Lâm Khiếu Đường thấy Thất Tuyệt phu nhân kiên định như vậy, ý niệm trong đầu liền buông xuống. Chỉ là trong đai lưng trữ vật, đám "Tham thị thú" đông nghịt còn đang muốn lao ra, thế nhưng chủ nhân còn chưa tới lúc quan trọng nên cũng chỉ có thể ở đó lo lắng mà thôi.
Thất Tuyệt phu nhân có thể chống đỡ được đối phương thì tự nhiên là hay nhất, Lâm Khiếu Đường cũng không muốn vô duyên vô cớ mà hao tổn nguyên lực, thêm nữa đám "Tham nhị thú" tiến hóa lần thứ hai này có thể không cần xuất ra thì cũng chẳng cần xuất ra làm gì.
Lâm Khiếu Đường khẽ gật đầu, lập tức một lần nữa đem sự chú ý trở lại băng sơn đại thạch ấn. Tiếp tục huy động mười tám tử kim thương áp chế hai khối cự thạch.
Thất Tuyệt phu nhân với bẩy loại pháp bảo hình dạng khác nhau, có phi kiếm, có phi đao, lại thêm các loại ngân hoàn, nghiên, bút. Tổng cộng có bẩy dạng tất cả, phối hợp lại thành thất tuyệt công, đó cũng chính là thất tuyệt phi bảo.
Ba con Kình thiên hổ rít gào, phát ra một đoàn sóng âm làm tiên phong, khí thế ngút trời, nhanh chóng tiến đến. Thất Tuyệt phu nhân cũng không dám có bất luận bảo lưu nào, hầu như đem tất cả nguyên lực vừa mới hồi phục lại được rót hết vào pháp bảo của mình.
Bảy pháp bảo nhanh chóng bay lên hình thành trận hình nghênh đón.
Oanh, bảy pháp bảo đầu tiên là chống lại sóng âm, phát ra chấn động mau chóng làm sóng âm tán loạn, nhưng chúng cũng bị chấn động mà mất đi nguyên lực rồi lả tả rơi xuống phía dưới.
Trong miệng Thất Tuyệt phu nhân thấy mặn như muốn thổ ra một ngụm máu tươi, nhưng cũng không phun ra mà quật cường nuốt trở lại.
Cuối cùng còn lại ba trong số thất bảo cũng nhanh chóng được phóng ra hướng về phía ba đầu bạch hổ ngăn cản, nhưng chỉ có điều ba dạng bảo bối này ngay cả một chút năng lực chống đối lại cũng không có, đã bị mấy đầu bạch hổ trong nháy mắt đánh hạ.
Nhìn lại ba kiện pháp bảo của mình, Thất Tuyệt phu nhân không khỏi hoảng hốt, bề mặt cả ba pháp bảo đã mờ mờ xuất hiện vết rạn, vừa rồi mới thấy Lâm Khiếu Đường phá vỡ những con kình thiên hổ này trong nháy mắt thật dễ dàng, thế nào mà khi chính mình chống lại mấy con bạch hổ này sao chúng tự nhiên trở lên lợi hại như vây.
Thần Lộ tiên tử vừa thấy Thất Tuyệt phu nhân thất thủ, không hề chần chờ, lập tức thôi động ba thanh băng tuyết kiếm bắn ra ngoài, ba đạo quang mang vừa vặn va chạm với ba con bạch hổ và một chỗ.
Bang bang, tiếng vang chấn động. Ba thanh tuyết kiếm đồng thời vỡ vụn, nguyên thần Thần Lộ tiên tử mạnh mẽ chấn động, thiếu chút nữa là ngất đi. Ba thanh băng tuyết kiếm kia chính là bổn mạng pháp bảo của nàng, ba kiếm bị hủy tự nhiên chấn động đến nguyên thần, không làm cho chân linh trong nội thể bị tổn thương đã là vạn hạnh rồi.
Nhị nữ và nhau thôi động những pháp bảo lợi hại nhất nghênh địch, hết một người trước lại đến người sau bại trận, nhị nữ dường như khó có thể chịu được đả kích này, tuy rằng nhị nữ trước đó đã thụ thương, nguyên lực hao tổn, thế nhưng đây cũng là tất cả những chiêu số lợi hại nhất, lại thêm bổn mạng pháp bảo lợi hại.
Chuyện này…
Lâm Khiếu Đường thấy được tất cả, trên mặt không biến hóa, tựa hồ tất cả đã ở trong dự kiến của hắn, nhị nữ trong nháy mắt đã suy kiệt, nhưng nhiều ít gì cũng đã tranh thủ được chút thời gian.
Lúc này Lâm Khiếu Đường đã hoàn toàn khắc chế băng sơn đại thạch ấn, cũng không phân tâm hay suy nghĩ gì nhiều liền trực tiếp phát động nguyên thức, trong khoảnh khắc một đám chi chít màu hôi ngân (màu tro bạc) nhanh chóng tuôn ra từ trong tay áo.
Trong chớp mắt, Lâm Khiếu Đường đã cho nhị nữ một màn chắn màu bạc trước mặt, tiếp đến ba con bạch hổ huyễn hóa cũng vừa vặn xông thẳng vào trong đó.
- Người này lại còn có khu trùng thuật!
Trung niên nhân hoàng bào kinh ngạc không thôi, trong lòng lại càng thêm kiêng kỵ đối phương.
- Chúc huynh chớ kinh hãi, lão phu lần này phóng ra ba con huyễn hổ chính là "kinh thiên hổ hao quyết", xếp thứ tám trong các loại bí chiêu lợi hại nhất, ba con này có đến một nửa là thực thể, có thể sánh ngang với một tia hồn niệm của thượng cổ linh thú, lợi hại không gì sánh bằng, bất kể hắn dùng cái gì linh trùng cũng sẽ bị hủy diệt sạch sẽ.
Lão giả bạch phục tự tin nói.
Thất Tuyệt phu nhân và Thần Lộ tiên tử không biết đám vật màu xám bạc này lợi hại ra sao, nhưng thấy Lâm Khiếu Đường hết lần này đến lần khác thi triển ra vô số kỳ chiêu dị bảo, trong lòng đối với vị Lâm đ*o hữu này đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, vừa nghĩ đến Lâm đ*o hữu gần đây nhất tại phía nam danh nổi như cồn, thật không có gì kỳ quái, đúng là không có thổi phồng.
Ba con bạch hổ đã xông vào trong, đám Tham thị thú nhìn khí thế xông đến hung mãnh dường như tách ra một chút, điều này cũng làm cho Lâm Khiếu Đường hơi ngạc nhiên, có vẻ như đám Tham thị thú mới tiến hóa này vẫn còn chưa có làm quen được với lực lượng cũng như thân thể mới, tựa hồ như chưa thể thích ứng được nên nhất thời cho ba con bạch hổ chui qua chỗ trống.
Nhưng rất nhanh những…đám quỷ chết đói này đã phục hồi lại tinh thần, bị ba đầu bạch hổ tấn công mở lỗ hổng đã rất nhanh hợp lại, phảng phất như một cái miệng lớn mở ra đóng vào nhốt con mồi vậy.
Những con bạch hổ này mặc dù không phải thực thể, nhưng đối với đám Tham thị thú không gì không ăn mà nói cũng vẫn là một loại thức ăn ngon, tính đi tính lại có thể coi đây là món khai vị cho bữa sáng.
Phút chốc, ba đầu bạch hổ liền bị thôn phệ, nhoắng cái đã không còn lại chút gì.
- Không có khả năng!
Khuôn mặt lão giả bạch phục trắng bệch, lại thêm có chút hoang mang lo sợ, bất quá với tu vi địa vương giai của mình cũng giữ lại được chút minh mẫn. Lập tức tỉnh táo lại, ngay sau đó tức giận đem bạch chung và ba cái bàn tay màu trắng khổng lồ thả ra ngoài. Trên hai tay là bạch kỳ và hổ tiên, phía trước bạch chung và mấy bàn tay bạch sắc khổng lồ hợp lại thành trận hình.
Nhìn thấy Lão giả bạch phục sử một chiêu như vậy, Trung niên nhân hoàng bào khuôn mặt chợt lóe, trong mắt có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới vị Công Tôn huynh này vẫn còn hậu chiêu, chỉ sợ chiêu này mới đính xác là chiêu thức sát thủ của hắn.
