Từ nhỏ Loan Niệm đã là một đứa trẻ “hư đốn”.
Hễ có ai chọc giận anh, anh sẽ thể hiện sự công kích mạnh mẽ.
Trẻ con đánh nhau thường là cậu đẩy tôi một cái, tôi đẩy cậu một cái, có vẻ rất vô hại.
Còn anh thì khác, anh mà đánh nhau là phải đè nghiến đối phương xuống đất, ra sức đánh vào đầu người ta.
Ở phố huyện nhỏ Giang Nam, Loan Niệm mới năm sáu tuổi đã bị gán cho tiếng xấu.
Bố mẹ dạy dỗ con cái xong sẽ nói thêm một câu: “Tránh xa Loan Niệm ra” hoặc “Đừng chọc Loan Niệm”.
Là một đứa trẻ không thể bắt nạt nên Loan Niệm thường xuyên lủi thủi một mình.
Nhưng anh chẳng hề bận tâm, một thân một mình cũng tốt, anh không thích chơi với mấy đứa trẻ kia.
Anh cảm thấy cái đám đó hở một tí là quấy khóc vô cùng kỳ quặc.
Chuyện anh thích nhất là ở lỳ trong phòng sách của ông nội.
Ông nội biết vẽ tranh, hồi còn trẻ đã theo học họa sĩ nổi tiếng.
Thấy Loan Niệm thích nên ông cũng dạy anh vẽ tranh.
Từ nhỏ Loan Niệm đã có kiên nhẫn ngồi một chỗ, có khi ngồi một mạch hết nửa ngày.
Tất cả mọi người đều bảo anh kỳ lạ, dù hiếu chiến là thế nhưng vẫn có kiên nhẫn ngồi im một chỗ.
Từ bé Loan Niệm đã ít thể hiện cảm xúc của mình.
Anh không thể hiểu được vì sao mấy người kia lại có thứ tình cảm mãnh liệt như vậy.
Đôi khi đi trên phố, nhìn thấy có người ngồi khóc thảm thiết ở bên đường vì chuyện nào đó, thế mà cũng có người hiểu chuyện ngồi bên lau nước mắt, anh sẽ nhíu mày, cảm thấy thật là kỳ quặc.
Con người anh dường như chưa bao giờ có tuổi thơ thật sự.
Sau khi gặp được Thượng Chi Đào, anh bắt đầu biết “chú ý”.
Trước giờ anh hiếm khi quan tâm người nào khác, hoặc có thể là cách mà Thượng Chi Đào xuất hiện làm anh không thích.
Màn thể hiện của cô trong cuộc điện thoại phỏng vấn gần như không một chút nổi bật, vậy mà Tracy lại bật đèn xanh cho cô.
Loan Niệm tò mò tại sao một người vốn công chính như Tracy lại bật đèn xanh cho một người tầm thường như vậy.
Vì thế anh coi sự chú ý của anh với Thượng Chi Đào là vì cách xuất hiện của cô.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh cực kỳ để ý đến một người.
Anh gây áp lực cho cô, anh mang một tâm thái mà ngay cả chính anh cũng chẳng thể giải thích được, anh muốn xem đến khi nào thì cô gái này chịu từ bỏ.
Nhưng cô rất kiên cường, dù thấp thỏm, sợ hãi và bất an nhưng lại có sự bền bỉ khiến người ta khâm phục.
Đó chính là không chịu nhận thua dễ dàng.
Sao lại có một người như vậy nhỉ?
Ngu ngốc nhưng đáng yêu; Nhát gan nhưng đôi lúc còn biết xù lông; Bình dị, nhưng thi thoảng lại toát ra nét đẹp mà ngay cả cô cũng không biết.
Ở trong quán trà tại Quảng Châu, anh nhìn thấy làn da trắng nõn và khuôn mặt ửng hồng của cô, bản tính hoang dã của một người đàn ông đột nhiên bị đánh thức.
Dần dần, anh nhận ra “ở bên cạnh người khác cũng có thể cảm thấy thoải mái”.
Anh chỉ có vỏn vẹn mấy người bạn, còn những người khác thì anh đều giữ một khoảng cách nhất định.
Dù có yêu ai, anh cũng không thích bị can dự quá nhiều.
Anh ghét sự ràng buộc.
Khi tiếp xúc với người khác anh cũng bới móc, soi mói.
Người khác không thích anh thì anh cũng chẳng thích người ta, rất khó tìm được trạng thái thoải mái khi ở bên người khác.
Thượng Chi Đào không có gai góc, tự mình nở rộ, không cưỡng ép người khác, cũng không để tâm chuyện vụn vặt.
Loan Niệm cảm thấy ở bên nhau một cách dễ chịu như này thật mới mẻ.
Sau đó, Loan Niệm dần dần biết thương xót.
Cuộc sống đầy rối ren, nhưng cô luôn nở nụ cười.
Dường như mọi thứ đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là trò chơi vượt ải.
Thua thì nói một câu có thể làm lại từ đầu, cô có thể chấp nhận được chuyện thua cuộc.
Khi cô bị đám môi giới bất hợp pháp hà hiếp, bị người khác quấy rối, bị đồng nghiệp lợi dụng, Loan Niệm đã nghĩ rằng: Một người như vậy mà mẹ kiếp các người còn xuống tay được, các người có còn là người không?
Người như vậy là người thế nào nhỉ? Có lẽ chính là một người chân thành, mãi mãi trong sáng như Thượng Chi Đào.
Loan Niệm biết mình là một tên đốn mạt.
Từ nhỏ anh đã là kẻ máu lạnh, bạo lực, không hiểu gì về tình yêu, một gã đốn mạt như anh đúng là kiếp nạn của Thượng Chi Đào.
Loan Niệm trước giờ chẳng hề có lương tâm, nhưng anh lại cảm thấy áy náy với Thượng Chi Đào.
Dù ở trong mắt người mà anh không quan tâm, anh là con người như thế nào, tính cách của anh rốt cuộc tệ đến mức nào, chẳng hề quan trọng, vì họ ít khi tiếp xúc hoặc thậm chí là không dính dáng tới anh, vì thế những điều đó không gây tổn thương cho người khác.
Nhưng với Thượng Chi Đào thì khác, họ ở bên nhau lâu như thế, cô cũng chịu khổ sở vì những điều này.
Loan Niệm dần dần hiểu ra.
Anh biết ơn Thượng Chi Đào đã yêu anh, tình yêu đã thay đổi con người anh.
Loan Niệm từng nghĩ đến từ “cứu rỗi”.
Những chuyện nhỏ không đáng kể khi ấy dần dần tích tụ lại, lấp đầy thân xác trống rỗng của anh, để anh có máu thịt, có cảm xúc, giống như sự cứu rỗi.
Ngay từ lúc bắt đầu, cô đã là một người đặc biệt.
Ngay từ lúc bắt đầu, anh đã là một gã tồi tệ.
Sau này Loan Niệm nhìn Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi ở bên nhau, anh dần hiểu ra vấn đề giữa anh và Thượng Chi Đào nằm ở đâu.
Yêu một người chưa bao giờ là chuyện mất mặt, mà nên quang minh chính đại, nên tận hưởng, tôn trọng một cách chân chính, nên trao đổi một cách bình đẳng.
Còn anh, đã làm sai từ đầu chí cuối.
Loan Niệm sẵn lòng học hỏi, anh cũng biết ơn Thượng Chi Đào sẵn lòng cho anh cơ hội.
Mọi sự chói lóa, đẹp đẽ đều được coi là những thứ tầm thường trong cuộc sống, còn những thứ đáng quý sẽ mãi mãi tỏa sáng.
Thượng Chi Đào chính là một người mãi mãi tỏa sáng, Loan Niệm mất nửa đời người cuối cùng cũng tìm được sự dịu dàng và lãng mạn quá hạn của anh.
Nếu như được làm lại, anh sẽ đứng bên cạnh cô vào rất nhiều thời khắc quan trọng và nói với cô rằng: “Em rất cừ.
Cố lên.”
Cố lên, Thượng Chi Đào.
Chưa hết, đừng cảm thấy xấu hổ vì sự khởi đầu của hai ta, vì chính anh mới là người phải lòng em trước.
- -
Khi bé Niệm Đào được mười ba tháng tuổi, bé đã bị trận ốm đầu tiên trong đời.
Hôm đó Loan Niệm đang đi công tác, Thượng Chi Đào đi gặp khác hàng.
Bác sĩ Lương gọi điện báo với Thượng Chi Đào: “Con đừng lo nhé.
Mẹ giảm nhiệt độ vật lý cho con bé rồi, nhưng chắc sẽ bị sốt lại.
Mẹ chỉ nghĩ phải báo cho con biết thôi.”
“Con biết rồi mẹ.”
Cô lái xe từ chỗ khách hàng về nhà.
Nhìn thấy bé Niệm Đào dán miếng hạ sốt trên trán, đang nằm nhoài trên người Luc.
Có lẽ là vì Luc có bộ lông mềm ấm áp, con bé ôm cổ Luc dỗ dành nó, học theo những lời mà mọi người thường nói với bé: “Ngoan nào.” Phát âm còn chưa sõi, còn chảy nước miếng.
Loan Minh Duệ ngồi bên cạnh, sắc mặt không tốt, rõ ràng là đang bực bội.
“Sao thế ạ?” Thượng Chi Đào lén hỏi bác sĩ Lương.
“Đừng để ý tới ông ấy.” Bác sĩ Lương nói: “Đòi đưa Niệm Đào đi viện, nhưng mẹ không đồng ý.
Mẹ chính là bác sĩ, ông ấy còn mua việc làm gì chứ!”
“Dạ.”
Thượng Chi Đào rửa tay rồi bế bé Niệm Đào lên, bé vẫn rất vui vẻ: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”
“Bị ốm rồi hả?”
Bé Niệm Đào vỗ vỗ trán rồi chỉ vào bà nội: “Bà Nội.”
“À à, bà nội chăm sóc con hả, mẹ biết rồi.
Thế con có phải cảm ơn bà nội đã chăm sóc con không nhỉ?”
“Cảm ơn.” Niệm Đào khoanh cánh tay nhỏ xíu lại, cúi chào bà nội.
“Còn ông nội nữa!” Thượng Chi Đào nhắc con bé.
“Cảm ơn.”
Trẻ con nói không sõi, câu cảm ơn kia nghe rất kỳ lạ.
Loan Minh Duệ bật cười rồi lại khẽ “hừ” một tiếng, vẫn không hài lòng về chuyện không đưa bé con đi viện đây mà.
Đến nửa đêm, quả nhiên Loan Niệm đã về nhà.
Thượng Chi Đào hạ sốt cho con theo lời dặn của bác sĩ Lương, đang loay hoay thì nghe thấy tiếng Luc sủa.
Loan Niệm đã về rồi.
Người anh mang theo gió lạnh bên ngoài, anh cởi áo choàng ở dưới nhà, ngồi xuống nói chuyện với Luc: “Sao con còn chưa ngủ? Lớn tuổi rồi đừng thức khuya.”
“U u u.” Luc lại trả treo, hẳn nó đang nói: Con không thức khuya.
Loan Niệm cười, véo mạnh mặt nó một cái, “Chúng ta đi xem em gái nào.
Em gái bị ốm rồi.”
Lên trên tầng, anh rửa mặt mũi tay chân rồi thay quần áo trước tiên, khi không khí lạnh đã hết hoàn toàn, anh mới bước đến bên giường bé Niệm Đào: “Lại sốt sao?”
“Vâng.”
“Em đi ngủ đi, để anh trông con.”
“Không sao, mai là cuối tuần.”
Thượng Chi Đào kiểm tra nhiệt độ trên trán Niệm Đào, đã giảm một chút, cô cũng thấy hơi yên tâm.
“Không phải anh bảo mai mới về sao?” Thượng Chi Đào kéo Loan Niệm nằm xuống, gác hết tay chân lên người anh.
“Xong việc rồi nên về sớm.” Loan Niệm nắm bàn chân ủ ấm cho cô, “Ngủ đi.”
“Vâng.”
Thượng Chi Đào đáp lời, nhắm mắt được một lúc lâu thì nghe thấy tiếng Loan Niệm cử động, chắc là anh đang kiểm tra nhiệt độ của Niệm Đào.
Thế là cô cười nói: “Hai chúng ta đúng là kém cỏi.”
“Em kém cỏi ấy, đừng nói cả anh.”
“Vậy tại sao anh vẫn không ngủ? Chẳng phải là vì lo cho Niệm Đào sao.”
“Chỉ là anh không buồn ngủ thôi.”
Loan Niệm là đồ cãi ngang, Thượng Chi Đào đã quen với điều này từ lâu rồi.
Cô dứt khoát ngồi dậy nhìn anh.
“Sao thế?”
“Có người thích em.”
“?” Loan Niệm “xùy” một tiếng.
“Em nói thật đấy.” Thượng Chi Đào cũng lấy làm lạ, cô đã kết hôn và có con rồi mà vẫn có người để mắt tới.
Ban đầu cô chỉ cho rằng khách hàng này nhiệt tình thái quá, mãi cho tới sáng nay đến chỗ anh ta, anh ta đột nhiên đưa cho cô một hộp trang sức.
Tất nhiên là Thượng Chi Đào từ chối ngay, nhưng Lumi nói với cô: “Mau nói cho chồng cô biết đi! Để tên lừa này cảm thấy nguy cơ!”
“Ừm.
Thì sao?” Loan Niệm hỏi cô.
“Thì em rất có sức hấp dẫn chứ sao.” Vẻ mặt Thượng Chi Đào cực kỳ nghiêm túc, Lumi mà nhìn thấy khuôn mặt vô cảm này của Loan Niệm thì chắc chắn sẽ nói: “Chồng cô bị liệt mặt là cái chắc.”
“Chúc mừng em vẫn có sức hấp dẫn khi bước sang độ tuổi trung niên.” Loan Niệm cũng ngồi dậy hỏi cô: “Chỉ có một người thôi à?”
“...!Chứ còn phải mấy người?”
“Tám chín mười người, có nhiều hoa đào bằng anh không?” Loan Niệm đương nhiên biết Thượng Chi Đào đang thị uy, tất nhiên lúc này anh không thể kém cạnh, anh phải để vợ anh biết anh có sức hấp dẫn đến mức nào, đồng thời dập tắt uy phong của cô.
Thế là anh lấy điện thoại quăng cho Thượng Chi Đào xem: “Này, xem đi.”
Trước đây Thượng Chi Đào không hay xem điện thoại của Loan Niệm, tối hôm nay cô bỗng nhiên có chút hứng thú.
Thế là cô cầm lấy điện thoại, nói với anh: “Em xem đấy nhá, em xem thật nhá!”
Loan Niệm nhướng mày, “Xem thoải mái.”
Thượng Chi Đào mở điện thoại ra xem.
Điện thoại của Loan Niệm đúng là chẳng có gì hay ho, nhưng Loan Niệm lại ghim đoạn chat của cô lên trên đầu, sau đó là nhóm chat “Chúng ta đều yêu Niệm Đào” và “Gia đình Đào Đào”.
Nhóm đầu tiên có bà Đại Trạch, Lão Thượng, bác sĩ Lương, bố Loan và hai người bọn họ.
Trong nhóm toàn là nhật ký trưởng thành của Niệm Đào.
Nhóm thứ hai gồm có Loan Niệm, bà Đại Trạch, Lão Thượng và Thượng Chi Đào.
Xuống dưới nữa là nhóm chat công việc được ghim.
Thượng Chi Đào tiếp tục lướt xuống bên dưới, cuối cùng đã tìm thấy sự khác biệt.
Ảnh đại diện của cô gái kia rất xinh, cô nhấn vào xem, nhìn thấy cô gái này đã kết bạn với Loan Niệm, nhắn tin cho anh là: [Luke, thật sự rất vui được biết anh.
Nếu có cơ hội lần sau tới Thượng Hải, tôi muốn mời anh ăn cơm.
Sau đó đến Ngoại Than vào ban đêm ngồi một lúc nhé?]
Loan Niệm trả lời rằng: [Không cần, tôi kết hôn rồi.]
Thượng Chi Đào bĩu môi.
Lướt xuống dưới tiếp, nhìn thấy năm sáu cô gái như vậy.
Cô ném trả điện thoại cho Loan Niệm, “hứ” một tiếng.
Loan Niệm thừa thắng xông lên, nói: “Mấy người này còn chưa chặn đấy.
Em muốn xem danh sách chặn không?”
“Anh nhất định phải thắng đúng không?”
“Chuyện này mà thua thì không hay lắm đâu nhỉ.”
Loan Niệm vô cùng thẳng thắn, anh chưa bao giờ nói với Thượng Chi Đào rằng anh gặp phải những cám dỗ nào, vì điều đó không cần thiết.
Anh đã xử lý gọn ghẽ tất thảy cám dỗ, không cho đối phương bất cứ cơ hội nào, lúc đi công tác thì bận rộn với công việc, về khách sạn sẽ tập thể dục và đọc sách, sau khi công việc kết thúc là về nhà ngay lập tức, dù lúc đó có là đêm muộn thì anh cũng không muốn chờ sang ngày hôm sau; Lúc anh không đi công tác, tan ca là về nhà thật sớm, vì trong lòng anh mong ngóng được gặp lại Niệm Đào sớm hơn.
Anh không mong chờ Thượng Chi Đào về nhà sớm, công ty con của Thượng Chi Đào vừa mới hoạt đột, cuối tuần được ở nhà đã là chuyện hiếm có rồi.
Thấy Thượng Chi Đào vẫn còn bĩu môi, anh bèn chọc tức cô: “Sao? Thua mà còn không phục à?”
“Không công bằng, em chỉ có một người.”
“Chắc chắn đầu óc em có vấn đề rồi.
Chuyện này mà cũng phải đọ xem ai có bao nhiêu người hả?” Loan Niệm “xùy” một tiếng, hoàn toàn quên mất ban nãy anh chính là người muốn so sánh, “Vốn chẳng đáng để khoe khoang.
Tất cả những lời thổ lộ không làm nên chuyện gì, chẳng qua đều là những khúc nhạc đệm có thể cắt bỏ bất cứ lúc nào mà thôi.
Nếu như em muốn so kè với anh trong chuyện này...” Loan Niệm thoáng dừng lại, “Anh sẽ làm chết em.”
Trong đời này họ chắc chắn sẽ gặp vô vàn cám dỗ, trạng thái đã kết hôn có thể ngăn chặn được một số, nhưng vẫn sẽ để sót một vài thành phần cố chấp, mục đích bất chính, tìm kiếm sự kích thích hay chỉ để chơi bời mua vui.
Họ không thể nào trói người kia ở bên cạnh mình, thuần hóa quản thúc lẫn nhau, để rồi đánh mất chính mình từ đó.
Anh chọt tay lên trán cô, đẩy cô ngã xuống gối, “Ngủ đi.” Anh xoay người lại sờ trán Niệm Đào, lúc này đã hạ sốt nên con bé ngủ không rên hừ hừ nữa.
Anh cầm bình nước nhỏ của bé, khẽ gọi bé dậy: “Uống chút nước nào Niệm Đào.” Niệm Đào mơ màng uống mấy ngụm nước ấm rồi xoay người ngủ tiếp.
Lúc này Loan Niệm mới nằm xuống, thấy Thượng Chi Đào vẫn còn mở mắt, bèn kéo cô vào trong lòng: “Sao thế?”
“Anh gặp nhiều cám dỗ như thế, liệu có ngày nào đó không chống đỡ được nữa không?”
“Có.” Loan Niệm giả bộ nghiêm túc.
Thượng Chi Đào véo mạnh vào cánh tay anh, “Anh nói lại!”
Loan Niệm kêu đau, véo má cô theo thói quen: “Em học ai cái kiểu véo người thế?”
“Lumi.”
Lumi cứ cãi nhau với Will là véo cho tay anh ấy tím bầm một mảng.
Ban sáng cô ấy kể chuyện này cho Thượng Chi Đào, còn nói: “Khỏi phải nói, đúng là hả giận.”
Hai người họ đúng là chuyện gì cũng nói với nhau, từ trời mưa, tắc đường, có người ngoại tình hay thậm chí là ruồi muỗi đánh nhau, họ đều có thể nói mấy câu.
“Em học cái tốt tí.
Kết bạn cũng phải chọn người.
Đầu óc của Lumi toàn cái đen tối, đừng để sau này dạy hư em.”
“Nói bừa!” Thượng Chi Đào trách anh nói bừa, chui vào lòng anh, nhắm mắt đi ngủ.
Cô cũng mệt lắm rồi, ban ngày nghe tin Niệm Đào bị ốm, cô lo lắng vô cùng.
Vội vội vàng vàng về nhà, hơn 10 giờ mới bảo bố mẹ chồng quay về được, sau đó liên tục coi sóc Niệm Đào.
Qua trận ốm này của con gái, cô mới hoàn toàn biết được người làm cha mẹ sợ nhất điều gì, đó là con cái bị ốm.
Loan Niệm đã về nhà, cô cũng yên tâm một chút, rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng cô cảm giác Loan Niệm đã dậy rất nhiều lần.
Hôm sau ngủ dậy, nhìn thấy Loan Niệm đang bế Niệm Đào tựa vào đầu giường mà ngủ.
Thượng Chi Đào rón rén xuống dưới nhà, cho Luc đi dạo rồi xắn tay làm bữa sáng cho họ.
Loan Niệm không thích người lạ ở trong nhà, cũng không thích ăn cơm người khác nấu.
Mỗi ngày dì giúp việc chỉ tới quét dọn rồi về ngay.
Thượng Chi Đào không hề tranh cãi với Loan Niệm về chuyện này, hôn nhân tựa như một quá trình tu hành, hai vợ chồng cần phải thông cảm cho nhau.
Cô thông cảm cho tính cách kỳ quái của Loan Niệm, Loan Niệm thấu hiểu nỗi vất vả của cô.
Dần dần, cuộc sống của họ sẽ thu hoạch được rất nhiều thứ.
Thượng Chi Đào vẫn nấu cơm dở tệ như trước, vì vậy cô chỉ chiên trứng và bít tết, trứng gà chiên muối tiêu là món Loan Niệm đã chiên sẵn, nước sốt bít tết cũng là anh chế biến từ trước.
Buổi sáng Niệm Đào ăn mì trứng cà chua, ít dầu ít muối và rắc thêm vụn rong biển, món ăn vặt khác là Thượng Chi Đào và Loan Niệm đã cùng nướng từ trước, đựng trong các hộp nhỏ, vẫn còn một ít.
Phần của Luc là thịt gà hong gió và thức ăn cho chó.
Cô làm bữa sáng xong thì Loan Niệm và Niệm Đào cũng dậy.
Loan Niệm dắt Niệm Đào vẫn còn đi liêu xiêu từng bước ra khỏi thang máy, Niệm Đào nhìn thấy Thượng Chi Đào thì rất hớn hở, buông tay Loan Niệm ra rồi giơ tay chạy về phía Thượng Chi Đào: “Mẹ, mẹ.”
“Còn sốt không nào?” Thượng Chi Đào sờ trán bé, nhóc con đã hạ sốt rồi.
Loan Niệm đến trước bàn ăn, nhìn bữa ăn sáng mà Thượng Chi Đào đã chuẩn bị, cắt một miếng bít tết bỏ vào miệng, giỏi thật, chín hết rồi, chín quắt cả rồi.
“Ngon không anh?” Thượng Chi Đào hỏi anh.
Loan Niệm nhớ lại một trong những bản chất của hôn nhân mà anh đã rút ra trước đó chính là khen ngợi lẫn nhau, thế là anh khẽ gật gù: “Ngon, em ăn chút đi.” Anh nhìn bữa sáng của Niệm Đào, mì nấu tạm ổn.
Ba người một chó ăn đồ ăn của mình, bé Niệm Đào ăn cơm như đánh trận, sau một bữa cơm thì nửa bát mì rơi vào trong yếm hấng đồ ăn, trên tay trên mặt dính cơm.
Bé con cảm thấy thích thú, còn bôi đồ ăn thừa lên tóc, lên cổ.
Nghe thấy Thượng Chi Đào nạt mình, bé con vẫn cười khúc khích, cho là mẹ đang chơi với mình!
Thượng Chi Đào hơi tức giận, “Niệm Đào à, thói quen của con cực kỳ không tốt, con lãng phí đồ ăn, còn cố tình làm bẩn mình nữa.”
“Lúc em hơn một tuổi em đã biết tự lo liệu cho mình hoàn toàn chưa?” Loan Niệm không vui, bế Niệm Đào rời khỏi bàn ăn, “Vả lại, nó còn đang ốm đây này!” Vớ vẩn, Niệm Đào nhanh ốm nhưng cũng nhanh khỏi, giờ đã khỏi rồi.
Niệm Đào đã nghe hiểu chuyện, mếu máo nhìn Loan Niệm như muốn nói: Mẹ dữ quá.
Thượng Chi Đào bị cả hai làm cho nghẹn họng, quắc mắt lườm Loan Niệm một cái, “Anh đừng suốt ngày chiều nó, quy tắc phải được thiết lập từ bé.”
“Bố mẹ nói hồi em còn bé bố mẹ chưa từng lập ra quy tắc với em, cho em tự trưởng thành.”
“Nói bừa...”
“Hay là để anh bảo với bố mẹ em quát Niệm Đào vì con bé ăn cơm làm dây bẩn ra nhà nhé?”
“...”
Loan Niệm nháy mắt với Niệm Đào, “Đi nào, bố đưa con đi ngâm nước nóng.
Con ấy à, ăn cơm dây bẩn cũng không sao, hôm nay không được sốt nữa đâu nhé.”
Thượng Chi Đào cảm thấy Loan Niệm quá chiều chuộng con gái, cô đi đằng sau anh định nói thêm mấy câu, Loan Niệm đột nhiên đứng khựng lại trước cửa thang máy, quay đầu lại, hôn lên trán cô rồi nói: “Đừng ghen nhé.”
Ý của anh là Thượng Chi Đào vì ghen với Niệm Đào nên mới quát con bé, đúng là khiến người ta tức anh ách.
Loan Niệm có chút đắc ý, giơ chân chặn cửa thang máy, “Không lên à?”
“Ờ.”
Hai người đặt Niệm Đào vào bồn tắm, Niệm Đào rất vui, cố tình đưa tay đập nước, nghe thấy Thượng Chi Đào và Loan Niệm kêu “Ôi chao” một cách khoa trương thì con bé càng cười hớn hở hơn.
Thượng Chi Đào vuốt nước bắn lên mặt, rốt cuộc không trưng ra gương mặt nghiêm nghị của bà mẹ già nữa.
Hai người chơi đùa của Niệm Đào, làm nước bắn ra khắp nơi.
Cũng làm ướt quần áo của Thượng Chi Đào.
Loan Niệm nghiêng đầu nhìn áo ngực ren in lên áo T shirt màu trắng của cô, ánh mắt anh thẫm lại.
Thượng Chi Đào cầm khăn tắm bọc Niệm Đào lại, trông thấy vẻ mặt của Loan Niệm, bèn giơ tay bịt mắt Niệm Đào rồi rướn người qua hôn lên môi anh, sau đó nhanh chóng rời đi.
Niệm Đào tưởng Thượng Chi Đào đang chơi trốn tìm với mình, con bé tự bịt mắt mình rồi thả ra, còn nói một tiếng: “Nao” Vẫn chưa biết kêu tiếng mèo.
...!
Sau khi bác sĩ Lương và bố Loan tới nhà, Loan Niệm đưa Thượng Chi Đào đi siêu thị mua sắm.
Xe trên đường lái đến siêu thị thì bất ngờ đổi đường, Thượng Chi Đào ngơ ngác hỏi: “Đi đâu thế?”
Loan Niệm không nói không rằng, lái xe đến một khách sạn nghỉ dưỡng, nói với Thượng Chi Đào: “Xuống xe.”
“Nhà chúng ta cách chỗ này hơn chục cây mà.” Thượng Chi Đào nhắc anh.
“Trong nhà có người.”
“Ồ.”
Loan Niệm đi công tác một tuần, tuần trước thì gặp ngay phải kỳ sinh lý của Thượng Chi Đào, anh cảm thấy mình không thể chờ đến tối được nữa.
Đến tối, họ lại không dám phát ra tiếng, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Anh có phần gấp gáp, hàm răng cắn vào ngực cô, nghe thấy Thượng Chi Đào kêu một tiếng rất yêu, cả người lập tức trở nên khoan khoái.
Đã lâu rồi hai người không được tự do như thế này, có khoảnh khắc giống như đã quay về thời điểm trước khi Thượng Chi Đào sinh con, thậm chí còn tuyệt hơn cả lúc ấy.
Cuộc sống luôn có đầy những thứ vụn vặt, thi thoảng có những lúc buông thả như này, tựa như một phần thưởng cho mình.
Họ đều thích làm như thế này, Loan Niệm khẽ hỏi cô: “Em muốn đi du lịch không?”
“Hai chúng mình á?”
“Ừ.”
Anh cảm thấy họ cần có một chuyện đi ngắn ngày, dù chỉ có hai ngày, ba ngày, chẳng cần nghĩ chuyện gì, cứ vậy mà ở bên nhau, như thế chắc chắn rất tuyệt.
“Niệm Đào thì sao?” Cô đưa ra một vấn đề rất thực tế.
“Để ở nhà.”
Loan Niệm nói như nào thì cũng làm như vậy.
Đến cuối tuần sau anh đã bay vào miền Nam cùng Thượng Chi Đào, đến nơi anh sinh ra.
Thượng Chi Đào không biết điều, lúc máy bay cất cánh vẫn còn hỏi Loan Niệm: “Niệm Đào có trách chúng mình không nhỉ? Luc có nhớ chúng mình không?”
“Mỗi năm chỉ cho mình ba ngày nghỉ phép mà em còn lo trước lo sau à?”
Dù Loan Niệm rất yêu Niệm Đào nhưng anh cũng khát khao được ở riêng bên cạnh Thượng Chi Đào.
Bố mẹ hai bên chăm sóc Niệm Đào rất tốt, anh hoàn toàn yên tâm.
Chỉ là anh cảm thấy mỗi năm họ nên dành hai ba ngày ở riêng bên nhau, giống như trước kia vậy, không cần lo nghĩ gì, muốn làm gì thì làm cái nấy, không muốn làm thì không cần làm.
Phố huyện nhỏ mà Loan Niệm được sinh ra đã không còn dáng vẻ của năm xưa.
Mấy năm gần đây thi thoảng anh sẽ về một hai lần vào dịp Tết thanh minh, dọn mộ tổ tiên, mỗi lần về quê đều cảm thấy thành phố này lại thay sang lớp áo mới.
Chỉ có dãy phố cổ bên dòng sông vẫn mang dáng vẻ năm xưa.
Nhà bà nội Loan Niệm nằm ở đầu dãy phố cổ, nhà bà ngoại thì nằm ở đầu bên kia dãy phố.
Hai người dắt tay nhau đi dọc phố cổ, Loan Niệm kể Thượng Chi Đào nghe về tuổi thơ của anh.
Dường như anh không có ký ức tuổi thơ gì, bây giờ kể lại chẳng có gì ngoài những lần đánh nhau với đám trẻ con, đi trèo cây ở chỗ nào, phần lớn tuổi thơ của anh chỉ có anh lủi thủi một mình.
Vì anh không thể hòa đồng với đám đông, bác sĩ Lương cũng khóc thầm rất nhiều lần.
Nhưng bù lại anh thích vẽ tranh, anh có thể ngồi lỳ một chỗ, ông nội dạy anh vẽ, còn khen anh có năng khiếu.
Song ký ức sâu sắc nhất của Loan Niệm ngoài những chuyện này ra thì lại là làn khói vấn vít trong phố cổ mỗi buổi chiều tối và mùi cơm thơm tỏa ra từ khe cửa nhà nhà.
Thượng Chi Đào nghe Loan Niệm kể lại quá khứ của anh, cảm thấy tuổi thơ của anh thật thanh tịnh và trưởng thành, còn tuổi thơ của cô thì ồn ào và hồn nhiên.
Nhưng con người mà, cùng với sự tác động của thời gian, sẽ có sự thay đổi này thay đổi kia.
Cũng giống như cuộc sống, sẽ không ồn ào dậy sóng mãi, mà dần dần cũng sẽ lắng lại.
Và điều khó có được nhất là, khi mọi thứ đã lắng lại, chúng ta vẫn sẵn sàng thi thoảng đi mạo hiểm, cùng với người ấy.
Đây trở thành một phần mà Thượng Chi Đào thích nhất trong cuộc sống.
Tối đó, họ ngồi trước cửa sổ phòng khách sạn, nhìn người qua người lại bên ngoài, Loan Niệm lấy ra một chiếc bánh kem nhỏ như làm ảo thuật, bên trên cắm hai ngọn nến.
Thượng Chi Đào nhìn mấy giây mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.
Cuộc sống trôi qua quá nhanh, nhanh đến mức từ một người giở lịch mong ngóng đến sinh nhật trước kia, đến giờ đã quên cả sinh nhật của mình.
Loan Niệm đứng dậy, nói: “Xin được biểu diễn bài hát chúc mừng sinh nhật cho quý cô Thượng Chi Đào.” Anh khẽ lắc lư cơ thể, tự đánh nhịp cho mình, hát bài hát mừng sinh nhật vui nhộn.
Thượng Chi Đào bị anh chọc cười khúc khích, đột nhiên nhớ lại cái lần họ song ca trên sân khấu năm xưa.
Thời gian rốt cuộc đã thay đổi điều gì ở họ, họ cũng không thể nói rõ.
Khoảnh khắc này đôi bên nhìn nhau, cả hai đều có cảm giác trần ai lạc định.
“Ước đi.” Loan Niệm nói với cô.
Thượng Chi Đào chắp tay, nhắm mắt lại, thành tâm ước nguyện.
Điều ước của cô rất bé nhỏ nhưng rất chân thành, đây là thứ cô khát khao nhất từ tận đáy lòng cô sau khi trải qua bao năm tháng.
“Em ước gì thế?” Loan Niệm hỏi cô.
Thượng Chi Đào mỉm cười, đáp: “Năm nào cũng có ngày này.”
Lần đầu gặp nhau, họ cách nhau quá xa, cô yêu một cách hèn mọn, chưa từng ao ước xa vời.
Thời gian đã ban cho họ gian nan và dũng khí vượt lên phía trước; Ban cho họ sự hỗn loạn và lương tâm theo đuổi sự trong sạch; Ban cho họ niềm vui lẫn nỗi buồn của chia ly và đoàn tụ; Ban cho họ bão giông, và cũng ban cho họ trời quang mây tạnh.
Hiện tại thật là tốt.
Mong rằng chúng ta năm nào cũng có ngày này.
Mong rằng tất cả chúng ta đều có thể có được đầu xuân tươi sáng thuộc về riêng mình.
-The end-.