Đấu Y


Sau khi đánh giá cách ăn mặc kỳ quái của Lâm Khiếu Đường, gã thợ may không có nhiều nhiệt tình nói:

- Ta có rất nhiều chủng loại, tiên sinh là muốn chất liệu bình thường, hay là có năng lực phòng ngự đặc thù?

Lâm Khiếu Đường suy nghĩ một chút rồi nói:

- Có năng lực phòng ngự đặc thù.

- Năm mươi kim tệ.

Gã thợ may thông báo giá cả mà không hề có chút hy vọng nào.

Lâm Khiếu Đường trực tiếp lấy một khỏa tử kim tệ đặt lên bàn nói:

- Ta muốn tài liệu tốt nhất, nhưng màu sắc bình thường một chút không nên quá hoa lệ như vậy, nếu như có thể ngay lập tức làm, ngày hôm nay có thể lấy hàng được, vậy thì tất cả là của ngươi.

Gã thợ may vốn không nhiệt tình tức thì tăng vọt, trước mắt sáng ngời, trên gương mặt mới còn có chút thế lực hiện lên nét cười sáng lạn, cúi đầu khom lứng nói:

- Nhà may Cáp Lợi chính là nơi tốt nhất trong bản trấn, tiên sinh ngài đúng là biết chọn địa phương mà. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Thợ may nhanh chóng nâng Lâm Khiếu Đường dậy đo đạc, vừa đo vừa nói:

- Tiên sinh, nếu như ngài nguyện ý, có thể ở đây nhìn ta làm, chỉ cần thời gian nửa ngày là ta có thể hoàn thành cho ngài, vừa hay ngày hôm qua có chuyển tới đợt nguyên liệu vải vóc không tồi, đều là thượng phẩm do tinh linh tộc sản xuất, một lúc nữa ta sẽ dùng chúng là một bộ y phục võ sĩ lưu hành nhất hiện nay, đảm bảo ngài sẽ thỏa mãn.

Vừa lúc cũng không có địa phương nào để đi Lâm Khiếu Đường tự nhiên đáp ứng, thanh toán giá cả nhiều hơn gấp đôi, gã thợ may hiển nhiên ra sức hoàn thành công việc, đo đạc xong lập tức bắt tay vào công việc may vá.

Gã thợ may này nhìn qua niên kỷ cũng không tính cao nhưng tay nghề quả thực rất khá, thao tác rất tinh xảo lại thành thạo, hơn nữa đối với công việc may vá này có sự hứng thú gần như cuồng nhiệt, Lâm Khiếu Đường có thể nhìn ra được điều này trong ánh mắt của hắn.

Nửa ngày sau, Lâm Khiếu Đường đã có được một bộ y phục võ sĩ như ý nguyện, vị thợ may Cáp Lợi này quả thực trình độ rất cao, còn về phần tài liệu rốt cuộc là tốt hay xấu, Lâm Khiếu Đường cũng không rõ ràng lắm.

Nửa bên trên của bộ võ phục lấy chất liệu dã làm chủ đạo, bên vai phải còn có khôi kiên (tấm che vai) mở rộng ra, bên trái thì không, thợ may Cáp Lợi giải thích rằng chức nghiệp lưu hành nhất trên Minh Tây đại lục này chính là kiếm sĩ, nghiêm ngặt mà nói thì đây là một bộ y phục của kiếm sĩ, kiếm sĩ thì hiển nhiên phải có chỗ đeo kiếm, mà kiếm thông thường đều đeo sau lưng thò lên trên vai, một bên khôi kiên có tác dụng làm cho khi đeo kiếm không mài mòn da thịt.

Ngoại trừ trước ngực và vai phải có tấm khôi giáp bằng da thì các địa phương khác đều là dùng chất liệu vải vóc mềm mại và dẻo dai bền đẹp, theo như thợ may Cáp Lợi nói thì vải vóc này là do Tinh Linh tộc chuyên nuôi tằm lấy tơ đặc chế ra, có tác dụng kháng ma pháp nhất định, cũng có thể chống đỡ được công kích vật lí bình thường, dao nhỏ bình thường không thể cắt đứt được nó.

Cáp Lợi còn nói, loại vải vóc này là do cá nhân hắn thu thập được, ngay hôm nay nhìn thấy Lâm Khiếu Đường lần đầu tiên đã như quen từ lâu, nên đã đặc biệt lấy ra. Lâm Khiếu Đường chỉ âm thầm cười, rõ ràng là bản thân đã trả nhiều tiền mới được.

Bất quá y phục rất dễ chịu nên cũng không có gì phải phản đối, hiện tại trên người Lâm Khiếu Đường đã không còn bao nhiêu tiền tệ. Đi ra ngoài mà không có tiền thì đó là một chuyện làm cho người ta đau đầu nhất, lại thêm hắn đối với Minh Tây đại lục không có nhiều hiểu biết cho lắm, Lâm Khiếu Đường quyết định ở tại thị trấn này một thời gian.

- Thợ may Cáp Lợi, xin hỏi nơi thiết tượng phô (cửa hành rèn sắt các loại) tốt nhất trong bản trấn ở chỗ nào?

Lâm Khiếu Đường phát hiện ra những võ sĩ nơi này hầu như đều mang theo vũ khí, hơn nữa lại lấy đại kiếm làm cơ bản, quyết định bản thân cũng nên kiếm một thanh đeo lên, như vậy có thể hòa nhập cùng với dân bản xứ.

Gã thợ may tuổi còn trẻ Cáp Lợi nhiệt tình nói:

- Muốn nói đến thiết tượng phô tốt nhất của bản trấn, tổng cộng có hai nhà, một nhà phía tây cạnh rừng rậm, còn một nhà thì ở chân núi phía đông, đều do hai ải nhân mở ra, phía tây gọi là Bản Kiệt Minh còn phía đông thì là Tác Cáp Đồ.

- Ngươi nào tốt hơn đây?

Lâm Khiếu Đường có chút hồ đồ.

- Điều này còn phải xem tiên sinh muốn chế tạo thanh kiếm như thế nào, nếu như là nhỏ nhắn tinh xảo thì ta kiến nghị nên tìm tới Bản Kiệt Minh, còn nếu như muốn chế tạo thanh kiếm bản rộng to lớn thì tự nhiên nên đi tìm Tác Cáp Đồ.

Cáp Lợi phi thường rõ ràng trả lời.

- A!

Lam Khiếu Đường gật đầu, sau khi ghi nhớ liền rời khỏi hiệu mau vá, để che lại đầu tóc đen bắt mắt hắn còn đặc biệt đội lên một cái mũ, vừa ra khỏi hiệu may liền hướng về phía đông bay đi.

Thị trấn này cũng không lớn, phỏng chừng nhân khẩu không vượt quá ba nghìn người, rất nhanh Lâm Khiếu Đường đã tìm được gian nhà gỗ đơn sơ duy nhất nằm dưới chân núi.

Ngoài phòng còn có một ít người vây quanh, có một người cưỡi trên con ngựa màu đen cao to, một thân trang phục kỵ sĩ, thắt lưng mang theo một thanh trường kiếm, hai bên con ngựa có ba bốn gã tùy tùng đang đứng.

- Ải tử, nếu như ngươi không ra thì chúng ta sẽ đập quán của ngươi đó.

Một gã tùy tùng rất kiêu ngạo kêu lên, chỉ là trong thần sắc thấy rõ một tia khiếp đảm, tựa hồ như đối với chủ nhân ở đây có chút kiêng kỵ.

- Ồn ào cái gì, ồn ào cái gì, ai dám quấy rầy Tác Cáp Đồ uống rượu, Tác Cáp Đồ nhất định cùng hắn quyết đấu.

Một gã ải nhân có chòm râu thật dài từ trong căn phòng đi ra, thổi râu mép trừng mắt nói.

Nhìn thấy lão người lùn Lâm Khiếu Đường luôn luôn có cảm giác muốn cười, lúc đầu còn có chút lắng hắn là cao sơn ải nhân bướng bỉnh, nguyên lai là khâu lăng ải nhân, chiều cao còn muốn thấp hơn một chút, bất qua thân thể vẫn rắn chắc không gì sánh được như bình thường, điểm khác nhau lớn nhất của họ với cao sơn ải nhân chính là màu sắc bộ tóc trên đầu, bộ tóc của cao sơn ải nhân đều là màu vàng nhạt, còn khâu lăng ải nhân thì lại là màu hồng, có vẻ càng thêm hoạt kê.

- Tác Cáp Đồ, đã ba tháng người không chịu giao nộp thuế kim rồi, nếu như ngày hôm nay vẫn không chịu giao ra, vậy thì sẽ phá hủy nhà của ngươi.

Tên tùy tùng kia hung ác độc địa nói.

Tác Cáp Đồ cầm trong tay bầu rượu vừa uống vừa bất mãn nói:

- Hiện tại không còn ai đến chế tạo kiếm nữa, căn phòng này lưu lại cũng không còn tác dụng gì, vậy thì các ngươi giúp ta hủy nó đi!

Gã thanh niên ngồi trên lưng ngựa khẽ cười nói:

- Tác Cáp Đồ, ngươi cho rằng chỉ hủy căn phòng này là có thể xong việc rồi sao? Trốn thuế là phải ngồi tù, ngươi phải theo chúng một chuyến.

Tác Cáp Đồ nuốt xuống một ngụm rượu lớn, trừng mắt nói:

- Tác Cáp Đồ có thể cho các ngươi mọi thứ nhưng tự do và rượu lại không thể, nếu như các ngươi muốn bắt Tác Cáp Đồ thì xông lên.

Lão người lùn trong khi nói chuyện đã lấy ra một thanh thiết chùy, thanh thiết chùy nhìn qua cũng phải nặng đến hơn trăm cân vậy mà trong tay hắn lại vung nhẹ như lông ngỗng, tùy tiện nhấc lên rồi gác lên trên vai, tay kia vẫn cầm bầu rượu uống liên tục.

Gã tùy tùng hơi lộ ra nét khiếp ý, nhỏ giọng hướng về gã thanh niên nói:

- Tây Mông đội trưởng, Tác Cáp Đồ chính là một tinh ải nhân chiến sư, khó đối phó a!

Vẻ mặt của Tây Mông lộ ra nét khó xử, hai ngày qua hắn mới từ Luân Đặc thành điều tới thị trấn nhỏ sát biên giới này, tuy rằng cấp bậc bị hạ xuống, đãi ngộ cũng không tốt lắm, thế nhưng loại địa phương nhỏ bé này, hắn chỉ có quyền lực tượng trưng, ngoại trừ trưởng trấn ra thì chức vụ trấn vệ đội đội trưởng của hắn chính là quan hàm lớn nhất.

Tân quan tiền nhiệm, Tây Mông, trong cái thôn trấn nhỏ này có rất nhiều gia đình trường kỳ không hề giao nộp thuế, làm cư dân của Phổ Tây La liên minh làm sao có thể không giao nộp thuế cơ chứ, bởi vậy Tây Mong quyết định trong thời gian ngắn nhất định thu hồi tất cả thuế má trong thời gian qua, nếu như túi tiền riêng của bản thân có thể đầy hơn thì sẽ hiếu kính trưởng trấn một chút, cùng với nhân vật cao nhất trong trấn có quan hệ tốt là điều cần phải có, cũng không quá lâu, vị trưởng trấn này đi tây thiên thì chức vị trưởng trấn là của hắn chứ không còn ai khác.

Thế nhưng ải nhân chiến sư thực sự quá lợi hại, Tây Mông bất quá chỉ là 6 tinh kỵ sĩ mà thôi, cấp bậc chênh lệch không nói, giai vị thế nhưng còn lớn hơn cả một giai.

Huống hồ Tây Mông cũng không dám bắt một gã ải nhân, những ải nhân này tính tình hầu hết đều cực kỳ nóng nảy, vạn nhất làm không tốt, rước lấy hậu quả tộc ải nhân thảo phạt, trấn vệ đội thuộc hạ của hắn tuy có hơn một trăm người thế nhưng nếu đấu với tộc ải nhân thì mười người của họ cũng không đấu lại được.

Nghĩ vậy, Tây Mông lần thứ hai nở nụ cười, nhìn thoáng qua một nam tử mặc bộ y phục võ sĩ vẫn đang lẳng lặng đứng một bên, khéo léo hỏi:

- Vị kiếm sĩ tiên sinh này, người tới đây là để chế tạo kiếm hay sao?

Lâm Khiếu Đường không nghĩ tới chuyện này lại liên lụy đến mình, bất quá hắn vẫn trả lời:

- Đúng vậy!

Tây Mông lại chuyển hướng về phía lão người lùn nói:

- Tác Cáp Đồ, ngươi xem không phải là sinh ý của ngươi đã đến rồi hay sao? Chỉ cần ngươi làm bút sinh ý này thì có thể nộp các khoản thuế được rồi.

Tác Cáp Đồ không hề có hứng thú nhìn về phía kiếm sĩ tuổi còn khá trẻ, vóc người nhỏ bé, cánh tay thì chỉ lớn bằng phân nửa bản thân, tuy rằng chân của hắn cao hơn chính mình, nhung so với những kiếm sĩ bình thường thì lại thấp hơn đến nửa cái đầu, khí tức nguyên lực trên ngươi lại yếu ớt vô cùng, phỏng chừng mới chỉ đến vệ cấp mà thôi.

Đối với sự khống chế nguyên lực, Lâm Khiếu Đường đã để tâm nghiên cứu trong thời gian dài, nếu như toàn bộ phóng xuất ra ngoài, điều này rất dễ làm cho người khác chú ý, nếu như toàn bộ thu liễm, lại sợ bị những tên không có đầu óc đến khi dễ, rước lấy những phiền toái không cần thiết, vì vậy quyết định đem khí tức hạ thấp xuống xấp xỉ vệ cấp là hợp lý nhất, không làm cho người khác quá chú ý và cũng không làm cho ai đó nổi lên ý niệm muốn khi dễ.

- Không có khoáng thạch tốt nhất, Tác Cáp Đồ ta nhất định sẽ không ra tay chế tạo đâu!

Tác Cáp Đồ lại một lần nữa đưa bầu rượu lên uống một ngụm, nhân sinh chỉ đam mê cái này.

Tây Mông không rõ ý tứ, một gã tùy tùng bên cạnh nhỏ giọng nói:

- Tây Mông đội trưởng, lão ải nhân này từ năm mươi năm trước đến thị trấn này, tổng cộng chỉ có tiếp nhận ba bút sinh ý mà thôi.

- Cái gì?

Tây Mông thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống, năm mươi năm qua chỉ tiếp nhận có ba bút sinh ý, vậy thì lão gia hỏa này dựa vào cái gì để sống đên bây giờ.

Gã tùy tùng tựa hồ như nhìn ra sự nghi hoặc của Tây Mông lại nói tiếp.

- Lão ải nhân làm nghề chế tạo kiếm này chỉ là phụ mà thôi, chủ yếu là đi đào quáng khai thác quáng mà sống, có đôi khi tham gia vào mạo hiểm đoàn nào đó để kiếm thêm thu nhập.

Tây Mông bừng tỉnh đại ngộ, lại hướng về phía kiêm sĩ nhỏ gầy nói:

- Hiện tại trên người ngươi có mang theo khoáng thạch tốt nhất hay không?

Khuôn mặt giấu ở dưới cãi mũ rộng của Lâm Khiếu Đường hiện lên một tia không đồng ý, tiện tay lấy ra một khối khoách thạch, lão người lùn nhất thời mắng to:

- Loại đồ vứt đi như thế này, tốt nhất ngươi nên đi tìm người khác.

Tây Mông lập tức hoàn toàn thất vọng, hừ một tiếng trong lỗ mũi, thầm nghĩ gã kiếm sĩ này quá keo kiệt, đối phương tuy rằng nhìn qua cũng không quá lợi hại, nhưng những người mặc trang phục như vậy thông thường đều là mạo hiểm giả, sẽ có đoàn đội của chính mình, tính cách cũng tương đối hoang dã. Tây Mông tự biết mình không nên chêu chọc vào, lão ải nhân kia lại càng không thể trêu vào.

- Đã như vậy, Tác Cáp Đồ, bản đội trưởng hạn cho ngươi trong vòng bẩy ngày nhất định phải hoàn thành thuế còn thiếu, bằng không ta sẽ đem tội trạng của ngươi trình lên sở thẩm phán cấp thánh đường.

Tây Mông thần bí nói.

Vẻ mặt của lão người lùn phớt lờ, sở thẩm phán thánh đường xác thực rất lợi hại, bất quá người nào lại đi quản loại chuyện một gã ải nhân đã ba tháng không nộp thuế đây, chuyện này chung quy cũng chỉ là một ít tiền bạc ít đến đáng thương mà thôi, không đủ để cho người ta uống ngụm nước.

- Chúng ta đi!

Tây Mông sau khi nói xong liền phi thường tiêu sai phát tay, mạnh mẽ lôi cương ngựa hướng về trung ương trấn bước đi, vài tên tùy tùng chạy theo như điên.

- Một đám tay sai vẫn cứ là tay sai! Phi!

Lão ải nhân hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, liến quay vào trong phòng bước đi.

- Chờ một chút!

Lâm Khiếu Đường ngăn cản nói.

Lão ải nhân quay đầu trừng mắt nhìn gã kiếm sĩ nhỏ gầy nói:

- Tiểu tử kia, khối khoáng thạch ngươi lấy ra thực sự là cho ta rất chướng mắt, ngươi đi đi thôi!

- Vậy thì khối này thì sao?

Cánh tay của Lâm Khiếu Đường khẽ động, một khối khoáng thạch màu xám lớn cỡ vò rượu xuất hiện trên tay, chính là khối khoáng thạch phát hiện ra từ trong hầm ngầm từ đường của Nam Cung gia.

Con mắt của lão ải nhân sáng ngời, vứt thanh thiết chùy trong tay đi, lập tức chạy đến quan sát, thân thể thấp bé nhất thời giật mình…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui