Lam Phượng Hoàng cảnh giác nhìn Thu Ý, đẩy Uyển nhi ra phía sau người che chắn, đại hoả điểu vừa triệu hoán đến lúc nãy cũng gọi lại gần, canh giữ một bên.
Thu Ý hoá thành một mũi nhọn màu vàng cấp bách bay đến, trong nháy mắt đã hiện hình dưới bậc thang, cười tủm tỉm nhìn Lam Phượng Hoàng đứng trên bậc thang, chậm rãi đi tới.
Lâm Phượng Hoàng thổi nhẹ một tiếng ra lệnh, đại hoả điểu đột nhiên hót lên rồi bay đi, mạnh mẽ phóng đến đâm thẳng vào mắt Thu Ý.
Thu Ý vung tay lên, một luồng gió bạo phát, đại hoả điểu còn chưa bay đến gần hắn đã bị luồng gió thổi ngược lại, lộn vòng lên không trung mấy vòng mới trụ vững được thân hình.
Lam Phượng Honàg kinh ngạc vô cùng, người này biết rõ chính mình là một võ sư cấp cao thủ mà còn dám đến gần người như thế, nàng tự nhiên không hề sợ hãi đâm tới một kiếm. Quanh thân thể Thú Ý hiện lên vòng gió xoáy, giống như một đoàn hộ thể khí, đánh văng thanh kiếm của Lam Phượng Honàg sang một bên.
Lam Phượng Hoàng lảo đảo lao xuống đưới bậc thang, Thu Y hầu như chưa xuất thủ đã cực kỳ thuận lợi đến được trước mặt Uyển Nhi.
- Ngươi chính là nữ nhi của Lâm Liệt, Lâm Uyển Nhi?
Thu Ý nhìn từ trên xuống dưới thiếu nữ trước mặt chăm chú hỏi.
Khuôn mặt tái nhợt của Uyển Nhi không hề hiện lên nét khiếp đảm, thản nhiên nhìn đối phương nói:
- Đúng là ta!
- Tốt, có thể đứng trước mặt Thu Ý ta mà không hề sợ hãi, trong một thế hệ võ tông tu luyện giả tuổi còn trẻ hiện nay, coi như ngươi đứng thứ nhất. Can đảm, rất có tiền đồ, thậm chí lại là một nữ lưu, bất quá, rất đáng tiếc ngươi lại là nữ nhi của Lâm Liệt, vì vậy ngươi phải chết!
Thu Ý vừa nói chuyện vừa giơ tay lên.
Bỗng nhiên Thu Ý cảm thấy phía sau có một đạo kiếm khí sắc bén phóng đến. Nguyên lực toàn thân của Lam Phượng Hoàng trướng lớn, đã quay lại công kích.
Thế nhưng Thu Y không thèm quay đầu lại liếc mắt, đạo kiếm khí đã bị lốc xoáy hộ thể quanh thân hắn chấn bật ra.
Quanh thân thể của Lam Phượng Hoàng tản mát ra từng luồng khí giống như hoả diễm lam sắc, thanh kiếm trong tay càng được gia cố thêm một tầng hoả diễm cháy bừng bừng, cả người giống như chim bất tử dục hoả trùng sinh.
- A!
Thu Ý thoáng kinh ngạc, không hề nghĩ rằng nữ tử này lại có tu vi khá như vậy, rốt cuộc cũng quay người lại, trên bàn tay hiện lên từng đoàn gió xuáy, tiếp tục hoá thành phong nhận (lưỡi đao gió).
Lam Phượng Honàg quét mắt qua, vọt tới, hoả nhận và phong nhận trên không trung va chạm vào nhau, bộc phát ra những tiếng kêu quỷ dị. Phong nhận không đủ để ngăn cản được cước bộ của Lam Phượng Hoàng.
Thu Ý mỉm cười, hai tay xoè ra, hai đạo phong nhận trong nháy mắt hình thành, hay tay giao vào nhau, phong nhận lượn vòng rồi bắn ra ngoài.
Lam Phượng Hoàng lại chống đỡ nhưng không thể chống lại được toàn bộ, sườn vai vị chém một vết thương, máu lập tức chảy, thế nhưng điều này chưa thể ngăn cản được quyết tâm bảo hộ Uyển Nhi của nàng.
- Lam di, người mau chạy đi, bọn họ không dám làm khó Uyển Nhi đâu!
Lâm Uyển Nhi nhìn vết thương trên vai của Lam Phượng Hoàng thất thanh nói.
- Hài tử ngốc, ngươi không nghe thấy vừa rồi hắn muốn giết ngươi hay sao?
Lam Phượng hoàng miễn cưỡng cười, quang hoá trong mắt loé lên, liều mạng tụ hết toàn lực tiếp tục phóng tới, lưỡi đao thiếu đốt dưới hoả diễm mạnh mẽ sắc bén bổ vào đầu Thu Ý.
Thu Ý chỉ dùng bàn tay thịt nhẹ nhàng ngăn cản lưỡi đao sắc bén, gió xoáy trên bàn tay hầu như đã thổi bay hoả diễm bao quanh lưỡi đao, tay kia mạnh mẽ đánh vào bụng của Lam Phượng Hoàng, lòng bàn tay đồng dạng có không khí đang xoáy tròn.
Phanh…
Thân thể của Lam Phượng Hoàng giống như diều đứt dây bay ra ngoài, nặng nề va chạm vào tường của đình viện. Lúc rơi xuống đất đã trọng thương, muốn giãy giụa đứng lên nhưng không thành công, vô lực hét to:
- Uyển nhi, mau chạy, mau chạy a!
Thân thể mềm mại của Lâm Uyển Nhi chấn động, bàn tay bốc lên tử diễm cháy hừng hực, một con tử sắc hoả long chậm rãi hình thành, trong con mắt đen láy loé ra tia tử quang yêu dị.
- Tử long khí diễm, hồn giai cao cấp vũ kỹ, lợi hại!
Thú Ý cực kỳ tán thưởng, không hề có bộ dáng vội vàng xuất thủ, dừng lại một chút rồi nói:
- Thế nhưng có tác dụng hay không?
Gió xoáy trong tay Thu Ý càng chuyển động càng mãnh liệt, ngự phong thuật đã luỵên đến lúc xuất thần nhập hoá, không đợi Uyển Nhi hô hoán ta tử long khí diễm, bàn tay mang theo gió xoáy của Thu Ý đã phóng thẳng vào người Uyển Nhi.
Đại chưởng mang theo lực lượng gió xoáy cường đại đánh thẳng vào giữa ngực của Uyển nhi…
Lúc này hầu như tất cả ánh mắt đều tập trng nhìn về phía bậc cầu thang, Lâm Uyển Nhi tuy là người bị giam lỏng, nhưng danh tiếng tại Nam Cung gia rất không tồi, cùng với những người thuộc đạo tông này rất hoà hợp.
Khi tộc nhân của Nam Cung gia nhìn thấy vị Uyển Nhi tiểu thư hoà ái dễ gần này sắp hương tiêu ngọc vẫn thì không ít người vô thức phát ra những tiếng kinh hô.
Nam Cung Nha Nguyệt thất thanh kêu to:
- Không nên, không thể giết nàng!
Đôi mắt già lão của Nam Cung Bác tối sầm lại, hắn không hề nghĩ tới Ngũ Đạo Tông lại hạ sát thủ đối với Lâm Uyển Nhi, chỉ là đến lúc đó hậu quả vô cùng to lớn sẽ tính lên đầu của Nam Cung gia, chính mình cũng trở thành người không giữ chữ tín.
Lam Phượng Hoàng quát to một tiếng:
- Không!
Ba…
Một tiếng trầm đục vang lên…
Toàn trường một mảnh im lặng.
Tất cả những trận tranh đấu lúc này đã đình chỉ hết, hầu như tiếng hô hấp rất nhỏ cũng có thể nghe thấy.
Thời gian phảng phất như đình chỉ tại giờ phút này!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lâm Uyển Nhi giương đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm.
Chỉ thấy một vị trung niên gia phó cười tủm tỉm đứng phía sau lưng Thu Ý, một bàn tay to rắn chắc gắt gao chế trụ cổ tay của Thu Ý, khiến hắn không thể phát ra chút lực lượng nào.
- Chính là hắn, gia gia, chính người này đã đánh tôn nhi ngay hôm qua.
Nam Cung Huy nằm trên tấm ván gỗ kêu lớn nhưng không hề có người để ý đến. Bạn đang đọc truyện được tại
- Gia phó đại thúc!
Lâm Uyển nhi thất thanh nói, không biết vì sao vị trung niên gia phó này lại làm cho Lâm Uyển Nhi có cảm giác cực kỳ thân thiết, tựa hồ như hắn tồn tại là để cứu vớt chính mình, tựa như…tựa như…Khiếu Đường ca ca khi đó.
Trung niên gia phó hướng đến thiếu nữ đang thất thố chớp mắt vài cái:
- Có thúc thúc ở đây, không ai có thể làm ngươi bị thương.
Thu Ý cố sức giãy giụa nhưng vẫn không ra, khí tức trên người trung niên gia phó này cực kỳ cổ quái, tựa hồ như kết hợp của đạo nguyên lực và võ nguyên lực.
Phanh…
Trung niên gia phó lấy tốc độ khó có thể phân biệt được mạnh mẽ đánh ra một quyền, Thu Ý không hề phản ứng kịp, trúng một quyền giữa bụng.
Một quyền này đánh văng Thú Ý ra ngoài.
Đây là loại quái lực gì, tất cả mọi người ngẩn người tại chỗ. Thực lực của Thu Ý có thể tiến vào một trăm vị mạnh nhất của Hiên Viên quốc cũng không thành vấn đề.
- Oa!
Thu Ý từ trên mặt đất đứng lên nhưng trong người phiên giang đảo hải, không khống chế được phun ra một ngụm nước chua.
Hai mắt của Thu Ý đỏ bừng, có chút thẹn quá hoá giận, năm tấm đạo phù xuất hiện, trong quá trình phóng lên cao hoá thành năm đạo phong kiếm (kiếm gió) thẳng tắp bắn về phía trung niên gia phó trên bậc thang.
Liên đạn ngũ chỉ, năm tia sáng so với năm thanh phong kiếm không biết anh hơn bao nhiêu lần, bang bang bang bang bang, phong kiếm đều bị đánh hạ.
Là võ sư công kích tầm xa! Trong lòng Thu Ý cả kinh.
- Ngươi là ai?
Thu Ý rốt cuộc nhìn thẳng vào đối phương hỏi.
- Một gia phó nho nhỏ!
Trung niên gia phó nào có bộ dáng trầm ổn của người trung niên vui cười nói.
Nam Cung Nha Nguyệt kinh ngạc nhìn trung niên gia phó đứng trên bậc thang, cái loại thần sắc chớp động này tựa hồ như đã gặp qua khi nào, thế nhưng không hề tìm được trọng điểm.
Nam Cung Bác cổ quái nhìn người trung niên mặc trang phục của một gia phó Nam Cung gia, trong ấn tượng của hắn căn bản không hề có người này. Hắn là ai vậy? Vì sao phải lẻn vào Nam Cung gia? Chẳng lẽ lại là dũng tướng thủ hạ của Lâm Liệt?
Nam Cung Phỉ Phỉ lặng yên đứng một bên, trong hồ lô của người đó rốt cuộc chứa đựng những cái gì, nàng cũng muốn biết rõ ràng.
Lúc này Lam Phượng Hoàng mới gian nan từ trên mặt dất đứng lên, lảo đảo đi về phía Lâm Uyển Nhi, cảm kích nhìn trung niên gia phó nói:
- Cảm ơn ngươi!"
Ba tử sĩ cũng chậm rãi hướng về phía Lam Phượng Hoàng bước đến, trận chiến đấu này tựa hô có một đoạn thời gian đình trệ.
Đột nhiên Thu Ý ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha, hảo một tên gia phó, cho ngươi nếm thử toàn phong thật lớn như thế nào?
Trong tay Thu Ý không biết từ khi nào đã xuất hiện một cánh quạt kim chúc, Lam Phượng Hoàng cả kinh nói:
- Thiên Phong Ky, Địch Long cư nhiên đem kiện pháp bảo đỉnh cấp phong hệ này truyền cho hắn.
Thiên Phong Ky trong tay Thu Ý càng chuyển động càng nhanh, sau đó bay lên không, bốn phía xung quang nổi cuồng phong, người có tu vi thấp không thể đứng vững được.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường trầm xuống, nguyên sa đã bao quanh thân thể.
Thiên Phong Kỳ xoay tròn trên không bắn ra vô số phong nhận, giống như mưa tiễn bắn xuống, lực phá hoại tuyệt đối cực kỳ đáng sợ.
Bồng…một tiếng, liệt diễm nổi lên.
Xung quanh người trung niên gia phó trong nháy mắt hiên lên hơn mười viên cầu phát sáng, như đám tinh linh nho nhỏ thủ hộ xung quanh vị trí trung niên gia phó đang đứng.
Vù vù vù vù…
Hai tay của trung niên gia phó liên tục tạo ra các động tác đủ kiểu, bởi vì động tác quá nhanh, có đôi khi làm sản sinh ra cảm giác hai tay biến mất, chỉ có được những tiếng xé gió.
Hơn mười khoả quang cầu cấp tốc xoay vòng, dường như một màn chắn không kẽ hở bao phủ lấy thân thể của trung niên gia phó.
Phong nhận một khi chạm vào quang võng lập tức bị đánh tan. Thu Ý cực kỳ kinh hãi, lập tức cải biến phương thức tấn công, thiên phong ky từ từ đứng thẳng lên, giống như một cái quạt điện cấp tốc xoáy tròn, một cổ long quyển phong khổng lồ dần dần hình thành.
Long quyển phong giống như một con cự long đang rít gào, đem tất cả mọi thứ trong phạm vi xung quanh nó hút vào, đình viện của Nam Cung gia trong lúc chiến đấu đã sớm thay đổi bộ mặt.
Long quyển phong giống như một mũi khoan đánh tới, những nơi đi qua tất cả đều bị nghiền nát thành phấn mạt. Trung niên gia phó khẽ quát một tiếng, hơn mười khoả tiểu cầu tề tụ lại vào một điểm, kết hợp thành một viên đại quang cầu. Tiêm giác (mũi nhọn) của ong quyển phong xoay tròn nghiền qua, kịch liệt va chạm với viên đại quang cầu.
Ầm ầm âm…
Phát sinh trận trận tiếng vang thật lớn, ầm ầm, những tiếng nổ, hai luồng năng lượng đều không chịu được lực lượng của nhau, song song bạo tạc.
Trung niên gia phó giống như viên đạn pháo bắn ngược lại, lầu các phía sau bị phá thủng một cái động khẩu lớn.
Thu Ý mạnh mẽ thổ ra một ngụm máu, thực sự không thể thi triển được pháp thuật để phản công, đã bị nội thương.
Ngay lúc mọi người suy đoán trung niên gia phó có phải là đã chết thì lâu gác phía sau truyền đến thanh âm gạch ngói rơi rụng.
- Phi!
Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ nhổ ra một ngụm nước bọn cùng với bụi bặm, mắng chửi nói:
- May là lão tử có nguyên sa hộ thể, nếu không lần này dù không chết thì cũng phải tàn phế.
Khi Lâm Khiếu Đường nhìn thấy động khẩu phía trước thì cảm thấy cực kỳ kinh hãi, cư nhiên va chạm đến mức thủng hơn mười bức tường.
Trung niên gia phó bước quay lại, tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt nhìn thấy quái vật, đây rõ ràng không phải là một vị gia phó mà là một đấu sĩ không thể chinh phục.
Nhìn Thiên Phong Ky bị chấn thành từng mảnh nhỏ Thu Ý cảm thấy đau như dứt thịt, trên tay mình còn mấy thứ pháp bảo rất lợi hại, thế nhưng trung niên gia phó kia chưa dùng hết toàn lực, nếu đánh tiếp sẽ phải tổn thất tiền tài lại hao tổn tinh thần, vạn nhất đưa đến Lâm Liệt đuổi giết vậy thì phiền to.
- Các hạ, thần công cái thế, Thu mỗ đã lĩnh giáo, ngày sau nhất định sẽ xin chỉ bảo lần nữa, cáo từ!
Thu Ý lấy ra một vật kim chúc hình lá cây, hoá thành một mũi nhọn màu vàng bay đi. Trong Nam Cung phủ chỉ có thể phi hành rất thấp, chốc lát Thu Ý đã biến mất sau một lầu gác khác.
Ngay cả Thu Ý đều bị đánh đến bỏ chạy, người Nam Cung gia không biết phải làm sao, trên mặt Nam Cung Nha Nguyệt đột nhiên hiện lên nét tiếu ý bừng tỉnh.
Lam Phượng Hoàng đang muốn nói lời cảm tạ, chợt thấy da mặt của trung niên gia phó có mấy chỗ bị rớt xuống, tức thì rất ngạc nhiên.
Nguyên lai vừa rồi bị trùng kích và ma sát rất lớn đã đem đống hoá trang trên da mặt của Lâm Khiếu Đường vốn không bền chắc bong ra, lúc này rốt cuộc không chịu nổi mà rớt xuống đất.
- Gia phó thúc thúc, trên mặt của ngươi có chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Uyển Nhi nghi hoặc nói.
Lâm Khiếu Đường cũng cảm thấy trên mặt có chút ngứa, vô ý đưa tay gãi một cái, kết quả là một khối da mặt lớn bị rớt ra.
Nam Cung Bác chợt nhìn thấy tôn nữ đang cười, kỳ quái hỏi:
- Nha Nguỵêt, lẽ nào ngươi nhận ra vị gia phó này?
Trong mắt Nam Cung Nha Nguyệt loé lên một chút tiếc hận, bất quá tiếu ý cũng càng đậm
- Gia gia, không chỉ có Nha Nguyệt biết hắn mà người cũng biết hắn.
- Thực không?
Nam Cung Bác tỷ mỷ quan sát trung niên gia phó xa xa, nhưng không thể nhớ được mình đã gặp được người này ở đâu:
- Gia gia già rồi, không nhớ được.
- Gia phó thúc thúc ngươi là rắn hay sao? Thế nào lại lột da?
Trong đôi mắt đen láy như bầy trời đêm của Lâm Uyển Nhi hiện lên một đạo tinh quang, đột nhiên gia tốc nhảy dựng lên.
Một trảo tung ra, đám da mặt bị bong ra chốc lát đã rớt xuống toàn bộ, hiện ra một khuôn mặt tuổi còn trẻ khá tuấn lãng, trong đôi con ngươi tinh nghịch kia có chút cảm giác mới mẻ.
Thân thể mềm mại của Lâm Uyển Nhi ngẩn ra, giống như nằm mơ, lại tự nghĩ lại những ảo cảnh ngày xưa, trong sát na chảy xuống vài giọt lệ, thế nào cũng không thể tin tưởng được thiếu niên vô pháp vô thiên mà mình ngày đêm tưởng nhớ đã hiện ra trước mắt mình.
- Khiếu Đường ca ca, thực sự là ngươi hay sao?
Lâm Uyển Nhi nghẹn ngào hỏi.
- Hẳn là đúng vậy!
Lâm Khiếu Đường không đứng đắn trả lời.
Lâm Uyển nhi rốt cuộc không thể kìm chế được kích động trong lòng nhảy dựng lên, đôi bàn tay nhỏ bé liên tục đấm và lồng ngực rộng rãi của Lâm Khiếu Đường, khóc không thành tiếng nói:
- Khiếu Đường ca ca, ngươi thực xấu, bốn năm qua mà không gửi cho Uyển Nhi một phong thơ nào, ngươi quên Uyển Nhi rồi sao? Bốn năm qua Uyển Nhi rất cô đơn, ô ô ô…
- Gia gia, ngươi còn nhớ vị thiếu niên ở Lâm gia bốn năm trước khi chúng ta tiếp đón Uyển Nhi về Nam Cung gia đã định bắt cóc?
Nam Cung Nha Nguyệt nhắc nhở nói.
Nam Cung Bác gật đầu
- Nhớ kỹ, ngươi nói đến vị thiếu niên có ý thuật rất kỳ quái đó hay sao?
- Đúng, chính là hắn, lúc đó hắn chỉ là một phế vật không có đến một chút nguyên lực, hôm nay cư nhiên lợi hại đến như vậy, lúc đó nếu đưa hắn cùng đến Nam Cung gia thì tốt biết bao!
Nam Cung Nha Nguyệt tiếc hận nói.
Tư duy của Nam Cung Bác có chút ngắn:
- Tôn nữ láu lỉnh, ngươi đừng nói những lời mơ hồ với gia gia nữa, ngươi làm cho ta hồ đồ mất rồi.
- Gia gia, trung niên gia phó đứng trên bậc thang kia chính là vị thiếu niên Lâm gia năm đó, hôm nay hắn cung chưa đến hai mươi tuổi a!
Nam Cung Nha Nguyệt chỉ vào trung niên gia phó nói.
- Cái gì? Là hắn?
Nam Cung Bác trừng lớn con mắt già nua không thể tin tưởng nhìn vào trung niên gia phó, lúc này đã thấy Lâm Uyển Nhi tiến vào lòng hắn, Nam Cung Bác nhất thời muốn tát vào miệng mình một cái, nửa ngày không nói ra lời.
Nam Cung Phỉ Phỉ kinh ngạc nhìn đôi thiếu niên nam nữ đứng trên bậc thang, biểu tình kinh ngạc nhìn trung niên gia phó biến thành một thanh niên nam tử tuấn lãng, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một trận rung động…
- Khiếu Đường ca ca, ngươi đến đây để đón Uyển Nhi đúng không?
Lâm Uyển nhi rốt cuộc cũng đánh đủ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhược nhược hỏi.
Ngực bị đánh nhiều như vậy, Lâm Khiếu Đường một chút cảm giác đau cũng không có, hiển nhiên vị Lâm muội muội này chỉ có động tác không dùng sức lực. Lại một lần nữa cảm giác nhu tình như nước của Uyển Nhi, trong lòng Lâm Khiếu Đường nhộn nhạo
- Nha đầu ngốc, đương nhiên là ta đến tiếp đón ngươi rồi, cái này còn cần phải hỏi sao chứ?
- Thế nhưng, trên người Uyển Nhi có cấm chế, không thể đi quá xa Nam Cung phủ.
Lâm Uyển Nhi vốn rất có chủ kiến, đứng trước mặt Lâm Khiếu Đường chợt trở nên nhu thuận, về với thời gian trong quá khứ.
Lam Phượng Hoàng một bên cũng cấp bách khó dằn nổi, tuy rằng uy hiếp lớn nhất đã chạy mất, nhưng dù sao đây cũng là Nam Cung gia, không phải nơi an toàn, hai người trẻ tuổi này cư nhiên còn đứng đó tâm sự
- Uyển Nhi tiểu hư, chỉ cần không ly khai Đại Châu Thành thì không có chuyện gì, chỉ cần tìm thấy đường chủ, tin rằng nhất định đường chủ sẽ có biện pháp.
- Phụ thân cũng đã đến Đại Châu thành rồi?
Lâm Uyển Nhi kích động nói.