Đấu Y


- "Phượng vĩ thảo" ngàn năm là do hai vị bán ra đúng không?

Một gã hộ vệ cao cao tại thượng hỏi.

Nam Cung Phỉ Phỉ và Lâm Khiếu Đường hai mặt nhìn nhau, có chút nghi hoặc vì sao bọn người này lại biết được điều đó. Nam Cung Phỉ Phỉ khẽ gật đầu nói:

- Đúng là chúng ta, không biết vị quan đại ca này có vấn đề gì hay không?

Gã hộ vệ liếc mắt nhìn gã công tử mặt trắng mịn màng này, trong mắt hiện lên tia chán ghét không rõ ràng, nam nhân lớn lên như vậy thực sự có chút đồi phong bại tục, quá nương nương khang khang.

- Trên người các ngươi còn có dược thảo nào khác hay không?

Lời nói của gã hộ vệ mang theo ý tứ uy hiếp nồng đậm.

Nam Cung Phỉ Phỉ khẽ cười nói:

- Nếu như có thì chúng ta đã sớm đem ra bán rồi.

Gã hộ vệ bên cạnh không tin tưởng

- Nhị vị tốt nhất nên thành thật một chút, lấy hết dược thảo ra, chỗ tốt đối với các ngươi tự nhiên là không thiếu, nếu như không chịu hợp tác mà nói thì đừng trách chúng ta không khách khí.

Nam Cung Phỉ Phỉ nhìn thấy sắc mặt của Lâm Khiếu Đường có chút không tốt, bản thân trong lòng cũng có điểm tức giận, chỉ một quan sai nho nhỏ vậy mà dám đứng trước mặt tu luyện giả diễu võ dương oai, khẩu khí vô cùng lớn, thực sự đã coi bản thân giống như những đại lão gia vậy.

- Nói không có thì là không có, mau tránh ra!

Nam Cung Phỉ Phỉ hiếm thấy phát uy nói.

- Lớn mật, đây là thái độ gì?

Gã hộ vệ thứ nhất dùng giọng quan lớn mười phần quát dẹp dường

Tạch…, gõ hộ vệ thứ hai cũng rút phối đao vẫn đeo cạnh thắt lưng ra, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn hai tên mao đầu tiểu tử không biết trời cao đất rộng trước mắt.

Nắm tay của Lâm Khiếu Đường khẽ siết lại, ánh mắt lạnh lẽo, đang định xuất thủ thì bị âm thanh nũng nịu phia sau truyền đến cắt đứt.

Nữ quan quản lí đấu giá xa xa nhìn thấy tình huống không ổn, nhanh chóng tiến đến, khu vực nhu nguyễn vểnh cao uốn éo, muốn bao nhiêu phong tao có bấy nhiêu phong tao.

- Hai vị đại ca, các ngươi đây là muốn làm gì vậy, không biết rằng tại nơi của Hoa U thì không được động thủ hay sao? Lẽ nào muốn phá hư quy củ?

Giọng nói của nữ quan quản lý đấu gia tuy rằng mềm mại vô lực, rất có vị đạo của một mụ mụ nhưng lại ẩn hàm uy nghiêm khác thường. Hoa U không hề sợ hãi quan phủ gì đó, ở chỗ này mà muốn giương oai thì phải suy nghĩ kỹ đến cân lượng của bản thân.

Hai gã hộ vệ tự nhiên biết rõ quy củ, hừ một tiếng, một tên trong đó hướng đến Nam Cung Phỉ Phỉ nói:

- Khuyên ngươi một câu, có hàng thì lấy ra ngay, nếu như không chịu, đừng trách chúng ta không khách khí, cho ngươi tội danh trở ngại người làm công vụ, trước tiên giam vài ngày rồi nói sau…

Hai gã họ vệ dám kiêu ngạo như thế, thứ nhất chính là vị thân phận bản thân tôn quý, có rất nhiều đặc quyền trong tay, thứ hai là vì vừa gặp đã cảm giác được tu vi của hai mao đầu tiểu tử này không cao, thoạt nhìn thì gã chủ nhân mặt hoa da phấn chỉ có tu vi sĩ giai sơ kỳ, còn kẻ kia thì thảm hại, vừa mới qua được trúc cơ kỳ mà thôi.

