Trên đùi mềm nhũn, cả người dồn hẳn về phía trước, một bàn tay to đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng nâng cánh tay của Vưu Na, một tầng quang mang hơi mỏng đem Vưu Na bao phủ bên trong.
Nhất thời nàng cảm giác thư thái hơn rất nhiều, cảm giác độc khí công kích liên tục nhất thời biến mất không thấy, cảm kích nhìn thanh niên đeo thanh cự kiếm trợ giúp nàng
- Cảm tạ tiền bối.
- Không khách khí, những người khác ta mặc kệ, thế nhưng ngươi lại không thể chết, một lúc nữa tới hư không môn còn cần chìa khóa của ngươi.
Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.
Câu trả lời gần như vô tình, làm cho thân thể của Vưu Na nao nao, trong lòng âm thầm tự giễu cười, vừa rồi bản thân đã xuất hiện một tia huyễn tưởng không thực tế, huyễn tưởng có người thương hoa tiếc ngọc.
Vưu Na nhìn lão Ba Mã và Lộ Hi đang gian nan đi phía trước, khẩn cầu nói:
- Tiền bối, cầu người trợ giúp họ, cứ tiếp tục như vậy, sợ là bọn họ sẽ phải chết, van cầu người!
Khuôn mặt của Lâm Khiếu Đường không hề có biểu tình gì liếc mắt nhìn Vưu Na, không làm bất cứ biểu thị gì, lặng yên đi về phía trước.
Vưu Na cắn chặt môi dưới, trong lòng bốc lên một cỗ lửa giận, sự cao ngạo của một công chúa không ngừng tăng cao, đột nhiên dừng lại nói:
- Tiền bối, nếu như người không trợ giúp bọn họ, ta sẽ không đi nữa, chết ở chỗ này được rồi, mọi người ai cũng đừng nghĩ tiến vào tầng trong.
Lâm Khiếu Đường cũng theo đó dừng cước bộ lại, không nói gì chỉ là lẳng lặng nhìn Vưu Na đang bạo phát tính tình công chúa, trong mắt tựa hồ như hỗn loạn một tia nghiền ngẫm.
- Công chúa! Ngươi thế nào lại không đi nữa?
Lộ Hi phát hiện ra tình huống, xoay người lại kỳ quái hỏi.
Vưu Na còn đang muốn nói cái gì, đột nhiên nhìn thấy trên người Lộ Hi cũng có một tầng quang mang giống như trên người của mình, độc khí hoàn toàn bị cách ly bên ngoài, không thể tiến vào cơ thể, giương mắt nhìn lên tất cả mọi người cũng có một tầng quang mang y như vậy, trong lòng Vưu Na cảm thấy xấu hổ vô cùng, thầm tự mắng bản thân ngu ngốc.
- Không có việc gì, chỉ là thân thể của ta có chút đau nhức, đi thôi!
Thần sắc Vưu Na hơi biến đổi, trả lời qua loa.
Lâm Khiếu Đường lắc đầu tiếp tục hướng về phía trước bước đi, để lại Vưu Na cuối cùng đang ngẩn người nhìn, lập tức hoàn hồn rồi đuổi theo.
- Tiền bối, xin lỗi!
Vưu Na nhận sai nói.
Lâm Khiếu Đường xua tay không hề chớp mắt, tiếp tục hướng về phía trước bước đi.
…
Bên ngoài hư không môn là một hành lang rộng rãi, điểm cuối cùng chính là hư không môn, chỉ khi tập hợp đủ năm chiếc chìa khóa mới có thể đem hư không môn mở ra, đương nhiên phải có điều kiện nhất định ma pháp trận trên hư không môn đang ở trong thời kỳ suy kiệt.
Làm một người duy nhất có tu vi địa vương giai sấm trận, Ốc Trát là người thứ nhất đến nơi, giống như thời điểm bên ngoài ma tháp cấm địa, Ốc Tháp đối với những thượng cổ ma pháp trận này cảm thấy cực kỳ hứng thú, tuy là người đến đầu tiên nhưng chỉ đứng một bên lẳng lặng ngắm nhìn hư không môn, phảng phất giống như muốn nhìn thấu tất cả.
Sau khi Ốc Trát đến nơi được ba canh giờ, trong hắc hà (con sông màu đen) cuồn cuộn, rầm một tiếng, bóng đen thật lớn từ trong hắc hà chạy ra ngoài, bay lên cao một trượng, đông một tiếng, rơi xuống bên bờ hành lang.
Ngoại trừ Ốc Trát ra thì người thứ nhất đến nơi lại chính là Bỉ Mông nhất tộc Khăn Long, hắn vượt qua hắc hà bằng cách bơi dưới nước, hành động này ngay cả Ốc Trát cũng thoáng cảm thấy kinh ngạc.
Bất quá thú nhân chính là chủng tộc lấy lực lượng mà nổi danh, Bỉ Mông tộc lại càng là đỉnh cấp tồn tại trong thú nhân tộc, tự nhiên không hề lo ngại trong hắc hà sẽ xuất hiện ma thú, bản thân bọn họ chính là ma thú cực mạnh.
Khăn Long đưa mắt nhìn Ốc Trát, rồi nằm trên mặt đất lơ mơ ngủ, đợi những người khác mang chìa khóa đến nơi này, chiếc chìa khóa trên người hắn là do Khố Ban ban cho trước khi hắc sấm trận.
Lại qua ba canh giờ, thân ảnh của nam tử tinh linh rốt cuộc cũng xuất hiện trên cầu, sau đó đến bân cạnh Ốc Trát, hơi hơi thi lễ, rồi ngồi xếp bằng một bên bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Hai canh giờ tiếp tục trôi qua, Ốc Trát thu hồi ánh mắt nhìn hư không môn, tự đánh giá chắc không được bao lâu nữa thì người thứ tư sẽ hiện thân. Truyện Tiên Hiệp -
Quả nhiên, rất nhanh trên chiếc cầu bắc ngang qua sông có động tĩnh, hơn nữa động tính còn rất lớn.
Khăn Long vẫn ngủ ngon lúc này mạnh mẽ mở hai mắt, nam tử tinh linh cũng đứng lên, trong mắt của Ốc Trát càng phát ra quang mang kỳ dị, bởi vì lần này số người đến có vẻ như hơi nhiều.
Phóng nguyên thức ra tra xét, dĩ nhiên có tới tám người, Ốc Trát và tinh linh nam tử liếc mắt nhìn nhau, đều hiện rõ vẻ kỳ quái.
Mỗi lần tu luyện giả đến đến hư không môn, số lượng đều thất thưa thớt, chưa từng có lần nào vượt quá mười người, lần này lại có đến tám, hơn nữa ba người đến trước, tổng cộng hiện giờ là mười một người, đây là lần có số người nhiều nhất trong lịch sư những lần sấm trận.
Nguyên nhân như vậy làm cho ba đại cao thủ nhất thời cảnh giác, tuy rằng vừa rồi tra xét được những người này tu vi không cao lắm, thậm chí còn rất thấp, bốn người trong đó chỉ có tu vi sư giai mà thôi. Những người khác thì có tu vi đại sư giai, còn có một ám dạ tinh linh tận lực thu liễm khí tức, ứng với tu vi đại sự giai, tổ hợp như thế này thực lực còn không bằng một vị có tu vi linh hồn giai, thế mà bọn họ cư nhiên đến được nơi này, còn có thể bình yên qua được chiếc cầu tràn đầy độc khí, liệu có thể là trên người bọn họ mang theo một bảo bối cao cấp nào đó?
Người đầu tiên rốt cuộc đã xuất hiện, là một vị ma pháp sư, trên người hắn có gia trì mê muội pháp thuẫn, nhìn qua có điểm uể oải, theo sát chính là một vị nữ tử xinh đẹp mặc trang phục kỵ sĩ, phía sau là một vị ma pháp sư già nua, tiếp sau nữa là một nam kỵ sĩ, cuối cùng là một nữ cận vệ tay cầm trường thương.
Năm ngươi này là nhóm đầu tiên đi ra, một lát sau, vị ám dạ tinh linh sắc mặt lạnh lùng xuất hiện phía đầu cầu, phía sau là một nữ tử ăn mặc cực kỳ lộ liễu, đôi nhũ phong cao vút no đủ êm dịu. Khăn Long đang muốn tiếp tục ngủ say nhất thời hai mắt tỏa sáng, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, thú nhân từ trước đến này đối với nữ tử nhân tộc đều có hứng thú rất lớn, thậm chí gần đến mức khát cầu.
Bất quá có một siêu cấp cao thủ nhân tộc như Ốc Trát ở đây, Khăn Long có to gan đến đâu cũng không dám quá đà, huống hồ đối phương có tới tám người, bốn gã cao thủ đại sư giai, còn chưa đến mức quá mềm để Khăn Long có thể tùy tiện khi dễ. Khăn Long phải đem dục hỏa trong lòng mạnh mẽ đè ép, thân thể thật lớn làm bộ nằm xuống mặt đất tiếp tục ngủ say, thế nhưng con mắt nửa khép nửa hở gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nữ tử mặc bộ y phục màu hồng, hận không thể nhẩy tới nắn bóp mấy cái.
Người cuối cùng từ trong sương mù đi ra chính là một thanh niên lưng đeo cự kiếm thật lớn. Thanh niên này có khuôn mặt khá tuấn lãng, tóc đen mắt đen, dĩ nhiên không phải là chủng tộc thông thường trên Minh Tây đại lục, khí tức trên người hắn cực kỵ yếu ớt, hầu như là người yếu nhất trong tám người ở đây, hơn nữa không thể dò xét được khí tức trên người hắn rốt cuộc thuộc về chức nghiệp gì, hẳn là tu vi chân thực.
Ốc Trát đối với tổ hợp này rất không giải thích được, nếu như có thể lợi dụng đoàn đội để vượt qua được mấy chỗ nguy hiểm trong tầng ngoài, tu vi thấp hơn một chút cũng không phải là vấn đề quá lớn, chỉ cần ăn ý hợp tác, hỗ trợ đồng bọn có thể thuận lợi qua được, thế nhưng chức nghiệp của tám người này phân phối cực kỳ hỗn tạp, cũng không phải là có nghiên cứu từ trước, vừa nhìn đã biết là lâm trận mới tập hợp cùng một chỗ.
Một vị là kiếm sư, một vị là trọng trang kiếm sĩ, một vị là ám ảnh thích khách, hai vị ma pháp sư và ba vị kỵ sĩ, ba vị kỵ sĩ lại không có tọa kỵ, khả năng tọa kỵ ẩn dấu không lớn lắm, bởi vì hiện nay ghi chép về những trang bị có thể chứa được vật sống thực sự ít ỏi đến đáng thương, hẳn là không ở trong tay tám người này.
Như vậy rốt cuộc là bọn họ làm thế nào để qua được những chỗ hung hiểm vừa rồi? Ốc Trát có chút không thể lý giải, thế nhưng làm một cao nhân đương đại nên không tiện mở miệng hỏi.
Tám người yên lặng đi tới trước hư không môn, bọn họ chọn một địa phương cách ba người Ốc Trát hơi xa một chút để nghỉ ngơi.
- Các người có chìa khóa hư không môn hay không?
Ốc Trát cao giọng hỏi.
Đặc Nạp vừa muốn đáp lời, lại bị lão pháp sư Ba Mã chặn trước.
- Tiền bối, chúng ta có một chìa khóa.
Ốc Trát là ma pháp sư mạnh nhất Minh Tây đại lục trong gần một trăm năm gần đây, địa vị trong lòng lão Ba Mã cực kỳ cao, thậm thì còn sùng bái như thần tượng, có thể đứng trước mặt thần tượng nói mấy câu, đối với lão Ba Mã mà nói đây là một chuyện phi thường vinh dự.
Lôi Ti và Đặc Nạp hơi hơi kinh hãi, không nghĩ tới đám người này lại có chìa khóa hư không môn, hai người bọn họ hầu như là dùng phương thức đánh bạc để đi vào tầng trong, thế mà những người này lại có chuẩn bị kỹ lưỡng mà đến.
Ốc Tráy gật đầu trong dự liệu, sau đó không nói lại nhiều, trên người bắt tỏa ra một tầng quang mang nhu hòa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Hồng Hồ Tử (tên gọi của ải nhân râu hồng) có vẻ phong trần mệt mỏi đi tới, nhìn hành lang trước hư không môn khá náo nhiệt, lập tức bước đến.
Hồng Hồ Tử đến bên người nam tử tinh linh hỏi:
- Lô Tạp Tư, đám người này là sao vậy?
Nam tử tinh linh lắc đầu nói:
- Không rõ ràng lắm.
Vuốt vuốt chòm râu, lão ải nhân tháo túi rượu tại thắt lưng ra mạnh mẽ ừng ực uống hai ngụm, lau miệng rồi nói tiếp:
- Lần này, cổ mộ trong ma tháp cấm địa tầng trong muốn náo nhiệt rồi.
- Chịu, chết càng nhiều có lẽ chính xác hơn!
Diện mục của Lô Tạp Tư trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.
Lão ải nhân làm động tác nhún nhún vai, đối với hình thể của hắn mà nói, làm động tác như vậy có chút hoạt kê
- Đối với ta mà nói không quan hệ nhiều lắm, chúng ta chỉ cần tìm được thứ mình muốn là được rồi.
Ngươi của hai đại giáo hội vẫn chậm chạp chưa thấy đến, không biết là không may gặp phải nơi nguy hiểm hay là cố tình đến trễ, nói chung tiếp tục qua ba canh giờ, vẫn như vũ không thấy có người nào tới.
Hai đại giáo hội phân biệt có hai chiếc chìa khóa, nếu như bọn họ không đến, vậy thì tầng trong này không cần mơ mộng nhiều.
Không ít tu luyện giả cấp thấp sợ là đã tìm được thứ tốt trong tầng ngoài, thế mà những siêu cấp cao thủ như mấy người ở đây, vẫn phải ngây ngốc chờ đợi bên bên ngoài hư không môn.
Rốt cuộc, trên cầu cũng xuất hiện ba cỗ khí tức cường đại, tam đại cự đầu của Lai Đặc giáo khoan thai bước đến, bất quá từ biểu tình vô cùng bĩnh tĩnh của họ có thể thấy được quãng đường vừa rồi không có nhiều gian nan.
Tam đại cự đầu vừa mới dừng bước, Tạp Tây Lị Á đã phát hiện xa xa, chỗ tám gã tu luyện giả có một thanh niên nam tử đang đứng.
Con ngươi màu lam của Tạp Tây Lị Á mạnh mẽ co rút lại, lập tức nhận ra Lâm Khiếu Đường, trên mặt hiện lên một nụ cười khẽ
- Mười năm qua không bắt được ngươi, không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này.
Áo Phỉ Khắc và Da La lúc này mới phát hiện ra truy na phạm bị Lai Đặc giáo hội phát lệnh truy nã mười năm nay.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường âm thâm kêu khổ, bản thân đã tận lực thu liễm khí tức, cuối cùng vẫn bị ba người này phát hiện ra, nếu như chỉ có một mà nói, Lâm Khiếu Đường thực ra không sợ hãi, có thể tranh đấu mấy hiệp, rồi dưới chân bôi dầu, lấy lực lượng của một người chắc chắn không làm gì được mình, thế nhưng lúc này lại có ba người đồng thời đến, chuyện này không tốt lắm nha.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường âm thầm suy nghĩ sách lược ứng đối, Tây Tắc Lị Á mặc một bộ ma pháp trường bao hoa lệ màu lam dùng sắc mặc bất thiện nhẹ nhàng đi tới…