Ầm Ầm ...
Lâm Khiếu Đường bị kim quang đánh trúng giống như viên đạn bắn xuống mặt đất, va chạm xuyên quan ba phòng ốc lưu lại một vết tích dữ tợn….
Hắn còn sống hay không?
Đây là điều mà mỗi người đều đang suy nghĩ!
Dựa theo lẽ thường, coi như cao thủ sĩ cấp đỉnh cũng không chịu nổi đòn công kích mạnh mẽ này, cho dù không chết cũng phải trọng thương.
Trong đống phòng ốc phế tích, bụi mù tràn ngập, ngoài âm thanh gạch ngỗi vẫn đang tiếp tục rơi xuống ra, tựa hồ như không còn động tĩnh gì khác!
Trên mặt mọi người đều hiện lên nét vô cùng ngưng trọng, bỗng nhiên cảm thấy rất trơ trọi.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hy vọng của mọi người đều đã ký thác lên người chàng thanh niên mới mười tám tuổi ấy.
Tiểu Lan đứng phía sau Tô Thiến Thiên đã nước mắt tuôn rơi, nàng thực sự không muốn nhìn nữa, thế nhưng dù dù một chút nàng cũng không thể trợ giúp được cho người đó.
Kim sư nhìn thấy con ruồi đáng ghét bị đánh bay đi, gầm lớn một tiếng thị uy, càng liều mạng công kích vào kết trận, lỗ hổng chỗ hư nhãn càng lúc càng lớn…
Trong quá trình công kích kết trận, kim sư không quên hướng tới bốn phía phóng ra kim quang.
Nghị sự đường, nơi nhiều người nhất trở thành mục tiêu chính của đạo đạo kim quang.
Sắc mặt ba người Tô Thiến Thiến, Trương Viễn Kiều và Lâm Vân Phi trắng bệch, mỗi lần đón đỡ công kích đều làm cho khí huyết của họ bốc lên, cực kì thống khổ.
Tô Thiến Thiến tuy rằng khá hơn hai người kia một chút, thế nhưng nàng vốn không am hiểu về phòng ngự, trong lòng không khỏi cảm thấy lực bất tòng tâm.
Một đạo rồi lại một đạo kim quang không ngừng phun ra, liên tục đánh vào màn chắn phòng hộ, hơn một nửa trong đó đánh vào màn chắn phòng hộ của Tô Thiến Thiến, bởi vì nàng bảo hộ nhiều người phía sau nhất.
Công kích nhiều lần mà không hạ được, kim sư tức giận há to miệng, một đạo kim quang lớn gấp ba lần bình thường phóng ra.
Phóng thẳng hướng Tô Thiến Thiến mà đến, phanh…, phốc, Tô Thiến thiến mạnh mẽ phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, màn chắn phòng hộ nhấp nhoáng cơ hồ muốn biến mất, nhưng vẫn kiên cường trụ lại, Tô Thiến Thiến dù thụ thương cũng vẫn vận hết nguyên lực toàn thân, không để màn chắn phòng hộ biến mất, thế nhưng bởi vì vậy mà nội thương của nàng ta càng lúc càng nặng…
Mọi người đều đổ mồ hôi lạnh khi thấy màn chắn bảo hộ gần như biến mất, sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm, thế nhưng khi nhìn lên không trung thì biểu tình của mọi người lại cứng lại, trong lòng không suy nghĩ được gì…
Kim sư hít vào một hơi thật dài, sau đó tiếp tục phun ra một đạo kim quang càng loé sáng, càng mạnh mẽ hơn phóng về phía Tô Thiến Thiến.
Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, luôn luôn bảo trì nụ cười khiêu khích như có như không, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi trắng bệch, kỳ thực nàng hoàn toàn có thể tránh thoát được một kích này, thế nhưng nếu như nàng tránh đi thì những người phía sau ắt phải tử thương vô số.
Tô Thiến Thiến chưa bao giờ coi mình là một người tốt, vì thế cũng chưa bao giờ hảo tâm đi cứu người nào đó, tiểu nhân tâm thuật bất chính, thậm chí kẻ ác độc vô cùng chỉ cần muốn cứu là cứu, nếu tâm trạng của nàng không tốt thì cho dù là thánh nhân cũng sẽ giết chết.
Ngày hôm nay, tâm tình của mình rất tốt hay sao? Tô Thiến Thiến nhìn đạo kim quang đang phóng tới, cười khổ tự hỏi bản thân.
Nếu như ngưng kết ra nội anh thì dù thân thể có mất đi thì cũng không tính là chết, thế nhưng liệu có xứng đáng hay không, chẳng lẽ chính mình phải bỏ cái thân thể mới ngưng kết nội anh này hay sao? Cái này cũng có rất nhiều chuyện không hay a! Tâm trạng của Tô Thiến Thiến rất phức tạp.
Cho dù thân thể bản tiên tử mất đi, cũng coi như là hoàn lại nhân tình cho hắn, Tô Thiến Thiến phóng hết nguyên lực toàn thân, chuẩn bị chống đỡ một kích này.
Ngay lúc này, một bóng đen từ đống phòng ốc phế tích vừa bị phá nát nhảy ra, dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn rõ phóng tới, đứng chắn trước mặt Tô Thiến Thiến.
Đây là tốc độ như thế nào?
Tất cả mọi người nhìn Lâm Khiếu Đường giống như thấy quái vật, người đầy bụi bặm, mặt dính bùn đất.
Chỉ là mọi người không hề phát hiện ra xung quanh thân thể của Lâm Khiếu Đường có một tầng hơi sáng, giống như một lớp áo bằng cát cực mỏng mặc trên người.
"Tránh ra!"
Dĩ nhiên có ba người đồng thời hét lên, phân biệt chính là Lâm Vũ Nhàn, Tô Thiến Thiến và Tiểu Lan.
Kim quang loé sáng, bóng lưng gày gò đứng trước mặt Tô Thiến Thiến không hề có một chút ý tứ né tránh, lúc này bóng nhưng đó như lo lớn vô cùng…
Oanh…
Kim quang to lớn mạnh mẽ bắn vào thân hình Lâm Khiếu Đường!
"Hát a!" Lâm Khiếu Đường hét lên.
Tất cả mọi người cho rằng thiếu niên đó đang dặn dò gì đó, thế nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra, tiếng rống to liên tuc kéo dài, thiếu niên có thể chống đỡ được kim quang, thoạt nhìn không quá khó khăn.
Trong lúc mọi người đang ngạc nhiên, nghị sự đường vốn đang ngây người yên tĩnh bỗng nhiên vang lên âm thanh nhổ nước bọt liên tiếp.
"Phi phi phi…"
"***, lão tử cư nhiên bị đánh hôn mê vài giây!" Lâm Khiếu Đường nhổ bùn đất trong miệng hung hổ nói.
Người này là quái vật hay sao?
Mọt người không khỏi ngây người nhìn hắn đến N lần.
Chỉ có Lâm Khiếu Đường tự biết mình ra sao, quái vật cái gì chứ, ít nhiều trên người cũng có nguyên sa hộ thể, không nghĩ tới cái đồ vật này trên phương diện phòng ngự lại mạnh mẽ đến vậy, hiển nhiên ngoài dự kiến, lực đánh vào trên cơ bản bị đẩy đi gần hết, trước đó Lâm Khiếu Đường bị hôn mê vài giây, kỳ thực cũng không phải do kim quang gây ra, mà là do quán tính rơi xuống quá mạnh mà ngất đi.
Về điểm này làm cho Lâm Khiếu Đường cảm thấy rất mất mặt, đường đường một sĩ giai cao thủ, cư nhiên vì ngã mà hôn mê…
"Ngươi không sao chứ?" Tô Thiến Thiến hồ nghi nhìn Lâm Khiếu Đường.
Lâm Khiếu Đường vỗ bụi bặm trên người, ung dung nói: " Đường đường một trưởng lão như ta, một món đồ chơi tre em làm sao có thể làm ta bị thương?"
Nhìn khoé miệng thiếu niên rõ ràng đã chùi đi nhưng vết máu nhàn nhạt vẫn hiện rõ, Tô Thiến Thiến nhẹ thở một hơi, nhẹ giọng yêu kiều: "Mạnh miệng!"
Bất quá nghe Lâm Khiếu Đường nói dễ dàng như vậy, bầu không khí trong nghị sự đường rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn một chút.
Lâm Nhã nắm ngón tay phấn nộn thành quyền kêu lên: "Khiếu Đường ca ca, đánh chết con sư tử thối kia, tiểu Nhã hảo hảo nhìn ngươi!"
Tao…
Đúng lúc này, một đạo kim quang lại phóng tới, Lâm Khiếu Đường lần thứ hai chống đỡ toàn bộ, thêm một đạo, tiếp tục chịu đựng, đến đạo thứ sáu, trong miệng Lâm Khiếu Đờng đã trào ra đầy máu, thế nhưng hắn cố gắng chịu đựng không nhổ ra…
Đừng nghĩ bình thường Lâm Khiếu Đường hi hi ha ha cười suốt ngày, sâu trong lòng hắn còn có một con trâu ương bướng, bằng không lần đầu tiên đến phòng giải phẫu sẽ không đem thi thể thí nghiệm cắt làm tám khối, chính vì lần đó mà trở thành một nhân vật phong vân…
Kim sư đột nhiên dừng công kích lại, bởi vì nó sắp hoàn toàn tiến vào trong kết giới, mấy con kiến đáng thương cảm phía dưới kia, chỉ cần một chút thời gian nữa thôi, nó sẽ tiến vào chậm rãi thu thập.
Lâm Khiếu Đường nuốt hết mấu trong miệng, liếm liếm khoé môi, thân thể mạnh mẽ cong lại, giống như một chiếc lò xo phóng lên trời cao…
"Quai lại cho lão tử!" Lâm Khiếu Đường hét lớn một tiếng, nguyên lực toàn thân phóng hết ra, tụ tập trên đầu ngón tay, chỉ thấy ngón tay giữa hiện lên quang mang loé sáng, phi thường chói mắt.
"Đạn liệt chỉ max power (công suất lớn nhất)!"
Tia sáng chứa đựng toàn bộ lực lượng của Lâm Khiếu Đường bắn thẳng vào kim sư, đông, một tiếng vang lớn, một thân thể cực kỳ to lớn gần như đã phá được kết giới tiến vào trong bị luồng lực lượng kinh người hất văng ra ngoài.
Kim sư trực tiếp bị đánh văng ra ngoài kết trận, bay ra xa mấy trượng mới dừng lại được, thân hình to lớn bị co rút lại hơn phân nửa.
Lực lượng sinh cơ siêu phàm của linh lộc kết trận nhanh chóng bù đắp lại chỗ hư nhãn bị thủng, theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dần dần thu nhỏ lại.
Tô Thiến Thiến và Lâm Khiếu Đường liếc nhau, hai người không biết từ khí nào sinh ra sự ăn ý, một người phóng ra một hoả cầu lam sắc, một người liều mạng bỏ qua nguy hiểm kiệt lực mà chết, lại bắn ra một đạn liệt chỉ.
Tại chỗ hổng nơi hư nhãn đang dần dần khép lại, một hoả cầu màu lam và một viên đạn liệt chỉ gần như đồng thời phóng ra ngoài.
Cuồng Sư đạo nhân vẫn đang khống chế kim sư liều mạng công phá kết trận, hắn không hề nghĩ tới rằng chỉ một kết trận của loại gia tộc địa phương nhỏ bé lại khó đánh tan như vậy.
Khống chế kim sư dựa vào nguyên anh và nguyên thức, tổn hao sức lực trong quá tình khống chế vô cùng lớn, hơn nữa vừa công kích điên cuồng lại vừa phải thỉnh thoảng phòng ngự đòn tấn công của đối thủ, cho dù là cao thủ sư giai cũng ăn không tiêu, Cuồng Sư đạo nhân đã vài lần cảm thán, kết trận không biết tên này quả thực là quá lợi hại.
Ngay khi Cuồng Sư đạo nhân cho rằng có thể phá tan kết trận, một luồng lực lượng rất lớn đột nhiên phóng tới, lập tức đánh văng nguyên thức của hắn quay lại.
Kim sư cũng bị đánh bay ra khỏi kết trận, thần uy suy giảm hơn phân nửa.
Cuồng Sư đạo nhân vô cùng giận dữ, lập tức động thân, bay vào lỗ hổng nơi hư nhãn đang khép lại, chuẩn bị xông vào đại khai sát giới, nhưng khi tiếp cận được lỗ hổng của kết trận, một lam một đỏ, hai đạo quang mang đột nhiên phóng ra.
Cuồng Sư đạo nhân vì muốn phá tan kết trận đã tổn hao hơn phân nửa nguyên lực, thực lực suy yếu trên diện rộng, lại bị hoả cầu màu lam và viên đạn liệt chỉ công kích, nhất thời bị nội thương.
Cuồng Sư đạo nhân ác độc nhìn thiếu niên đang đứng dưới lỗ hổng hư nhãn, nếu không phải tại hắn, hiện tại Lâm phủ đã bị công phá, đôi mắt to mở trừng trừng nhìn kết trận đang nhanh chóng khép lại, do dự hồi lâu, cuối cùng không cam lòng mang theo thương thế không nhẹ độn quang mà đi.
Hiện tại phía bên ngoài Lâm phủ một mảnh đổ nát, liên minh tông phái tổn thất hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy trăm người cuối cùng đang gồng mình chống đỡ Linh mộc kết trận đại phát thần uy, Lâm gia lão tổ tông trên trời có linh thiêng, đem những môn phái muốn tiêu diệt Lâm gia thôn phệ sạch sẽ.
Một chân của Vương Lạc đã bị gốc cây yêu thụ hút mấu đến khô đét, thống khổ ngồi dưới đất giãy dụa, bốn phía xung quang vang lên những tiếng kêu thê thảm, thi thể còn lại không nhiều, tất cả đều bị linh mộc kết trận thôn phệ.
Cái lưng gù của La Oa cũng đã bị mất hơn phân nửa, trừng đôi mắt lợn chết, không thể tin sự thực đang sảy ra trước mắt.
Trên thực tế uy lực của Linh Mộc kết trận lưc này, tối đa mới chỉ phát huy được bốn thành mà thôi…
Hai canh giờ sau, linh mộc kết trận cảm ứng được kẻ địch bên ngoài đã bị tiêu diệt sạch sẽ, tự động thu hồi lại, cây cối, hoa cỏ dây leo… tất cả đều lại về phía dưới mặt đất, chỉ một lát đã không thấy hình bóng.
Lâm gia đã thắng, nhưng là thắng thảm, chí ít có hơn phân nửa Lâm phủ trở thành phế tích, tộc nhân tử thương đến mấy trăm người, Thiên Nam tông thậm chí chỉ còn lại một phần tư sinh lực.
Coi như mọi người đứng trong nghị sự đường còn hoàn hảo đôi chút, số người có thể đứng thẳng hiện tại có khoảng mấy trăm người, trên mặt mỗi người không hề hiện lên nét vui mừng, trận chiến này càng làm cho mọi người cảm nhận được rõ ràng sự đáng sợ của cao thủ sư giai.
Đứng trên đống phế tích, Lâm Khiếu Đường lẳng lặng nhìn lên bầu trời, kinh ngạc nhìn trời xanh mây trắng lững lờ, trong lòng cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Đây là lực lượng của sư giai cao thủ hay sao? Quá mạnh mẽ rồi, nếu như không có linh mộc kết trận, Lâm gia tất vong, mọi người chắn chắn sẽ chết hết trong ngày hôm nay, "Cảm tạ ngươi, lão tổ tông Lâm gia năm trăm năm trước!" Vẫn nhìn không trung, Lâm Khiếu Đường thì thào nói. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Cảm tạ người, Lâm trưởng lão!" Một thanh âm ôn hoà điềm tĩnh bỗng nhiên từ bên phỉa truyền đến.
Thu hồi ánh mắt đang nhìn không trung, Lâm Khiếu Đường uể oải nhìn Lâm Vũ Tuyền đang từ từ bước tới, trong đôi con người đen mĩ lệ tràn ngập nét cảm kích, rất chân thành cũng rất nóng cháy.
Lâm Khiếu Đường rất nghiêm túc chăm chú nhìn Lâm Vũ Tuyền, ánh mắt yên lặng mà bình thản!
Lâm Vũ Tuyền bỗng nhiên đỏ mặt lên, muốn cúi đầu xuống, rồi lại không cam lòng chịu thua, ánh mắt nhu hoà chỉ là hơi di dời sang bên cạnh một chút.
"Thế nào? Nghĩ muốn lấy thân báo đáp hay sao?" Thanh âm không hài hoà bỗng nhiên đánh vỡ bầu không khí tốt đẹp.
"Ngươi…!" Lâm Vũ Tuyền ngạc nhiên ngẩng đầu, hình tượng quang huy uy phong lẫm lẫm vừa được tạo nên đột ngột sụp đổ, nhưng trong lòng lại hiện lên một chút tình cảm nữ nhi thông thường, trong nháy mắt thu liễm lại, mặt phiếm hồng một mảnh, e lệ nói: "Ngươi mơ tưởng!"
Lâm Khiếu Đường khoa trương đến cực điểm thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Vậy là tốt rồi, ngươi không phải là mẫu người ta thích!"
Nói xong Lâm Khiếu Đường liền vươn vai duỗi lưng bỏ lại Lâm Vũ Nhàn với vẻ mặt xấu hổ và ngạc nhiên, bước ra khổi đống phế tích, thẳng hướng Tiểu Lan bước tới.
"Đồ nhi tham kiến sư phụ!" Nhìn thấy Lâm Khiếu Đường đi quang bên cạnh, Lâm Vũ Nhàn cung kính ân cần chào hỏi.
Lâm Khiếu Đường dừng bước lại, cái đầu nghiêng nghiềg, suy nghĩ một chút rồi nói: "Gọi là Khiếu Đường ca ca vẫn nghe êm tai hơn a, gọi là sư phụ ta nghe thấy có điểm già nua!"
Lâm Vũ Nhàn kinh hoàng, rất sợ Lâm Khiếu Đường không thu nàng làm đồ đệ, vội hỏi: "Sẽ không, sẽ không, tối đa sau này ta goi ngươi là sư phụ ca ca được không!"
Ánh mắt Lâm Khiếu Đường sáng lên, đánh mắt một cái: "Có ý tứ, thông minh, thu một đồ đệ như ngươi cũng không tệ!"
Lúc này Lâm Vũ Nhàn mới vui vẻ quỳ xuống, cực kì nghiêm túc tham bái ba lần…
Đúng lúc này, cách đó không xa chợt truyền đến thanh âm của Lý Phong: "Thiên Chính gia gia, nếu như chiến sự đã trôi qua, ngươi xem có nên lập tức tổ chức hôn sự cho ta và Vũ Nhàn muội muội, làm điều gì đó vui vẻ xua đi xui xẻo, điệt nhi còn muốn nắm chắc thời gian quay về Kinh Châu thành, giai phụ và gia mẫu điệt nhi bên đó cũng đã đang tích cực chuẩn bị hôn lễ."