Dưới tình thế cấp bách, Lâm Khiếu Đường liền ngưng kết phóng ra kim thủ, dự định ngăn cản lại chùy thủ màu đen. Trong nháy mắt khi kim thủ cùng chùy thủy màu đen va chạm, một thanh âm thanh thúy đột nhiên truyền đến.
- Công tử, cẩn thận!
Tân Tây Á cả kinh kêu lên, thanh âm đã có chút thổn thức.
Kim thủ, và chùy thủy màu đen sau khi va chạm, kim thủ nhất thời bị chùy thủy màu đen ăn mòn, rất nhanh liền tiêu tán.
Trên mặt Lâm Khiếu Đường không khỏi hiện nét kinh hãi!
Tại thời khắc nguy hiểm, một đạo tử ảnh đột nhiên thoát ra, va chạm với truy thủ màu đen.
Chùy thủy màu đen chỉ còn cách ngực Lâm Khiếu Đường không đến ba thốn, đột nhiên một thanh tử kim trường thương xuất hiện, ngăn cản lại thế công kích hung hiểm của chùy thủy màu đen.
Lâm Khiếu Đường dùng tất cả Bí huyền kim luyện chế ra được tổng cộng ba Thanh tử kim trường thương cùng hai tử kim thủ. Nguyên linh Tân Tây Á sống tại trong một thanh tử kim thương, hai thanh còn lại có thể sử dụng như những pháp khí bình thường, còn thanh tử kim thương mà nguyên linh Tân Tây Á sống bên trong đã thuộc về 'Thiên linh pháp khí', cho dù không có sự khống chế của Lâm Khiếu Đường cũng có thể tự mình hành động.
Nhìn tới thanh chùy thủ màu đen, trong lòng Lâm Khiếu Đường vẫn còn sợ hãi. Bản thân từ khi luyện thành Trảo long thủ đến nay, chưa khi nào ngưng kết ra kim thủ lại bị đối phương ngay lập tức phá hủy.
- Công tử, hắc nguyên chi hỏa, chính là thiên địa nguyên hỏa, so với hỏa diễm bình thường không giống. Kim thủ chỉ là do nguyên lực ngưng kết hình thành, căn bản không thể chống đỡ được sự ăn mòn của nguyên hỏa!
Thanh âm của Tân Tây Á vang lên.
Nói về nguyên hỏa, Lâm Khiếu Đường từ rất lâu về trước đã được biết đến, nhưng lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn chưa lần nào được nhìn thấy, bởi vậy đối với thuộc tính của chúng cũng không có quá nhiều lý giải, nếu không phải Tân Tây Á nói. tiếp tục như vậy hắn sẽ phải thiệt thòi lớn.
- Lẽ nào đây chính là thiên địa nguyên hỏa mà cao cấp luyện dược sư bắt buộc phải có?
- Đúng vậy, công tử. Luyện dược sư có thể dung hợp nguyên hỏa, chí ít cũng là cường giả linh hồn giai. Đạt đến vị thế này, bản thân luyện dược sư cao quý tương đương với một vị địa vương giai giả, bất quá người có thể nắm giữ được nguyên hỏa cũng không có bao nhiêu.
- Nói như vậy, Ngốc Thứu Lão Ma này quả thật không đơn giản rồi!
Lâm Khiếu Đường bĩu môi, tâm tình cũng tĩnh lặng trở lại.
- Đúng vậy, hắc nguyên chi hỏa chính là một loại thiên địa nguyên hỏa, bài danh thứ ba mươi bẩy, trong địa nguyên hỏa cũng được bài danh thứ mười bẩy, là một trong những loại nguyên hỏa cực kỳ lợi hại của Hạ giới.
Thân là ám dạ tinh linh nhất tộc, Tân Tây Á đối với nguyên hỏa có lý giải rất sâu.
Lâm Khiếu Đường thoáng ngẫm nghĩ, sau đó đột nhiên hỏi trong lòng:
- Không biết 'Dung hồn yêu hỏa' có được tính là một loại thiên địa nguyên hỏa không? Bài danh thứ bao nhiêu?
- Nó cũng thuộc về thiên địa nguyên hỏa, tổng bài danh thứ hai mươi hai, trong địa nguyên hỏa bài danh đệ nhị, là một loại nguyên hỏa cực kỳ lợi hại, có khả năng đem linh nguyên dung hợp luyện hỏa.
Tân Tây Á thông thuộc trả lời.
Trên mặt Lâm Khiếu Đường khẽ nở một nụ cười, trong lòng nói:
- Nêu đã là địa nguyên hỏa thì trong giới này hẳn phải có chứ?
- Đúng vậy, công tử. Không biết vì sao công tử bỗng nhiên lại nhắc tới 'Dung hồn yêu hỏa'?
Tân Tây Á không hiểu được hỏi.
- Dung hồn yêu hỏa là một thứ quan trọng giúp ngươi có thể khôi phục lại thân thể. Cũng là một loại vật phẩm chúng ta phải có được.
Lâm Khiếu Đường nhàn nhạt trả lời.
Một hồi trầm mặc, bỗng nhiên Tân Tây Á không biết nói làm sao.
Ngốc Thứu Lão Ma cho rằng một chiều vừa rồi đã có thể tiêu diệt nhục thể đối phương, vậy mà lại vô hiệu, sắc mặt vốn ban đầu là màu xanh đen, nay lại càng thêm một tầng khí lạnh nhàn nhạt.
Lâm Khiếu Đường cùng Ngốc Thứu Lão Ma hình thành cục diện giằng co, song phương đều không hành động gì.
Trên tay Lâm Khiếu Đường nắm chặt trường thương, toàn lực muốn đâm thủng 'Thứu linh thuẫn', mà Ngốc Thứu Lão Ma lại không ngừng ngưng tụ nguyên lực bổ xung, duy trì 'Thứu linh thuẫn'. Phía sau hai người là hai đại quần thể đang liều mạng cắn xé, bên cạnh đó là chùy thủ màu đen cùng Tử kim trường thương đang chiến đấu trong hư không.
Nhìn đàn đại ma thứu đang không ngừng giảm dần, Ngốc Thứu Lão Ma đau xót không thôi, lúc này cũng không có biện pháp thoát khỏi cục diện giằng co. Hai mắt bỗng nhiên ngưng lại, nguyên lực trong cơ thể lần thứ hai bạo trướng.
Một linh thân cao tới hơn ba mươi thốn đột nhiên từ trong cơ thể Ngốc Thứu Lão Ma chạy ra ngoài, vung trảo thẳng hướng thiên linh cái của Lâm Khiếu Đường chộp tới.
Lần này Lâm Khiếu Đường sớm có phòng bị, quang mang trong mắt chợt lóe, một tiểu nhân ảnh màu xanh lục trực tiếp từ thiên linh cái phóng ra, cùng với trảo thủ của hắc sắc chân linh va chạm cùng một chỗ.
Tốc độ nguyên linh so với thân thể nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, thế nhưng lại chỉ thuần túy là năng lượng chứ không phải thực thể, bởi vậy khi đối chạm không hề vang lên một liếng va đập nào.
Ngoại hình chân linh màu đen cùng với Ngốc Thứu Lão Ma căn bản không chút khác biệt, sắc mặt tựa hồ càng dữ tợn hơn một ít. Khi tu vi đạt đến địa vương giai như Ngốc Thứu Lão Ma, nguyên linh đã lột xác biến đổi thành chân linh, tuy về chất có khác biệt cực lớn nhưng về thể lại không có bao nhiêu biến đổi.
Lúc này thân thể Ngốc Thứu Lão Ma ngoại trừ tản mát ra ngoài một chút nguyên cảm, còn biểu tình trên mặt lại như trống rỗng, nhãn thần càng đờ đẫn, phảng phất như một thây xác không hơn không kém.
Chân linh màu đen tựa hồ đã biết đối phương sẽ dùng nguyên linh chống đỡ, một kích ngăn cản vừa rồi cũng không hề cảm thấy bất ngờ, lập tức gia tăng lực đạo và tốc độ. :
Chỉ thấy một lớn một nhỏ, một đen một xanh lục, hai nguyên linh trước thiên linh cái của Lâm Khiếu Đường tiến hành kích đấu.
Bất quá chỉ trong chốc lát, chân linh màu đen của Ngốc Thứu Lão Ma cảm giác có điều không ổn. Chính mình không chỉ không có biện pháp nhanh chóng tiêu diệt một cái nguyên linh nho nhỏ, hơn thế nữa bản thân còn phải chịu một ít độc nguyên đang chậm rãi ăn mòn.
Chân linh màu đen của Ngốc Thứu Lão Ma lập tức hoảng hốt, mất đi ý niệm chiến đấu, chỉ thầm nghĩ mau mau quay trở về bản thể.
Không giống như thân thể của Ngốc Thứu Lão Ma, Lâm Khiếu Đường sau khi phóng xuất nguyên linh, biểu tình trên sắc mặt vẫn sáng ngời như cũ. Ánh mắt lấp lánh hữu thần, cảm giác như không hề có chuyện linh hồn xuất khiếu, đây chính là chỗ thật tốt của song nguyên linh.
Tiểu nhân ảnh màu xanh lục cao chừng hơn hai mươi thốn, có ngoại hình so Lâm Khiếu Đường giống nhau như đúc, lúc này sao có thể để hổ về rừng, đôi tay nhỏ bé màu xanh phóng ra một cỗ hấp lực cường đại, vững vàng khống chế chân linh màu đen, khiến cho hoạt động của chân linh màu đen trở nên trì trệ, rồi không ngừng có độc nguyên tản mát ra ngoài. Nguyên linh màu xanh lục của Lâm Khiếu Đường tham lam hấp thu từng chút độc nguyên khiến cho năng lượng của chân linh màu đen không ngừng bị ăn mòn, dần dần uể oải.
Sắc mặt chân linh màu đen của Ngốc Thứu Lão Ma cực kỳ khó coi, nhưng cũng không phải là không có biện pháp, tổn thất về điểm độc nguyên này đối với hắn mà nói cũng không có gì đáng sợ, cùng lắm tu luyện lại vài năm là có thể bù đắp được, nhưng chung quy lại, tổn thất ngày hôm nay cũng cực kỳ thâm trọng.
- Đạo hữu, ngươi và ta vô oán vô cừu, không bằng dừng lại tại đây, liều mạng lưỡng bại câu thương như này, thực không đáng à!
Dưới sụ điều khiển của chân linh màu đen, Ngốc Thứu Lão Ma khàn giọng nói.
Lâm Khiếu Đường đã có sát tâm, đang muốn hạ sát thủ, cũng cảm ứng được phía chân linh màu đen tản mát ra một cỗ nguyên cảm cực kỳ quái dị.
'Phong hồn địa tâm tỏa'!
Lâm Khiếu Đường thầm cả kinh, Ngốc Thứu Lão Ma đúng là đang muốn liều mạng, cá chết lưới rách. Một khi thi triển chiêu này, nguyên linh thi triển hầu như sẽ đem toàn bộ năng lượng bản thân hiện có, phong ấn lại nguyên linh của đối phương, nhập vào Vạn trượng thâm uyên, vẫn nghe đồn rằng, một khi tiến nhập vào địa tâm sẽ đình chỉ lại rồi từ nay trở về sau sẽ không bao giờ thấy ánh mặt trời.
Tuy Lâm Khiếu Đường có song nguyên linh, nhưng vô luận là chỉ tổn thất một cái, cơ hồ nguyên khí bản thân sẽ đại thương, tu vi đột nhiên giảm mạnh. Không có song nguyên linh làm hộ thuẫn, tu vi Lâm Khiếu Đường chỉ còn lại linh hồn giai sơ kỳ, càng không thể lấy tu vi linh hồn giai đấu chiến với địa vương giai mà vẫn bất bại.
Bất quá dưới tình huống đang chiếm được ưu thế, cứ buông tay như vậy không khỏi khiến Lâm Khiếu Đường cảm thấy đáng tiếc.
Ngốc Thứu Lão Ma thấy đối thủ cả nửa ngày trời vẫn không đáp lời, trong lòng có chút lo lắng. Loại chiêu số như 'Phong hồn địa tâm tỏa' này, nếu không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ tự nhiên không thể dùng. Tuy rằng sẽ cho đối thủ bị trọng thương nhưng thương tổn của chính mình còn lớn hơn nữa, căn bản không khác gì đồng quy vu tận.
Thần thông đối phương thi triển ra, từ lâu đã khiến cho Ngốc Thứu Lão Ma buông bỏ ý coi thường.
Đã như vậy, chỉ có thể coi đối phương trở thành một đối thủ cùng cấp bậc mà nhìn, đâu còn dám sơ suất...Sự coi thường ban đầu cũng tự nhiên biến mất.
Bởi vậy đầu tiên giảng hòa với đối thủ, Ngốc Thứu Lão Ma cũng không cảm thấy nửa phần không hợp lý, một khi thực lực song phương tương đương, trong những tình huống thông thường đều thông qua đám phán để giải quyết tranh chấp, có rất ít người nguyện dùng tính mệnh đem ra nói chuyện.
- Trước chính là bản tông chủ động động thủ trước, đã đắc tội, mong rằng đạo hữu không nên băn khoăn, bản tông chủ nguyện ý xuất ra một khỏa trung phẩm tam cấp tăng nguyên đan bồi tội!
Ngốc Thứu Lão Ma ra giá nói.
Lâm Khiếu Đường cũng không muốn bức bách Ngốc Thứu Lão Ma, nhân tiện nói:
- Tại hạ đối với tăng nguyên đan không có bao nhiêu hứng thú. Nếu có thể cho tại hạ hai mươi cây 'Ngưng tủy tham', tại hạ không chỉ nguyện dùng vật ngang giá trao đổi, càng có thể khôi phục độc nguyên lực cho tông chủ.
Sắc mặt Ngốc Thứu Lão Ma lộ vẻ kỳ quái, 'Ngưng tủy tham' tuy rằng cực kỳ hiếm có nhưng tác dụng của bản thân nó cũng không nhiều, bởi vậy giá trị cũng không phải quá lớn, hầu như không có người nào hỏi thăm qua, so với tam cấp trung phẩm tăng nguyên đan còn thấp hơn nhiều.
Bất quá nếu đối phương đã yêu cầu, lúc này thầm nghĩ nhanh nhanh kết thúc cuộc chiến này nên Ngốc Thứu Lão Ma cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
- Được, đạo hữu quả nhiên sảng khoái. Vậy thì chúng ta thu tay lại như thế nào?
Lâm Khiếu Đường khẽ gật đầu, hai người đều dùng nhãn thần trao đổi tin tức, rồi đôi bên cẩn thận thu lực. Càng toàn tâm đề phòng đối phương có điều gian trá, một khi phát giác, lập tức phản công.
Đàn đại ma thứu trước tiên lui lại tiến vào trong đám mây đen, còn đàn Tham thị thú cũng lui trở về trong tay Lâm Khiếu Đường. Chùy thủ mầu đen dưới sự không chế của Ngốc Thứu Lão Ma tỏa thành làn khói đen rồi biến mất, tử kim trường thương cũng trở lại trong đai lưng trữ vật của Lâm Khiếu Đường.
- Thu!
Ngốc Thứu Lão Ma khẽ quát một tiếng.
Một đen một xanh, một lớn một nhỏ, cả hai nguyên linh ngay trong tiếng quát cùng nhau thu tay lại, cấp tốc tiến nhập thân thể.
Lâm Khiếu Đường chậm rãi buông tử kim trường thương trong tay, Ngốc Thứu Lão Ma cẩn thận lui lại phía sau hơn mười trượng, ổn định thần thái rồi mới dần thu hồi "Thứu linh thuẫn' bảo hộ quanh người, hiển nhiên đối với vị thanh niên tu vi chỉ có linh hồn giai trung kỳ vẫn có chút kiêng kỵ.
- Khuôn mặt đạo hữu rất lạ, không biết từ khi nào Thiên Hà Tông lại có thêm một vị nguyên lão bản lĩnh như vậy?
Ngốc Thứu Lão Ma hỏi thêm tin tức, thái độ so với lúc mới xuất hiện khác biệt không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn có điểm lấy lòng, tựa như có tâm ý kết giao.
- Hổ thẹn rồi, tại hạ chỉ là có chút tài mọn, so với Hướng tông chủ còn cách rất xa!
Lâm Khiếu Đường cười nói.
Nguyên danh Ngốc Thứu Lão Ma là Hướng Khôi Sơn, từ lúc thành danh đã rất ít dùng tới nguyên danh này, từ mấy trăm năm trước đã bị người đời quên lãng, cho dù có người biết được cũng không còn mấy ai, tu luyện giới chỉ biết được tới danh xưng Ngốc Thứu Lão Ma của lão mà thôi.
Lúc này nghe được danh xưng từ hồi tráng niên của chính mình, hai mắt Ngốc Thứu Lão Ma nheo lại, không tránh khỏi suy ngẫm. Lẽ nào người này cũng là lão quái vật cùng thời với mình ngày trước, hôm nay may mắn có được bí bảo bí pháp có thể khôi phục được dung mạo tránh niên ngày xưa?
Ngốc Thứu Lão Ma đúng là đã tự đa tâm, Lâm Khiếu Đường bất quá chỉ tìm đọc một vài điển cố, đối với địa vương giai giả càng thêm chút lưu ý, ngay cả tính danh và một số chiến tích đều ghi nhớ lại, trong những người này tự nhiên có cả Ngốc Thứu Lão Ma.
- Đạo hữu không cần quá khiêm tốn, một hồi chiến đấu vừa rồi, lão phu đã thua nửa chiêu, nếu đạo hữu không muốn nhiều lời, lão phu tuy là người Ma tông nhưng so với mấy người tự coi chính đạo càng thêm giữ lời, hai mươi chu 'Ngưng tủy tham' hiện tại lão phu cũng không đưa ra được, một tháng sau hẹn đạo hữu tại Ma Thứu Cung, lão phu sẽ vì ngươi chuẩn bị thích đáng, chỉ cần đạo hữu tới là được.
Ngốc Thứu Lão Ma sảng khoái nói.
Có tin bay không? Lâm Khiếu Đường có chút đắn đo bất định, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng không có gì cần e ngại, trên mặt nở nụ cười nói:
- Hướng tông chủ, vậy một tháng tới, tại hạ sẽ tới Ma Thứu Cung nhận vật, thuận tiện sẽ giúp Hướng tông chủ khôi phục độc nguyên lực, đến lúc đó gặp lại, cáo từ.
Lâm Khiếu Đường hóa thành một đạo tử mang hướng phía xa bay đi. Nhãn thần Ngốc Thứu Lão Ma ngưng trọng, truyền âm nói:
- Đạo hữu lưu lại tính danh, bản tông chủ khi hồi tông sẽ dặn dò đám tiểu bối tiếp đón cẩn thận.
Rất nhanh một đoạn truyền âm đáp lời được truyền lại:
- Lâm Khiếu Đường!
Ngốc Thứu Lão Ma nhíu đôi mày thật sâu, gần đến mức có thể chạm cùng một chỗ, vô luận có hồi ức thế nào, đối với cái tên này vẫn trống rỗng, căn bản trước đó chưa được nghe qua cái tên nào như vậy.
Nhìn thân ảnh Lâm Khiếu Đường biến mất tại chân trời, Ngốc Thứu Lão Ma có chút không cam lòng, nhưng cũng không biết làm sao, một vệt máu từ khóe miệng chậm rãi trào ra ngoài, hiển nhiên lão đã bị nội thương.
- Thái âm Thiên Quân, nhân tình đó lão phu cũng coi như trả lại cho ngươi rồi, gã thanh niên cổ quái này nếu như lại tiếp tục ẩn nấp phía sau sẽ là một mối nguy hiểm rất lớn, hậu quá khó có thể tưởng tượng nổi, cho dù ngươi có không lấy được vợ thì cũng chỉ là việc nhỏ, nếu Ma Tông thực sự tranh đấu lớn với Hiên Viên Tông mà nói, sợ là cái được không đủ bù đắp cho cái mất, lão phu lưu hắn lại nửa canh giờ cũng coi như tận lực, đáng tiếc gần đây tu luyện có chút sai lầm, bằng không hôm nay nhất định phải cùng gã cổ quái kia chiến một trận thống khoái.
Ngốc Thứu Lão Ma quệt miệng, thân ảnh nhoáng lên, đã tiêu thất trong hư không.
Lâm Khiếu Đường thẳng bướng Hiên Viên Tông, một đường phóng đi cực nhanh. Cùng Ngốc Thứu Lão Ma chiến đấu một hồi, lãng phí quá nhiều thời gian, nguyên lực toàn thân Lâm Khiếu Đường bành trướng, dùng tốc độ nhanh nhất phóng đi.
Khi tới gần Hiên Viên Tông đúng là đã cảm ứng được gần hai trăm cỗ nguyên cảm cường liệt, bốn phía Hiên Viên Tông an tĩnh vô cùng, cũng không có một chút dấu hiệu của trận đại chiến nào diễn ra.
Lâm Khiếu Đường phóng nguyên thức bao phủ một phạm vi lớn cũng không thu được chút kết quả nào, phảng phất như căn bản không có bất luận chuyện gì phát sinh.
Nhìn cửa lớn Hiên Viên Tông gần ngay trước mắt, Lâm Khiếu Đường không có biện pháp tiến nhập. Trọng địa tông phái, trừ phi được mời, bằng không là không thể tùy tiện tiến vào, huống chi đã tới cấp bậc nguyên lão tông phái như Lâm Khiếu Đường, càng không thể tùy tiện đi vào môn phái khác, rất dễ bị người ta cho là cử chỉ khiêu khích.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường nóng như lửa đốt, nhưng chỉ có thể đè nén lại, chậm rãi đi tới đại môn Hiên Viên Tông thiết lập tại chân ngọn núi thật lớn.
Hai bên đại môn là hai tòa đại viện phòng, chính là cho những thủ vệ đệ tử lưu lại.
Đại môn được làm bằng cự thạch, cao lớn nguy nga, sừng sừng tại chân núi, đứng hai bên có bốn gã đệ tử, sắc mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ nghiêm trọng, dường như vừa mới trải qua một hồi đại chiến.
Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng hạ xuống đất, thần tình của một gã đệ tử đứng phía trước khẩn trương quát lớn:
- Người tới là người phương nào? Chẳng lẽ không biết đây là trọng địa môn phái sao, mau mau rời đi!
Lâm Khiếu Đường phát giác phản ứng của tên đệ tử này rất nghiêm trọng, cũng không tức giận, chậm rãi nói:
- Tại hạ là Vạn Sơn nhân sĩ, bận việc môn phái đi qua nơi này, cảm ứng được một cỗ ám nguyên khí cường liệt nên lo lắng đi tới kiểm tra, không biết quý phái có vị trưởng lão nào ở đây?
Tên đệ tử vừa rồi khẩn trương thái quá còn định nói cái gì nữa, thì bị một gã đê tử khác phía sau đẩy xuống, khuôn mặt vài tên đệ tử khác cung kính nhìn Lâm Khiếu Đường, bọn họ đã cảm giác được nguyên cảm cường liệt phát ra từ trên người vị thanh niên này từ lâu.
- Tiền bối, xin chờ vãn bối vào trong thông báo một tiếng!
Một gã đệ tử khác sau khi thi lễ liền chạy về biệt viện gần đó.
Chỉ chốc lát gã đệ tử đó đi theo một lão giả mặc đạo bào màu trắng đi ra, sắc mặt lão giả này hồng nhuận, tóc hoa râm, tu vi đã đạt tới đại sư giai trung kỳ.
Lão giả vừa tới nhìn thấy Lâm Khiếu Đường, nhất thời trên mặt lộ vẻ kinh hãi, tỉ mỉ quan sát vị thanh niên trước mặt có vẻ không thể tưởng tượng được. Tuy là không lâu trước có nghe được một ít chuyện về vị đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông mới nhậm chức, nhưng tận mắt nhìn được vẫn không thể kìm nổi kinh ngạc vạn phần.