Đấu Y


- Ta muốn gia nhập Cự Kiếm Sơn Trang!

Lâm Khiếu Đưòng trực tiếp nói.

Yến Phi Thiên nhíu mày nói:

- Cái này ta không giúp được ngươi! Hiện tại ta đã không phải chưởng môn, loại chuyện này ta không làm chủ được. Ngươi tìm không đúng người rồi.

Lâm Khiếu Đường đã mơ hồ đoán được đáp án này, trong lòng cũng không tin, cười cười nói:

- Tiến bối lẽ nào muốn thất tín với người đó, nói cho có lệ một chút thì đã xong việc, cuối cùng căn bản là không muốn hỗ trợ.

Yến Phi Thiên giống như bị đánh trúng yếu huyệt thẹn quá thành giận nói:

- Có thể trợ giúp Yến mỗ nhất định sẽ giúp, không giúp được thì cho dù kề đao vào cổ ta cũng không giúp, thu hồi lại ngọc bội, xin cáo từ!

- Chờ một chút!

Lâm Khiếu Đường quýnh lên lại ói ra một ít máu.

Yến Phi Thiên vẫn tiếp tục bước đi nhưng không hề đi quá nhanh, hiển nhiên định cho tiểu bối phía sau một cơ hội nói hết.

- Bệnh của tiền bối đã ăn sâu đến gần tim, nếu không tìm được phương pháp chữa trị thích hợp, tuyệt đối không qua được nửa năm nữa. Lẽ nào tiền bối nhẫn tâm mặc kệ nữ nhi của mình không lo đến?

Lâm Khiếu Đường nuốt khẩu máu trào lên miệng lại bình tĩnh nói.

Lời này đã đánh trúng vào tâm sự trong lòng Yến Phi Thiên, bất quá chỉ là một tên mao đầu tiểu tử mà thôi, liệu có thể trông cậy vào cái gì của hắn? Nhưng Yến Phi Thiên vẫn dừng cước bộ lại nhìn thoáng qua cái hộp đặt trên bàn nói:

- Chỉ là một gốc Phượng Vĩ thảo mà thôi, cũng không có tác dụng gì nhiều, ngược lại sẽ tăng thêm thời gian thống khổ cho Yến mỗ.

- Nếu như ta có thể chữa được căn bệnh hiểm nghèo của tiền bối, tiền bối có nguyện ý trợ giúp ta gia nhập vào Cự Kiếm Sơn Trang?

Lâm Khiếu Đường tự tin nói.

Yến Phi Thiên xoay người lại. Ánh mắt dừng trên người của thiếu niên, tức thì ngửa mặt lên trời cười to:

- Ha ha ha... Tiểu tử. Căn bênh này của ta ngay cả đệ nhất thần y, dược sư Hoàng Diệp của Hiên Viên quốc cũng bất lực. Chỉ bằng ngươi? Ngươi cho rằng Yến mỗ cầu sinh đến mức bụng đói ăn quàng sao? Ngươi cũng quá coi thường Yến mỗ rồi.

Luẩn quẩn trong lòng. Lâm Khiếu Đường thầm than. Trên mặt cũng lộ ra vẻ hèn mọn:

- Tiền bối không sợ sinh tử, vãn bối kính phục. Chỉ là tiền bối có nghĩ tới hay không, chỉ có còn sống mới có hy vọng, đã chết rồi thì cái gì cũng không có, mà đã có hy vọng được sống thì tội gì phải chọn cái chết. Thoạt nhìn thì có vẻ là một anh hùng nhưng kỳ thực đó chỉ là một cẩu hùng mà thôi.

Yến Phi Thiên phóng tới một chưởng, dừng lại cách mặt của Lâm Khiếu Đường một tấc:

- Ngươi có tin ta lập tức giết ngươi?

- Tin!

Lâm Khiếu Đường không đổi sắc, lại nói:

- Tiền bối hà tất phải lừa mình dối người. Không ai nguyện ý muốn chết. Hy vọng mình có thể sống sót tuyệt đối không có gì đáng cười.

Yến Phi Thiên thu tay lại, sắc mặt hoà hoãn hơn nhiều, có chút do dự hỏi:

- Lẽ nào trên người ngươi có đan dược cao cấp?

Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói:

- Ngoại trừ gốc Phượng Vĩ thảo kia, cái gì ta cũng không có. Thế nhưng ta có bẩy thành nắm chắc có thể giảm nhẹ thậm chí trị hết bệnh trên người tiền bối. Thế nhưng tiền bối phải tích cực phối hợp với ta, nếu không thì rất khó nói.

Yến Phi Thiên có phần không muốn vứt đi sĩ diện của mình nhưng lại càng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, cho dù cơ hội đó có xa vời đến đâu. Trên khuôn mặt già nua hiện lên một tầng đỏ ửng nói:

- Ngươi có phương pháp nào đó đặc thù?

Lâm Khiếu đường gật đầu nói:

- Điều tiền bối cần bây giờ là tin tưởng. Trước tiên để vãn bối chẩn đoán bệnh một chút.

Yến Phi Thiên bước đến ngồi xuống ghế. Lâm Khiếu Đường lấy từ trong trữ vật giới chỉ mấy thứ chẩn khí và thiết bị chẩn đoán bệnh. Lúc này mới bắt đầu xem xét kỹ bệnh tình của Yến Phi Thiên.

Lâm Khiếu Đường của ngày hôm nay thực tế đã không cần gì nhiều đến những dụng cụ chẩn đoán bệnh này. Thông qua nguyên thức dò xét nội thị tiện lợi hơn rất nhiều. So với chụp siêu âm còn rõ ràng hơn.

Sau một hồi tra xét Lâm Khiếu Đường cả kinh. Dĩ nhiên là ung thư thận, cũng may là chỉ bị ung thư một bên, hơn nữa tế bào ung thư chưa bị khuếch tán, bị một cỗ nguyên lực cường đại ngạnh sinh phong bế bên trong. Thế nhưng vết ung thư không ngừng to lớn hơn. Hiện nay hai quả thận đã to đến như vậy. Thảo nào bụng của Yến Phi Thiên lại có chút phồng lớn.

Trải qua nhiều năm như vậy, Lâm Khiếu Đường đã sớm thích ứng được với sự áp chế vô cùng kì lạ đối với bệnh tình của con người nơi này. Tuy rằng có một số bệnh mà người nơi này không thể chữa trị được nhưng lại có biện pháp khống chế. Một số căn bệnh thông thường mà nói thì là rất nghiêm trọng nhưng họ cũng có thế áp chế đến tận vài chục năm mà không chết. So với trị bệnh bằng hoá chất còn hiệu quả hơn nhiều, nhưng sự thống khổ trong đó không phái ai cũng chịu được.

Ngay khi Lâm Khiếu Đường hoàn tất việc chẩn đoán bệnh. Một thân ảnh nho nhỏ bối rối từ bên ngoài chạy vào. Vừa chạy vừa hô to:

- Cha! Không được tổn thương Lâm đại ca. Lâm đại ca là người tốt. Không hề lừa dối Linh nhi...

Khi tiểu nha đầu chạy đến nơi thì không hề nhìn thấy tràng cảnh đánh nhau. Sửng sốt một chút nói:

- Cha, Lâm đại ca. Các ngươi đây là?

Lâm Khiếu Đường cười cười nói:

- Tiền bối đã đáp ứng để ta chữa bệnh cho hắn!

- Ngươi?

Yến Linh rất bất ngờ.

Lâm Khiếu Đường thận trọng nhìn Yến Phi Thiên, chăm chú nói:

- Bình thường tiền bối thấy đau thắt lưng đúng không? Lại thường xuyên váng đầu, ho khan, thậm chí ho ra máu?

Vốn còn có thêm một triệu chứng đó là nước tiểu sẽ giảm thiểu một mức lớn. Nhưng khi một người đạt tới đại sư giai thì đã không cần ăn, tất nhiên muốn ăn cũng vẫn có thể ăn, uống nước cũng sẽ giảm rất nhiều. Hoàn toàn dựa vào hấp thu tinh nguyên khí thiên địa đã đủ duy trì sự sống. Trong đạo tông nhất phái hiện tượng này gọi là tích cốc. Còn võ tông hiện nay chưa có kiến giải thống nhất.

Tu vi vủa Yến Phi Thiên hiện nay ít nhất cũng là sư giai. Nếu nói đến nước tiểu sợ là sẽ rất ít. Còn hiện tượng đi tiểu ra máu hiển nhiên không xảy ra.

Nghe xong lời chẩn đoán bệnh của Lâm Khiếu Đường, trên mặt của Lâm Khiếu Đường rốt cuộc cũng lộ ra nét kinh dị. Không sai chút nào. Khi biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, Yến Phi Thiên đã đi cầu rất nhiều dược sư thậm chí đến mục sư của Minh Tây đại lục cũng đã thỉnh đến, tuy rằng cái giá phải trả rất lớn, nhưng cho đến hiện nay vẫn chưa có một ai có thể nói rõ được bệnh trạng như thiếu niên trước mắt này.

Ánh mắt của Yến Phi Thiên và Yến Linh nhìn Lâm Khiếu Đường rõ ràng đã có biến hoá. Một người không thể bài xích như trước nữa, người còn lại thì bội phục sát đất.

- Lâm đại ca. Ngươi có biện pháp chữa trị hay không?

Yến Linh nóng lòng không thể chờ đợi hỏi.

Lâm Khiếu Đường gật đầu khẳng định:

- Biện pháp thì đúng là có, nhưng quá trình trị liệu lại tương đối đặc thù, cần tiền bối hoàn toàn tin tưởng ta, nếu không sẽ không thể tiến hành chữa trị được.

Trên khuôn mặt luôn luôn cố chấp của Yến Phi Thiên rốt cuộc cũng hiện ra một tia bất đắc dĩ nói:

- Lâm tiểu huynh, cứ việc phóng tay thoải mái trị liệu. Một thân xương cốt già nua này của ta cũng đã không còn bao nhiêu thời gian. Cũng chẳng có gì phải ngại ngần.

- Mặc kệ dùng phương pháp gì, chỉ cần chữa được cho phụ thân muội, Linh nhi tuyệt đối đồng ý.

Yến Linh không hề đẩy trách nhiệm cho người khác, tin tưởng nói.

- Trước tiên Linh nhi ngươi đi ra ngoài, một lúc là được!

Lâm Khiếu Đường lập tức nói.

Yến Linh mặc dù không tình nguyện, nhưng nàng cũng biết điều này có liên quan đến quá trình trị liệu, không hề kiên trì. Làm một động tác động viên nỗ lực với phụ thân rồi chạy ra ngoài.

Quá trình sau đó hoàn toàn phá vỡ hiểu biết truyền thống của Yến Phi Thiên, càng làm cho hắn không thể lí giải được là sau khi bụng của mình bị rạch một đường dài lại không cảm giác được đau đớn gì nhiều. Viên dược hoàn phục dụng trước đó quả thực rất thần kỳ.

Hiện tại Lâm Khiếu Đường phẫu thuật đã không cần bất cứ khi cụ gì, hoàn toàn dựa vào sự sáng tạo biến hoá từ vũ kỹ của bản thân. Hiệu quả của nó so với bất cứ dụng cụ phẫu thuật nào đều cao hơn rất nhiều.

Xích Viêm Chỉ Đao rạch hay cắt bộ phận nào đó trong cơ thể đều rất gọn ghẽ, tiện lợi. Nhiệt độ cao có thể làm vết cắt lập tức phong bế máu chảy ra. Không hề gặp hiên tượng chảy nhiều máu.

Chỉ cần cắt bỏ phần thân bị ung thư là được, còn may là quả thận bên kia không hề tổn hao gì, cũng không hề có vết tích tế bào ung thư khuếch tán, chỉ cần cắt bỏ hoàn toàn chỗ ung thư sau này sẽ không tái phát.

Trên thự tế, một khi tu luyện giả bị ung thư, tế bào ung thư chỉ có thẻ sinh trưởng trong một phạm vi nhất định, không thể khuếch tán rộng hơn. Nguyên nhân bởi vì một khi trong cơ thể của tu luyện giả có hiện tượng không thích hợp lập tức tập hợp nguyên lực theo bản năng phong ấn khống chế khu vực đó. Bạn đang đọc truyện được tại

Nguyên lực tuy rằng không thể tiêu diệt hết tế bào ung thư nhưng lại có thể khống chế khu vực ung thư cố định ở một nơi không thể khuếch tán rộng hơn. Nguyên bản khối ung thư ác tính lại biến thành nửa u lành, có thể kéo dài tuổi thọ, sinh mệnh trên một mức lớn. Nếu như khối u sinh trưởng tại một số bộ vị đặc biệt thậm chí hoàn toàn có thể bỏ qua không hề gây nguy hiểm đến tính mệnh.

Lâm Khiếu Đường cảm thấy may mắn trước đó bản thân đã luyện chế không ít dược hoàn, lúc này vừa lúc cần dùng tới, có thể xử lí tốt những vấn đề liên quan.

Một canh giờ sau, khi Yến Linh tiến vào, không thể tin tưởng nhìn phụ thân của mình. Chi sau một thời gian ngắn như thế, khí sắc đã hồng nhuận hơn không ít, điều này cũng quá thần kì rồi.

Lâm Khiếu Đường lại không hoàn toàn thoả mãn, chỗ thiếu sót duy nhất đó là không có mục sư bên cạnh phụ trợ. Nói cách khác vết mổ của Yên Phi Thiên không thể khép lại ngay được. Bất quá tốc độ khép lại hiện tại đã là tương đối nhanh.

Lúc đầu Yến Phi Thiên chưa hoàn toàn tin tưởng, thế nhưng khi hắn bắt đầu vân chuyển nguyên lực, lập tức cảm giác được phần eo trước kia luôn bế tắc đã được thông suốt. Thân thể mặc dù có chút hư nhược nhưng cảm giác suy sụp trước đây hoàn toàn biến mất, quan trọng hơn là sự thống khổ khó có thể chịu đựng được đã biến mất triệt để.

Lúc này Yến Phi Thiên đã sớm vứt đỏ thái độ khinh thị. Trong lòng biết mình đã gặp được kỳ nhân, nhưng lại đả thương người ta, thậm chí hoài nghi uy hiếp, thực sự là khó nói. Thầm mắng bản thân già hồ đồ, cảm kích nhìn Lâm Khiếu Đường nói:

- Lâm Khiếu Đường, một mạng này của Yến mỗ là do ngươi cứu về. Chỉ cần Yến mỗ còn có một hơi thở sẽ hết sức trợ giúp huynh đệ báo đáp ơn này.

- Tiền bối nói quá lời. Người học y vốn phải có tâm cứu giúp thiên hạ. Nếu cần giúp, vãn bối chỉ yêu cầu được gia nhập vào Cự Kiếm Sơn Trang.

Lâm Khiếu Đường khéo léo trả lời.

Yến Phi Thiên lần đầu tiên chăm chú suy xét yêu cầu của Lâm Khiếu Đường. Hơi có chút nghi hoặc dò hỏi:

- Lâm tiểu huynh vì sao lại muốn gia nhập Cự Kiếm Sơn Trang?

- Vãn bối tu luyện gặp phải bình cảnh, gần đây không hề tiến bộ thêm được chút nào, muốn gia nhập vào đại môn phái tìm kiếm nguyên nhãn, chuyên tâm tu luyện đột phá bình cảnh. Cự Kiếm Sơn Trang là môn phái duy nhất vãn bối xét có cơ hội gia nhập.

Yến Phi Thiên không ủng hộ nói:

- Với bản lĩnh của Lâm tiểu huynh và y thuật cao siêu, chỉ cần thi triển công khai, vô luận là môn phái nào cũng muốn mời bằng được ngươi.

Lâm Khiếu Đường cười khổ một chút nói:

- Nếu như không có năng lực tự bảo vệ mình mà đã rêu rao khắp nơi. Chỉ sợ ngày hôm nay tiền bối đã không gặp được vãn bối rồi.

Yến Phi Thiên khen ngợi gật đầu. Thế nhưng biết rồi thì lại không thoải mái. Do dự một chút rồi nói:

- Lâm tiểu huynh, nói ra thì thực xấu hổ, cũng không dám dấu diếm. Từ mười tám năm trước Yến mỗ đã không còn đảm nhiệm chức vụ trang chủ. Nguyên do trong đó Yến mỗ không muốn đề cập tới. Yến mỗ cũng không có quyền lực để Lâm tiểu huynh gia nhập vào môn phái.

Thần sắc Lâm Khiếu Đường tối sầm lại. Thất vọng là hiển nhiên, không cần nói cũng biết.

Yến Phi Thiên đột nhiên chuyển lời:

- Bất quá không phải là hoàn toàn không có biện pháp.

- Biện pháp gì?

Lâm Khiếu Đường giống như người sắp chết đuối bắt được một cọng rơm cứu mạng. lập tức hỏi.

- Yến mỗ thu ngươi làm đồ đệ.

Yến Phi Thiên có chút xấu hổ nói. Không nói đến việc không phân tốt xấu đã đả thương người ta, lại còn hoài nghi chửi bới. Hiện tại người ta có ơn cứu tính mệnh của chính mình. Rồi lại muốn thu người ta làm đồ đệ. Yến Phi Thiên dù có ngoan cố đến thế nào thì hiện tại cũng cảm thấy có chút không đúng.

Lâm Khiếu Đường nghe xong không cần suy nghĩ đã quỳ xuống bái sư, lại bị Yến Phi Thiên nâng dậy, ngăn cản nói:

- Lâm tiểu huynh, đừng vội. Trong bát đại môn phái người có thể thu đồ đệ cũng phải có chức vị trưởng lão trở lên. Yến mỗ hiện nay chỉ là một gã chấp sự trông coi một khu mỏ vứt đi, không có quyền trực tiếp thu đồ đệ. Phải để chưởng môn sư huynh và hơn ba gã chấp sự khác đồng ý mới được.

Lâm Khiếu Đường rất hoài nghi, sai lầm trước đây của Yến Phi Thiên có thể rất nghiêm trọng, bái nhập làm môn hạ người này rốt cuộc là đúng hay sai, cũng khó có thể kết luận...

Yến Phi Thiên thấy sắc mặt Lâm Khiếu Đường chớp động tựa hồ đột nhiên có chút lo lắng. Lại nói:

- Lâm tiểu huynh là một kỳ nhân đương đại, bái nhập làm môn hạ của Yến mỗ quả thực có chút uỷ khuất. Nếu như không muốn thì Yến mỗ còn có một biện pháp khác...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui