Công ty con của Thượng Chi Đào tọa lạc tại khu phức hợp mà Lâm Xuân Nhi sống.
Trong khu phức hợp này có một số công trình nhà nước, còn có rất nhiều vườn ươm, giá cho thuê tương đối rẻ.
Cô thuê một tòa nhà văn phòng ba tầng, tiền thuê nhà và chi phí lắp đặt đã ngốn hết phần lớn tiền tiết kiệm của cô.
Có người khuyên cô dùng các khoản vay cho doanh nghiệp, cô cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định không dùng cách này.
Việc trang hoàng cho công ty đã được bắt đầu từ trước đó, Thượng Chi Đào ở Cáp Nhĩ Tân nên không tiện theo dõi, thế là Tôn Vũ, Lumi và Lâm Xuân Nhi đã đến theo dõi giúp cô.
Khi nào Loan Niệm về Bắc Kinh, anh cũng sẽ tới để xem tình hình.
Thượng Chi Đào hết sức ngạc nhiên, Lumi cười nói cô khờ khạo: “Bạn bè chẳng phải là để nhờ cậy nhau lúc khó khăn sao? Chứ còn thế nào nữa? Bình thường thì ăn nhậu chơi bời, gặp chuyện thì nấp đằng sau hả? Làm thế thì không còn là người nữa rồi.”
Tiền thuê nhà đã tốn quá nửa chi phí, Thượng Chi Đào cảm thấy cái thứ gọi là tiền này đúng là không thể không dùng đến, chớp mắt đã chẳng còn lại bao nhiêu tiền, vì thế cô bài trí rất đơn giản.
Mượn lời của Lâm Xuân Nhi là: “Phong cách công nghiệp tối giản.” Trái lại, cô đã lắp đặt thiết văn phòng loại tốt.
Mức lương ở Bắc Kinh tương đối cao, cô còn phải đóng tiền bảo đảm kinh doanh, cho nên tiền của cô không đủ để chi trả.
Tối hôm nay, trước ngày tuyển nhân viên, cô đã đi qua đi lại trước mặt Loan Niệm mấy lần khi anh đang dạy Niệm Đào nhận biết màu sắc.
Cô chần chừ, vẻ mặt đầy tâm sự, nhưng cô không nói ra.
Thượng Chi Đào chưa bao giờ mượn tiền của Loan Niệm dù họ đã kết hôn với nhau, cô cũng cho rằng tiền của anh là tiền của anh.
Đến tối Niệm Đào đã ngủ, hai người nằm trên giường, Loan Niệm hỏi cô tiến triển ra sao, cô nói rõ ràng vấn đề cho anh nghe.
“Em có chuyện gì muốn nói với anh à?” Cô đi qua đi lại nhiều lần như thế, Loan Niệm cũng thấy cả rồi.
Thượng Chi Đào không biết mở lời thế nào, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, mãi một lúc lâu sau cô mới hỏi: “Anh có thể cho em vay ít tiền được không?”
“Bao nhiêu?”
“Khoảng một triệu hai.” Cô đã nhờ Sunny tính toán giúp mình, trước mắt cô sẽ tuyển 25 người, khoản tiền một triệu dùng để trả lương có thể duy trì được ba tháng.
Còn tình hình sau ba tháng như thế nào, còn phải xem thời cơ và may mắn của cô rồi.
“Không mượn.” Loan Niệm rất ghét chữ “mượn” này, luôn cảm thấy vợ chồng với nhau mà dùng từ này thì rất xa cách.
Anh chưa từng tính toán rõ ràng mọi thứ với Thượng Chi Đào, hai người dây dưa với nhau bao nhiêu năm, vốn đã chẳng thể nào tính toán rạch ròi.
Nếu đã vậy, thế thì cứ gộp chung một chỗ, gộp chung cả đời, thế thì thật là tốt.
“À.
Vậy để em nghĩ cách khác.”
“Em định nghĩ cách gì?” Loan Niệm hỏi cô.
“Để em hỏi Tôn Vũ, Lumi hoặc Xuân Nhi chăng? Em có nhiều người bạn giàu thế cơ mà.”
“Em bị ấm đầu à?”
Loan Niệm ngồi dậy nhìn cô trừng trừng, hai người thi gan với nhau dưới ánh đèn mờ.
Một lúc sau Loan Niệm cầm lấy điện thoại, gửi một tập tài liệu cho cô.
“Đây là cái gì?” Thượng Chi Đào hỏi anh trước khi mở tài liệu.
“Di chúc.”
“? Anh bị điên à?” Thượng Chi Đào cực kỳ ghét những thứ như vậy, cô cảm thấy hai từ “di chúc” nhất định sẽ mang theo điềm xấu.
Cô trợn mắt nhìn Loan Niệm, giận anh đến mức thở phì phò.
Loan Niệm cầm điện thoại của cô rồi mở văn bản, đưa đến trước mắt cô, đó đúng là bản di chúc.
Anh lướt ngón tay trên điện thoại, trượt thẳng xuống dưới, có mục kê khai rõ ràng tất cả tài sản hiện có và khoản chia cho từng người.
Anh nói với Thượng Chi Đào: “Anh đã công chứng rồi.
Đến lúc đó em tìm Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi, bọn anh thuê chung một luật sư.”
Thượng Chi Đào chảy nước mắt, “Anh làm gì thế? Anh viết di chúc làm gì? Tại sao anh phải làm thế?”
“Anh sắp không nhịn được mà cười em rồi đấy quý cô Thượng Chi Đào ạ.” Loan Niệm nhéo cằm cô, “Em khóc cái gì? Anh đã chết đâu! Đây là một cách sống đấy, giờ đã quá phổ biến rồi.
Trước kia anh thấy Tống Thu Hàn tìm hiểu về vấn đề này, thế là anh cũng làm theo.
Trần Khoan Niên cũng viết rồi, Đàm Miễn cũng viết rồi.”
Thượng Chi Đào lau nước mắt, không quên cười nhạo Đàm Miễn: “Anh ấy một thân một mình, đống tiền kếch xù của anh ấy để cho ai chứ?”
“Quyên góp cho các tổ chức được chỉ định.” Loan Niệm lau nước mắt cho cô một cách thô lỗ, “Khóc đã chưa? Khóc đã rồi thì nghe anh nói.”
Loan Niệm bưng mặt Thượng Chi Đào, “Anh muốn sống với em tới già, nhưng cuộc đời lắm vô thường, lên kế hoạch trước vẫn hay hơn, chuyện này em có công nhận không? Điều anh muốn nói với em là, anh không thích tính toán rạch ròi mọi thứ với em sau khi mình lấy nhau.
Có thể em nghĩ như vậy, tính cho sạch, thoát cho nhanh.
Nhưng anh thì không nghĩ như vậy.
Anh hi vọng chúng ta theo nề nếp của gia đình truyền thống.
Anh giao tất cả tài sản và tính mạng của mình cho em, những thứ đó là đường lui của em và Niệm Đào.
Hiểu chứ?”
“Em không cần.
Em có thể tự kiếm tiền.” Thượng Chi Đào không thích cách làm bi tráng như thế này.
Sau khi sinh Niệm Đào, cô rất sợ bản thân mình sinh bệnh.
Một người không mấy tiếc mạng như cô trước đây, giờ cũng không dám thức khuya nữa.
Một người sơ sểnh trước đây, đến giờ cũng bắt đầu trở nên cẩn thận.
Cô đã biết sợ mất mát, cũng không dám đánh mất thứ gì.
Loan Niệm nhìn cô thật lâu, kéo cô nằm xuống, tắt đèn.
Hai người họ mở mắt nằm trong bóng tối.
“Anh sẽ không cho em mượn một triệu đâu, vì tất cả tiền của anh em đều có quyền sử dụng.
Nếu em thấy không quen, thì cứ coi như đây là quỹ sinh hoạt chung của chúng ta, chờ em xoay vòng được vốn thì em lại tích lại sau.”
“Vâng.”
Thượng Chi Đào ôm chặt Loan Niệm.
Đêm nay đã mang đến cho cô cú sốc quá lớn.
Cô biết Loan Niệm yêu cô, cũng biết Loan Niệm yêu Niệm Đào, nhưng bộ mặt thật của hôn nhân rốt cuộc là gì? Có người nói hôn nhân chính là một công ty mà hai người hợp tác kinh doanh, phương hướng chính xác, sách lược khả thi, phân công làm việc thì mới có thể bền lâu.
Trước kia Thượng Chi Đào cũng đồng tình với quan điểm này, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cuộc hôn nhân của cô và Loan Niệm không phải công ty, mà giống như chôn hạt giống xuống dưới đất.
Hai người siêng năng tưới nước, bón phân, trừ sâu, chờ hạt giống sinh trưởng.
Việc này không cần phải có hoài bão to lớn giống như thành lập công ty, mà chỉ là chăm sóc một hạt giống mà thôi.
“Anh rất vui vì tính cách của Niệm Đào không giống anh.” Loan Niệm đột nhiên nói như này.
Anh biết mình vốn là một người khó gần, có nhiều nét ngang ngạch và khó chịu tồn tại trong tính cách của anh, anh chính là “thánh soi” trong mắt người khác.
Trong thời gian Thượng Chi Đào mang thai, anh từng nghĩ rằng nếu Niệm Đạo giống tính anh, như thế cũng rất hay, ít ra nó sẽ trở thành một cô gái “không dễ bắt nạt” sau khi trưởng thành.
Nhưng Loan Niệm cùng từng buồn lòng, anh cảm thấy con bé sẽ khó kết bạn, cũng sợ con bé cảm thấy cô độc.
Giống Thượng Chi Đào là tốt nhất, không tranh không giành, âm thầm nỗ lực, không đố kỵ không oán trách, tràn trề sức sống, cũng dễ dàng quen được những người bạn chân thành.
“Em cũng rất vui vì tính nó không giống anh.” Thượng Chi Đào cười khì khì trong bóng tối.
Nếu tính con gái giống anh, cô sẽ phải đối phó với hai người khó tính, thế thì cô cũng quá là đáng thương.
Đôi khi nhìn Loan Niệm chăm sóc Niệm Đào, cô sẽ nghĩ rằng thử thách lớn nhất mà Loan Niệm gặp phải ở kiếp này có lẽ chính là vấn đề làm thế nào để bản thân anh không bị con gái đồng hóa.
Có lẽ ngay cả chính bản thân anh cũng không nhận ra, khi anh ở bên Niệm Đào, quả thực là dịu dàng nhất trần đời.
Loan Niệm thò tay vào áo ngủ của cô, véo eo cô, “Nói lại lần nữa?”
“Không nói nữa.” Thượng Chi Đào cảm thấy hơi đau, lập tức im bặt.
Cô cảm giác được tay Loan Niệm đang động đậy, lòng bàn tay áp vào da thịt cô, chầm chậm đi lên, vết chai sượt qua da cô, mang lại cảm giác ngứa râm ran.
Bóng đêm thật sự khiến người ta mê đắm.
Hai người nằm trong chăn không dám phát ra tiếng nào, nóng đến mức trên đầu trên mặt toàn là mồ hôi.
Thượng Chi Đào duỗi tay hất chăn ra, Loan Niệm lại đắp chăn lên.
Anh vừa cử động mãnh liệt, vừa nói: “Đừng làm phiền con gái anh ngủ.”
“Con gái anh ngủ say đến mức sét đánh cũng chẳng dậy.”
“Thế cũng không được.”
Loan Niệm chặn môi cô, khiến cô cảm thấy gần như ngạt thở.
Cảm giác nóng bức và sung sướng thay nhau giày vò cô, khiến cô cảm thấy hơi bực bội.
Cuối cùng, cô há miệng cắn vào vai Loan Niệm, “Em không cần chăn.”
“Được.”
Loan Niệm xuống giường, bế cô vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi nói với cô: “Em có thể kêu rồi.”
Thượng Chi Đào cảm thấy Loan Niệm quá thiên vị, “Anh chỉ yêu mỗi Niệm Đào.”
“Thế hả?” Loan Niệm bật cười, “Bậy nào.”
Hai người ân ái một hồi, tắm rửa xong, quay trở lại giường là thấy không mở nổi mắt nữa, chìm vào giấc nồng say.
- -
Công ty con của Thượng Chi Đào cuối cùng cũng được thành lập.
Ngày chính thức đi vào hoạt động, Tôn Vũ định tổ chức cho cô một buổi cắt băng khánh thành nho nhỏ, nói là để lấy may.
Thượng Chi Đào cảm thấy làm chuyện phô trương như thế có phần kỳ quặc, nhưng không thể thay đổi được đám bạn bè, cuối cùng vẫn có nghi thức này.
Ngày hôm đó cô trang điểm nhạt, mặc cũng rất đẹp.
Người đến dự lễ khánh thành không nhiều, ngoài mười mấy nhân viên đã vào làm việc thì chỉ còn lại bạn bè.
Cô cảm thấy quá lẻ loi nên đã mời bạn bè cắt băng cùng mình.
“Như thế không được.” Lâm Xuân Nhi từ chối: “Đây là chuyện đại sự của bạn, chúng mình chỉ là quan khách và cổ đông nhỏ, nhưng mình đề nghị bạn mời cổ đông lớn đứng sau công ty bạn cắt băng cùng bạn.” Người cô ấy nói là Loan Niệm, Thượng Chi Đào đã dùng một khoản tiền của anh.
Loan Niệm đang đứng đó làm cao, rõ ràng anh cũng muốn cắt băng cùng Thượng Chi Đào nhưng vẫn chờ Thượng Chi Đào mời anh.
Thượng Chi Đào thấy dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa đáng ghét của anh thì phì cười, rồi hỏi anh: “Sếp Loan có thể nể mặt không?”
“Miễn cưỡng.”
Loan Niệm mỉm cười, đứng bên cạnh cô.
Thượng Chi Đào kéo Lâm Xuân Nhi và Tôn Vũ đứng sang hai bên, họ cũng đầu tư một ít tiền vào công ty.
Sau hơn chín tháng thì Thượng Chi Đào cuối cùng cũng sắp trở lại trạng thái trước khi mang thai, Lâm Xuân Nhi ấm áp, Tôn Vũ thì tháo vát, Loan Niệm lại mang tư thái như thế, mấy người đứng ở đó thôi cũng có thể ăn đứt vô số người ngoài kia.
Mọi người cầm kéo, người chụp ảnh nói: “Đếm đến ba các lãnh đạo bắt đầu cắt nhé.” Sau đó giơ tay xem giờ lành.
Loan Niệm bỗng nhiên quay sang, nói với Thượng Chi Đào: “Thượng Chi Đào à, chào mừng em chinh phục lại Bắc Kinh.”
Cõi lòng Thượng Chi Đào rung động không thôi, chỉ một câu này thôi cũng đủ chất chứa đoạn đường đời hơn chục năm của cô.
Kể từ cái ngày mưa cô kéo vali bước ra từ ga Bắc Kinh, đến khi cô rời đi, rồi đến giờ cô quay lại.
Dường như cô đã qua cái thời tươi đẹp nhất, nhưng dường như cô vẫn đang ở độ tuổi đẹp nhất.
Lòng bùi ngùi vô cùng.
Trong buổi tiệc tối hôm ấy, Tôn Vũ và Trương Lôi đã uống rất nhiều rượu, giữa chừng họ đi tới trước mặt Thượng Chi Đào, kéo cô ra một phía.
Trương Lôi nâng chén hướng lên trời: “Mời người anh em.”
“Vì thanh xuân.” Tôn Vũ đỏ mắt.
“Vì năm tháng.” Thượng Chi Đào nói.
Năm tháng, là thứ vô hình vô dạng.
Nhưng nó hiện hữu ở khóe mắt, bên vành tóc mai của bạn, bạn bắt đầu có nếp nhăn, bắt đầu có tóc bạc; Nó vô hình ở trong lòng bạn, đó là những ký ức về người bạn đã gặp gỡ, chuyện mà bạn đã trải qua.
Bạn có thể nhớ tới chúng, nhưng chẳng thể chạm vào.
Cuộc đời Thượng Chi Đào chưa từng thuận buồm xuôi gió, trải qua hết khó khăn này qua khó khăn khác, chưa bao giờ thuận theo ý mình, nhưng cô biết thế nào là đủ.
Biết đủ là tâm thái vốn có của cô.
Cũng chỉ có biết đủ như vậy mới giúp cô không bỏ qua mỗi một sự ngọt ngào nhỏ bé, thậm chí nhỏ đến mức không đáng nhắc tới.
Tối đó, bé Niệm Đào ngủ sớm.
Thượng Chi Đào ngồi khoanh chân trên giường, Loan Niệm ngồi trước mặt cô, cô nói với anh: “Em muốn nói chuyện với anh.”
“Nói chuyện gì?”
“Nói về mười mấy năm của em.”
Thượng Chi Đào muốn nói từ năm đầu tiên.
Cô có chút ngại ngùng, vì những lời cô sắp nói sau đây sẽ dài lê thê, sẽ biến cô trở thành một người nhiều lời.
“Liệu anh có chê em quá dài dòng không? Có cảm thấy phiền không? Hay là bây giờ anh đang mệt? Nếu mệt thì anh có thể ngủ trước, chúng ta nói chuyện sau cũng được.”
“Thượng Chi Đào.” Loan Niệm gọi tên cô: “Anh có thể nói chuyện với em đến sáng.”
Nói đến buổi sáng tiếp theo và những buổi sáng tiếp tiếp theo nữa.
Đều được hết.
Chỉ cần chúng ta còn chuyện để nói..