Nữ quan quản lí đấu giá biết rõ chủ nhân của hai gã hộ vệ là đại nhân vật, hơn nữa thân phận rất đặc thù, coi như trước chiêu bài Hoa U này cũng không lộ vẻ sợ hãi, thuận tiện nói:

- Hai vị đai ca, nếu như ngươi có công vụ gì phải làm thì thỉnh ra khỏi địa bàn của Hoa U, ở chỗ này sẽ gây trở lại đến các khách nhân khác.

Hai gã hộ vệ đâu chịu cúi đầu trước mặt hai tên mao đầu tiểu tử, như vậy thì thật mất mặt, một gã hộ vệ kiên quyết nói:

- Không được, làm con dân Hiên Viên quốc sao có thể không hợp tác với quan phủ, nào có đạo lý quan phủ phải thoả hiệp.

Gã hộ vệ khác càng hèn mọn nhìn Nam Cung Phỉ Phỉ và Lâm Khiếu Đường.

- Các ngươi thực sự không muốn tiếp tục lăn lộn tại Kinh Châu thành?

- Lẽ nào muốn tiếp tục ở lại Kinh Châu thành thì phải thông qua cửa của hai vị quan đại ca đây sao?

Nam Cung Phỉ Phỉ châm chọc nói.

- Ngươi thích thì thử xem, biết công tử của chúng ta là sai không?

Gã hộ vệ mắt lé nói, dáng dấp muốn bao nhiêu uy phong có bấy nhiêu uy phong.

- Ai?

Nam Cung Phỉ Phỉ thực ra có chút kỳ quái, dù có lớn thì cũng đến bao nhiêu, tối đa cũng chỉ là lão hoàng đế bù nhìn kia mà thôi, chỉ bằng hai tên ngu ngốc này, chẳng lẽ còn có một đệ tử đại phái nào hay sao, xem bộ dáng con gấu của bọn chúng thì không đủ tư cách a.

Gã hộ vệ đang muốn nói ra danh hào, lại bị một tiếng cười sang sảng cắt đứt, một gã công tử y phục cao quý, anh tuấn tiêu sái, mang theo một đoàn tùy tùng đi tới.

Vị công tử đẹp trai này không phải ai khác chính là người vừa mới tranh trả giá với thiếu nữ áo tím lúc trước, Hạ Khôn. hai gã hộ vệ vừa nhìn thấy hắn đến, trong mắt dù mang theo nét căm thù, nhưng nhìn qua cũng không dám phát tác.

Hạ Khôn như không nhìn thấy sự tồn tại của hai gã hộ vệ, vừa đến đã chắp tay với Nam Cung Phỉ Phỉ và Lâm Khiếu Đường, bộ dáng tươi cười đầy mặt nói:

- Tiểu Vương nghe nói, gốc "phượng vĩ thảo" vừa mới bán đấu giá lúc nãy là do hai vị mang đến, không biết ai vị công tử còn có hay không, tiểu vương nguyện ý hướng về phía hai vị thu mua một ít.

- Xin lỗi, đã không còn nữa.

Nam Cung Phỉ Phỉ không nhịn được trả lời, tới một đám lại một đám, còn không để yên.

- A, như vậy a, thực sự quá đáng tiếc, nếu như không đúng sự thật, vậy thì tiểu vương không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ tra xét một chút, nếu như là tra ra vẫn còn, vậy uỷ khuất hai vị công tử rồi, còn nếu như tự mình lấy ra, tiểu vương nhất định sẽ đưa ra giá cả vừa ý hai vị.

Hạ Khôn mang theo ý uy hiếp rõ ràng nói.

- A…

Lâm Khiếu Đường lười nhác ngáp một cái, không coi ai ra gì hướng cửa phía trước bước đi, Nam Cung Phỉ Phỉ nhanh chóng bám theo.

- Đứng lại!

Chí it có bốn người đồng thời quát lên, hai trong số đó chính là hai gã hộ vệ lúc trước ngăn cản Lâm Khiếu Đường và Nam Cung Phỉ Phỉ, còn những gã còn lại chính là hộ vệ đi sau Hạ Khôn.

- Nhị vị công tử xin dừng bước, có chuyện thì hảo hảo nói, lão hủ có thứ tốt không biết hai vị có hứng thú hay không?

Một lão giả y phục xa hoa vội vã chạy tới nói.

Chính là lão giả uy nghiêm vừa mới đứng bên cạnh thiếu nữ áo tím, lúc này xem ra rất hoà ái, chỉ là khí chất thượng vị giả trên người không thể nào che giấu được.

Lâm Khiếu Đường xua tay nói:

- Không có hứng thú.

Lão giả không hề tức giận, ngăn trước hai người, từ trong lòng lấy ra một quyển sách, mặt trên viết mấy chữ lớn "Ảnh phá".

- Đây là một quyển cao giai vũ kỹ, hơn nữa rất dễ luyện thành, chỉ cần tu luỵên trong một thời gian ngắn đã có thể trở thành một cao thủ nhất lưu, lão phu chỉ cần hai gốc dược thảo ngoài trăm năm là được rồi, vị tiểu ca ca này, có thể gúp đỡ một chút được không, lão phu thực sự cần dùng gấp những thứ này.

Lam Khiếu Đường nhìn thấy quyển sách cao giai vũ kỹ trên tay lão giả xuýt chút nữa phun ra, bản vũ kỹ này chính là tác phẩm đầu tiên khí hăn tu luyện "đấu luyện" có chút thành tựu, cư nhiên chạy đến tay lão giả này.

Thấy sắc mắt của Lâm Khiếu Đường cả kinh, lão giả cảm giác có hy vọng, đang muốn tiếp tục du thuyết thì Hạ Khôn đi lên phía trước nói mát:

- Đại học sĩ, ngươi đừng uổng phí tâm cơ nữa, đồ tốt như vậy mà đưa cho hai tên tiểu tử này có phải là đưa thiên vật không thể sử dụng đến tay bọn họ hay không, trúc cơ kỳ có thể tu luyện được cao giai vũ kỹ này hay sao? Ngươi đừng có hại người ta.

Nhãn thần của lão giả vừa thu lại, thân thể thẳng tắp bộ dáng không hề phản ứng nói:

- Lão phu tự có chừng mực, không làm phiền đến tiểu vương gia quan tâm. Nguồn: https://truyenfull.vn

Hạ Khôn cười cười nói:

- Đại học sĩ quá đa tâm rồi, ta đây nào có cái gì quan tâm, chỉ là hảo tâm nhắc nhở một chút mà thôi, những tiểu tử không biết gì như thế này, ta nghĩ hay nhất là cứng rắn một chút, đảm bảo so với bây giờ tốn ít công sức hơn nhiều lắm.

Hạ Khôn vừa mới nói xong, mấy tên hộ vệ phía sau phi thường ăn ý tiến lên bao vây xung quanh, Lâm Khiếu Đường nhìn không chớp mắt, bàn tay to đặt lên eo nói với Nam Cung Phỉ Phỉ:

- Chúng ta đi, những con ruồi này thực là phiền phức.

- Thật to gan, dám nói tiểu vương gia là con ruồi, ta xem ngươi rất định không muốn sống nữa rồi.

Một gã hộ vệ bảo vệ chủ nóng nảy quát mắng.

Phòng sau nháo chuyện ầm ầm sớm đã thu hút không ít ánh mắt chú ý của mọi người, không hề thiếu những người hiểu chuyện vây quanh xem náo nhiệt.

Bình thường đến tầng một của khu bán đấu giá Hoa U đều là tu luyện giả dưới sĩ giai hoặc là thương nhân phú hào một phương, ngoài sư giai rất ít khi tới nơi này, bởi vì nơi này khó có thể có thứ gì đó mà họ cần, huống hồ sư giai cơ bản thường ở các đại môn phái, môn phái sẽ cung cấp cho những vật phẩm cần thiết, chỉ cần xuất chút lực cho môn phái là được, thực sự không cần thiết phải chạy đến tầng một của khu bán đấu giá Hoa U.

Bởi vậy địa vị của những người này thường không cao lắm, đối với tiểu vương gia, đại học sĩ dù sao vẫn có chút cung kính, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Thiếu nữ áo tím hai gã cận vệ đi làm việc mà nửa ngày vẫn không thấy quay lại liền sai lão giả đi xem một chút, vậy mà lão giả đi mãi không thấy đâu, cuối cùng đàng phải tự mình đi một chuyến, vừa mới vào hậu trường đã nhìn thấy một đám người vây quanh, tựa hồ có chuyện gì đó xảy ra.

- Đại học sĩ, đây là chuyện gì xảy ra?

Thiếu nữ áo tím như phát hiện ra cái gì đó, có chút không bằng lòng hỏi.

Lão giả sớm đã bị đám hộ vệ của tiểu vương gia đẩy ra ngoài, vừa thấy quận chúa tự mình giá lâm, vội trả lời:

- Quận chúa, vật chủ (chủ nhân phượng vĩ thảo ngàn năm) quá bướng bỉnh, không muốn đưa ra bất kỳ loại thảo dược nào, đồng thời ngôn từ rất quyết liệt, tiểu vương gia vị chọc giận, muốn giáo huấn hai vị vật chủ một chút.

Thiếu nữ áo tím lạnh lùng nói:

- Các ngươi sao có thể làm như vậy, người ta không thể bán,vậy thì không bán, vì sao phải cưỡng cầu?

Lão giả giải thích nói:

- Quận chúa bớt giận, lão phu nào có cưỡng cầu, còn xuất ra vũ kỹ cao giai trao đổi một cách lỗ vốn, thế nhưng tiểu vương gia đột nhiên nhúng tay, lão phu bị đẩy ra ngoài.

Hai gã hộ vệ trước đó cũng đứng một bên thêm mắm thêm muối, đem tất cả lỗi lầm đều đổ hết lên người tiểu vương gia.

- Tiểu vương hỏi lại các ngươi một lần, các ngươi rốt cuộc có chịu đem dược thảo dự trữ trên người lấy ra giao dịch?

Ánh mắt Hạ Khôn híp lại, hung hăng nói.

Lâm Khiếu Đường quả thực không thể lí giải tu duy của bọn người này, bọn chúng rốt cuộc là dựa vào căn cứ nào để phán đoán, người khác chỉ cần có một gốc dược thảo nhất định sẽ có gốc thứ hai, đây rốt cuộc là logic gì? Có lẽ căn bản là ỷ thế hiếp người? Nếu không phải ở đây nhiều người hỗn tạp thì chỉ cần hơi phóng xuất ra chút khí tức cũng đủ để dạo vỡ mật đám người ngu ngốc này.

- Con mẹ nó, tiểu vương gia đang hỏi các ngươi, các ngươi có nghe thấy hay không? Giả điếc có phải không, ngươi tin ta tát ngươi một phát thực sự biến ngươi thày người điếc?

Một gã thoạt nhìn có vẻ là thủ lĩnh đám hộ vệ đối với tâm tình của chủ tử rất hiểu rõ, biết hiện tại chính là lúc cần phát uy, bá đạo gào thét.

Ba…

Một cái tát rất nặng!

Gã hộ vệ còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã xoay một vòng tại chỗ, trên mặt nhất thời hiện ra dấu năm ngón tay rõ nét, Nam Cung Phỉ Phỉ không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ nào dám làm càn trước mặt chủ nhân của mình, hầu như vô thức tung ra một cái tát rất nặng.

- Mẹ nó, dám động thủ, lên!

Hai tên hộ vệ đứng bên cạnh nóng nảy.

- Dừng tay, ai cho các ngươi làm càn như vậy!

Một tiếng kêu nhỏ thanh thuý phá bên ngoài đám người truyền đến.

Giai điệu tiếng kêu tuyệt vời này thực sự là quá quen thuộc, sự chú ý của Lâm Khiếu Đường đầu tiên là bị hấp dẫn, sau đó trên mặt hiện lên nét cươi khẽ không đổi, vừa rồi vị đám ngu ngốc này làm cho tâm tình rất tệ, đột nhiên bị một tiếng quát nhẹ nhàng này quét sạch sẽ.

Hơn mười gã thủ hạ của Hạ Khôn tựa hồ đối với chủ nhân của thanh âm này có chút sợ hãi, trong lòng đều không yên nhìn chủ nhân, thực sự không dám tiếp tục đọng thủ một lần nữa, Hạ Không cũng không thể cười được nói:

- Biểu muội, ca ca ở nơi này giáo huấn con dân cũng phải e ngại ngươi hay sao? Ngươi không khỏi quản quá nhiều việc đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui