìn chằm chằm trước ngực của Thượng Chi Đào, vẻ mặt có phần ai oán.
“Loan Niệm.”
“Hửm?”
“Mấy ngày nữa anh đưa em đi làm phục hồi sau sinh được không?”
“Khám xong chờ xem bác sĩ nói thế nào.”
“Được.”
Ngón chân Thượng Chi Đào chầm chậm mon men lên chân anh, Loan Niệm nắm cổ chân cô, “Chớ làm càn.”
“Ờ.”.