A Mãnh nhìn chăm chú bóng dáng Đại sư huynh, âm thầm thề nhất định phải hướng về Đại sư huynh mà học tập.
Ba...
Lâm Khiếu Đường vừa mở cửa phòng liền nghe thấy một thanh âm trầm trọng.
Thanh âm già nua phá cửa vọng ra, "Ngu ngốc, ta bảo ngươi lấy hai lượng kim ngân, đây là hai lượng sao? Ngay cả hai lượng đều phân biệt không rõ, lão tử làm sao dạy ngươi."
Tiếp theo là một thanh âm thiếu niên cực kì uỷ khuất, "Sư phụ, lão nhân gia vừa mới bảo ta lấy nhiều như vậy mà, ngài không nói cụ thể là lấy bao nhiêu."
Ba...
"Thúi lắm, sư phụ sao có thể nhớ lầm? Làm lại cho ta."
"Chính là sư phụ..."
Ba...
"Muốn chết đúng hok!"
"..."
Lâm Khiếu Đường bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bởi vì hắn có trí nhớ kiếp trước cho nên không tồn tại vấn đề tâm trí phát triển, từ năm năm trước hắn đã ý thức được mình ở Lâm gia tuyệt không tiền đồ, cá nhân không đủ thực lực rất khó sống yên.
Thế giới này vốn là cường giả vi tôn, mà hắn căn bản không có một chút ít căn nguyên lực, bị khinh thường, thậm chí sớm muộn gì cũng bị đá rơi xuống, chẳng qua hiện tại niên kỷ hắn còn nhỏ, thời gian nuôi nấng còn kéo dài, đến khi trưởng thành là lúc bị vứt bỏ.
Nhìn thấy tương lai bị vứt bỏ, không bằng trước tiên chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó không đến mức không đường để đi. Ở lại Lâm gia làm hạ nhân, Lâm Khiếu Đường tuyệt đối không làm. Cho nên năm năm trước Lâm Khiếu Đường chọn lấy một gã hạ cửu lưu dược sư bái làm môn hạ, đến lúc rời khỏi Lâm gia cũng có chỗ an thân.
Đẩy cửa tiến vào chỉ thấy một thiếu niên thân hình nhỏ gầy mặt mũi đỏ bừng quần quật phân phối đống dược vật ở trên bàn .
"Ngươi ***, ta không phải nói không có sự cho phép của ta không được tiến vào sao!?" Một lão giả mặc thanh sam ngồi quay lưng về phía cửa không phân tốt xấu xoay người quát. - .
"Hì hì, sư phụ ngài phát tác lửa giân nha, người xem người làm lão tam sợ hãi!" Lâm Khiếu Đường cợt nhả tiêu sái đi vào, nháy mắt hướng tới thiếu niên trước bàn.
Thiếu niên gầy yếu đang bị mắng oan, nhìn thấy ánh mắt của sư huynh cũng không dám có cử động nhiều, khiếp đảm nhìn sư phụ.
Thanh sam lão giả nhìn rõ người vào là đại đồ đệ sắc mặt khẽ biến đổi, "lão tam, đem mấy thứ dược phẩm trước hết đi ra ngoài dựa vào phương pháp phối hợp ta vừa dạy mà luyện tập nhiều hơn, ta có lời phải nói với Đại sư huynh của ngươi"
Thiếu niên cảm kích nhìn Đại sư huynh, vội vã cầm lấy dược phẩm nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thanh sam lão giả bình tĩnh ra đóng cửa, xoay người lại bỗng nhiên giơ tay đánh xuống vừa nhanh vừa mạnh!
Ba...
Lão giả vung tay đánh lên đùi của mình, vẻ mặt cầu xin hạ thấp giọng van vỉ, "Tiểu tổ tông của ta a, ngươi mấy ngày nay không tới đây, ba ngày không lộ diện, ngươi muốn đùa chết tiểu lão nhân gia ta a!"
Lâm Khiếu Đường thản nhiên ngồi lên ghế thượng vị trong phòng, trong tay không biết khi nào đã bưng lên một ly trà khẽ mân một chút, sớm có sở liệu nói, "Hảo sư phụ của ta, ngài cũng đừng đóng kịch, nói đi, lại hướng về phía vị quyền quý nào mà chém gió, là ở đâu."
Thanh sam lão giả giống như bắt được cọng rơm cứu mạng vội nói, "Thành đông Lâm gia."
Phốc...
Lâm Khiếu Đường mới vừa uống vào miệng một ngụm trà tức thì phun tới, bắn tung tóe vào mặt lão nhân, người kia cũng không tránh còn nheo mắt cười nói: "Hảo đồ nhi, phản ứng của ngươi thực đặc biệt, có phải hay không cảm thấy rất có tính khiêu chiến!"
Lâm Khiếu Đường đứng lên bỏ chén ra sang bên trừng mắt nói, "Chọn cái đầu mẹ ngươi a, lão già ngươi cũng không phải không biết ta là Lâm gia ngoại tộc đệ tử, ngươi đùa giỡn ta a, đã sớm nói với ngươi không được thấy tiền là sáng mắt, gặp bạc mở miệng, ngươi đi một mình đi!"
Lão nhân vội vàng kéo Lâm Khiếu Đường lại ai oán nói, "Hảo đồ đệ ai, lần này Lâm gia ra giá thật sự là rất mê người, ước chừng 100 tử tinh tệ, còn nói nếu có thể hoàn toàn bình phục thì thêm 100 tử tinh tệ."
Lâm Khiếu Đường hờ hững, sắc mặt rất khó phát hiện tâm tình, nhưng lần này đã động tâm.
Hai tay cùng cầm lấy cánh tay đại đồ đệ, tiểu lão đầu nước mắt nước mũi dàn dụa nói, "Hảo đồ đệ, ngươi lần này nhất định phải chiếu cố giúp vi sư, Lâm gia nói nếu trong năm ngày không có câu trả lời thuyết phục, chúng ta dược phô cũng đừng mở ở Tân La thành, còn nói muốn đánh đoạn chân của ta, người ta chính là bá chủ địa phương này, không phải ta một tiểu lão nhân có thể kháng được, lão gia ta còn có một trăm hai mươi bảy thân quyến cần nhờ ta nuôi sống, dưới tay còn có bốn đồ đệ, vi sư làm người thật không dễ dàng, đồ đệ a..."
"Được rồi, được rồi, lão nhân mắc dịch ngươi đừng ở trước mặt ta đóng kịch, đây là lần cuối cùng, nếu lại có lần sau thì dù ngươi có dập đầu ta cũng không quản, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần là Nhất Đao Môn chúng ta bất quá là một tiểu điếm mà thôi, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, làm việc phải chú ý". Lâm Khiếu Đường chịu không nổi nói.
Tiểu lão đầu liên tục gật đầu, "Đồ đệ nói đúng, vi sư cũng là bất đắc dĩ, chính là vì vì mấy hài nhi chưa trưởng thành các ngươi, chờ đến lúc các ngươi trưởng thành thì vi sư không còn phải vì các ngươi mà suy nghĩ".
Quỷ mới tin ngươi, Lâm Khiếu Đường trong lòng thầm chửi một chút, đẩy tiểu lão đầu ra nói, "Những lời này của ngươi tốt nhất là nói với ba hảo đồ đệ của ngươi thôi, với ta không quan hệ, vẫn là quy củ cũ, ngươi 3 ta 7, nếu không không bàn nữa."
Tiểu lão đầu mặt mày hớn hở, "Cái này còn phải nói sao, vi sư luôn luôn hiểu rõ ngươi mà".
Nhìn cặp mắt khàn khàn lấm la lấm lét kia, Lâm Khiếu Đường thân nổi da gà vội trốn xa hai bước, "Đừng tới gần ta, rất ghê tởm ."
"Vâng vâng vâng, vi sư không tới gần, vi sư không tới gần!" Lão nhân cúi đầu khom lưng ánh mắt chợt lóe nói, "Chúng ta khi nào thì xuất phát?"
"Gấp cái gì? Trước chờ ta nghỉ ngơi một chút, vừa rồi chạy nhiều cũng mệt!" Lâm Khiếu Đường đặt mông ngồi xuống, không nhanh không chậm nói, trong lòng cũng tính toán như thế nào để đi Lâm gia mà không bị nhận ra...
"Ngươi không thể vào, bên trong phối dược nội đường..."
Bỗng nhiên bên ngoài truyền âm thanh quát nạt.
"Ai hét... , lão Tam tử ngăn nàng lại..."
"A... , bụng của ta..."
Đông... , cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, A Mãnh cùng lão Tam Tử chật vật ngã vào cửa, một hắc bào nữ tử trên mặt đầy mồ hôi đứng thẳng bên ngoài khí thế hung mãnh.
"Vừa rồi có hay không thấy một thiếu niên lưu manh tiến vào nơi này?" Hắc bào nữ tử lạnh giọng hỏi.
Trời ạ, như thế mà cũng không cắt đuôi được nàng! Lâm Khiếu Đường trong lòng thầm kêu không ổn, tại vì cước bộ mình quá chậm, hoàn hảo bộ dáng mình bây giờ cũng không giống lúc nãy.
Lão nhân ngẩn người, nữ tử này xem ra không tốt lắm nha, nhưng khuôn mặt tươi cười nói, "Ngài là bốc thuốc hay là xem bệnh a?"
Hắc bào nữ tử nhíu mày nhìn phòng trong, cuối cùng đem ánh mắt nhìn về Lâm Khiếu Đường sau khi dịch dung, hắn thầm kêu không xong, mặt mũi mặc dù đã xử lý, nhưng quần áo cũng chưa có đổi.
Lúc sau hắc bào nữ tử lại nhìn hai thiếu niên nằm rên rỉ trên sàn, Lâm Khiếu Đường thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn hôm nay A Mãnh cùng lão Tam Tử cùng mặc một loại quần áo, chính là Nhất đao Môn đồng phục.
"Lão nhân, mấy người bọn họ là gì của ngươi?" Hắc bào nữ tử chỉ vào hai thiêu niên trên mặt đất chất vấn.
"Hắc hắc, đều là tệ đồ, nếu như bọn họ không cẩn thận mạo phạm cô nương, mong rằng cô nương thông cảm, bọn họ dù sao vẫn là hài tử." Lão nhân cười nói.
Hắc bào nữ tử nhướng mày, "Như vậy thiếu niên vừa mới tiến vào mặc quần áo giống vậy cũng là đồ đệ của ngươi, hắn hiện tại ở đâu mau giao ra đây, nếu không ta phóng hỏa đem dược phô của ngươi đốt cháy."
Ngươi ***, khẩu khí thật lớn, lão nhân trong lòng nổi lên vô danh hỏa, tiếu lí tàng đao nói, "Cô nương, Nhất Đao Môn chúng ta mặc dù không phải danh môn đại phái, nhưng cũng không phải tùy tiện có thể xâm phạm, nhỏ thì nhỏ, bất quá tại Tân La thành coi như có điểm danh khí, xem ngươi chỉ là một tiểu thư nhỏ, tiểu lão nhân cũng không so đo với ngươi, ngươi nhanh đi đi thôi!"
Lâm Khiếu Đường muốn che miệng lão nhân, cũng không còn kịp rồi, Nhất Đao Môn ba chữ phát ra, chỉ có thể đứng ở một bên giương mắt nhìn.
Thân hình hắc bào nữ tử lập tức cứng đờ, kinh ngạc đánh giá tiểu lão nhân, sắc mặt hơi hơi dịu đi nói, "Ngươi là Hoàng Nhất Đao?"
Lão nhân có chút đắc ý, "Hoàng Nhất Đao đúng là tiểu lão nhân chuyết danh."
Ngô... , hắc bào nữ tử đột nhiên ôm bụng rên rỉ, lảo đảo từng bước, quật cường không ngã xuống, vô tình nhìn thanh đao nhỏ bên hông Hoàng Nhất Đao, thần sắc khẽ biến trở nên sắc bén nói, "Nghe nói Nhất Đao Môn có một loại phương pháp trị liệu kỳ lạ có thể dùng một tiểu đao chữa bệnh cho người?"
Hoàng Nhất Đao vểnh mũi đắc ý "Đừng hỏi ta, chính mình đi ra ngoài hỏi thăm sẽ biết."
Hắc bào nữ tử nghiêm mặt nói, "Có thể đỡ đẻ hay không?"
Hoàng Nhất Đao nghe vậy cả kinh, đây là vấn đề gì? Theo bản năng nhìn Lâm Khiếu Đường, hắn làm bộ nhìn nơi khác không có phản ứng.
"Này..."
"Hừ!" Hắc bào nữ tử hừ lạnh một tiếng, trong tay phát ra một đoàn hỏa diễm màu đen, trong mắt hàn quang vừa hiện, "Dù sao ta cũng sống không được bao lâu, hôm nay nếu như ngươi lấy không ra thai nhi trong bụng ta, ta sẽ làm cho Nhất đao Môn toàn bộ chôn cùng."
Nhìn nữ tử điên cuồng không nói đạo lý, Hoàng Nhất Đao nhất thời trợn tròn mắt, trong tay nàng mặc kệ phát ra cái gì đều đủ để chứng minh nàng không phải nói đùa, cũng không phải lão nhân cùng đồ đệ có thể đối phó được.
Tư...
"A..."
Một tiểu đao đâm vào đùi A Manh vừa mới đứng dậy.
Đến thật sự, Lâm Khiếu Đường cả kinh, nữ tử lai lich không rõ này không chỉ có tính cách cổ quái mà còn vô cùng nóng nẩy, căn bản không giảng đạo lý.
Vẫn không có trả lời, hắc bào nữ tử tàn nhẫn rút tiểu đao, lập tức A Mãnh ngã xuống, "Còn chưa đủ sao?" Nói xong hắc bào nữ tử lại định huy đao, lần này đối tượng là lão Tam tử.
"Chờ một chút!" Lâm khiếu đường mở miệng ngăn cản.