Nhìn khí thế đối phương hung mãnh, trong mắt Lâm Khiếu Đường phát ra quang mang, nhưng sau đó lại hiện một vẻ đáng tiếc nào đó, đối phương lần này phóng ra chính là một loại bảo pháp trận cổ quái, nếu là dùng Tử kim thương trận chống lại thì có khả năng kiểm nghiệm một chút uy lực của chúng, Lâm Khiếu Đường thầm cân nhắc trong lòng, bất quá nhìn lại tử kim thương vẫn còn đang cắm sâu vào băng sơn đại thạch ấn kia, trong thời gian ngắn không thể thu hồi lại được.
Lâm Khiếu Đường cảm thấy đáng tiếc không thôi, đành phải để đám Tham thị thú kia xông lên mà thôi. :
Trong hư không, nhất thời tiếng chuông, chưởng ấn, hào quang, hổ tiên xé gió và vô số cờ hàng hư ảnh tất cả đang vây quanh đám Tham thị thú kia xông lên.
Lão giả bạch phục thấy vậy nhất thời vui mừng quá đỗi, lập tức càng ra sức khống chế các pháp bảo hình thành đại trận. Thật mong có thể môt lần tiêu diệt sạch đám quái vật kia. Nhìn đám Tham thị thú, sắc mặt Lâm Khiếu Đường không khỏi trầm xuống, tiến giai không phải là thực lực cũng phải tăng đột biến chứ, sao tựa hồ so với trước đây cũng không biến đổi bao nhiêu.
Lúc này, nhìn thấy toàn cảnh nhưng Thất Tuyệt phu nhân và Thần Lộ tiên tử ngược lại cực kỳ trấn định, đã từng thấy qua vị Lâm đ*o hữu này không chỉ một lần phá sạch mọi phán đoán của các nàng, chính vì vậy nhị nữ lúc này đối với bản lãnh của vị Lâm đ*o hữu này tin tưởng hơn mười phần.
Thấy lão giả bạch phục đã dùng pháp trận hoàn toàn áp chế đàn linh trùng, trên mặt trung niên nhân hoàng bào cũng hơi hòa hoãn lại. Trước người lại hiện lên một thanh đại phi kiếm màu vàng, chính là ba thanh tiểu phi kiếm màu vàng phóng ra lúc trước, hiển nhiên lần này uy lực sẽ lớn hơn không ít, bất quá bởi vì trước đó đã sử dụng băng sơn đại thạch ấn, chân nguyên lực trong người trung niên nhân hoàng bào còn dư lại cũng không nhiều lắm, như thế nếu không dưới tình huống có mười phần nắm chắc hắn sẽ không đơn giản xuất thủ.
Nhìn đám Tham thị thú đang bị gắt gao áp chết, cự kiếm trong tay Lâm Khiếu Đường chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, lòng bàn tay kia phóng ra một ngọn hỏa diễm nho nhỏ cũng để tùy thời mà ứng phó tình huống đột ngột.
Pháp bảo bạch chung kia không ngừng phát ra uy áp vây khốn đàn Tham thị thú kia, còn mặt bạch kỳ kia cũng phân ra những ảo ảnh quay chung quanh như tạo thành một vòng hàng rào di động trên không chung, những phiến bạch kỳ này một mặt quay chung quanh, một mặt không ngừng thu nhỏ phạm vi, đem đám Tham thị thú dần dần đẩy vào trung tâm vùng uy áp đang không ngừng tỏa ra của pháp bảo bạch chung kia.
Mắt thấy nếu tiếp tục như vậy thì đàn Tham thị thú của mình sẽ nhanh chóng bị vây hoàn toàn, Lâm Khiếu Đường đang muốn xuất thủ, nhưng đột nhiên nguyên thức lại cảm ứng được một cỗ hàn quang quen thuộc, nhất thời khóe miệng nở ra một nụ cười mỉm nhưng hết sức lạnh lùng, cự kiếm trên tay chậm rãi hướng sang một bên,hỏa diễm màu trên tay cũng nhẹ nhàng biến mất không thấy đâu nữa.
Đúng lúc này đàn Tham thị thú dường như đã bị áp súc đến cực hạn. Đột nhiên bên trong đàn Tham thị thú có một điểm quang mang cực nhỏ léo lên, tiếp đó ngay tức thì lan ra nhanh chóng, tất cả như những điểm hỏa tinh ngày càng nhiều rồi trong nháy mắt chúng hóa thành một đạo quang mang thật lớn.
Bồng. Một tiếng nổ dữ dội trong đám hỏa diễm vang lên.
Một đoàn hỏa diễm màu trắng do đàn Tham thị thú tạo ra nhanh chóng phóng lên cao, trong nháy mắt cắn nuốt hết các loại pháp bảo, mà nhiệt độ bốn phía nhanh chóng hạ xuống, hàn khí bức người, nếu tu luyện giả có tu vi thấp mà đứng ở đây chỉ sợ lập tức sẽ bị hàn khí ăn mòn đến cả linh nguyên cũng có cơ chạy thoát, bị đóng băng cho đông cứng.
Hỏa diễm màu trắng đang hừng hừng thiêu đốt, nhìn kỹ lại hiện trường, bạch hỏa đang bùng cháy kia cũng không phải là một thể hoàn chỉnh, mà là do vô số điểm hỏa diễm màu trắng tạo thành, cũng là từ vô số cái miệng của đàn Tham thị thú phóng ra, tất cả chúng tụ tập lại tạo thành một đại hỏa trận.
Tâm trạng Lâm Khiếu Đường mừng thầm một hồi, lão giả bạch phục kia phóng ra pháp bảo đích xác rất lợi hại, bản thân pháp bảo làm bằng một chất liệu đặc thù, lại ẩn chứa nguyên lực khổng lồ bên trong, chính vì vậy đám Tham thị thú lúc đầu không thể thôn phệ. Nhưng khi chúng tiến vào trạng thái Băng hàn linh hỏa được hoàn toàn dung hợp sẽ trở thành bổn nguyên chi hỏa, nếu vẫn còn không thôn phệ được pháp bảo kia thì sẽ trực tiếp dùng nguyên hỏa đem đi luyện hóa, sau đó tiếp tục đem nguyên lực thôn phệ trở lại.
Đàn Tham thị thú có số lượng rất đông đảo nên tốc độ thôn phệ cũng tự nhiên là kinh người. Chỉ trong chốc lát, dưới sự thiêu đốt của bạch hỏa các loại pháp bảo đã bị hoàn toàn mất đi sinh khí, lúc bạch hỏa từ từ mất đi cũng là lúc các pháp bảo đã bị đóng băng hoàn toàn, trong bạch chung, phiến bạch kỳ lúc này bất quá chỉ còn lại một ít vật phẩm kim loại mà thôi, không còn bất kỳ cái gì gọi là nguyên cảm để cho tu luyện giả có thể sử dụng chúng.
Lão giả bạch phục dù có liều mạng tiếp tục thôi động nhưng cũng không hề có một tia đáp lại. Đau lòng, hoảng hốt không gì sánh bằng, pháp bảo này là tâm huyết mấy trăm năm nay hắn luyện hóa ngưng tụ mà thành, cư nhiên trong chốc lát, một cái cũng chẳng còn. Thật sự quá đau lòng.
Trung niên nhân hoàng bào giống như lâm vào thế chống lại đại địch điều khiển dại phi kiếm màu vàng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào đàn ma trùng, trong lòng biết không ổn, tâm niệm muốn đánh lén trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Lúc đàn Tham thị thú màu xám bạc bay tới gần lão giả bạch phục và trung niên nhân hoàng bào, hai người còn muốn tiếp chống đỡ một phen, bắn ra vài đạo quang mang màu hồng nhưng vừa vào thì liền bị Tham thị thú cắn nuốt hết toàn bộ, thật như ném đá xuống biển.
Hai người thấy vậy cũng không suy nghĩ nhiều, chuyển thân mình hóa thành hai đạo hồng quang mong chạy trốn.
Trên mặt Lâm Khiếu Đường nở một nụ cười châm chọc, đàn Tham thị thú nhộn nhạo, từng con dường như hóa thêm cánh biến thành từng đạo độn quang nhỏ bé. Đây chính là kỹ năng mới của đàn tham thị thú sau khi dung hợp nguyên hỏa.
Nhìn thấy một màn này, nhị nữ lại một lần nữa ngây ngốc, cái miệng nhỏ nhắn không ngớt "ô ô" không biết làm sao, linh trùng cũng có thể phi độn, thật sự là quá, không thể tưởng tượng nổi nữa rồi….
Đã không còn pháp bảo, lão giả bạch phục cũng chỉ có thể dùng độn thuật để phi hành, tốc độ tự nhiên giảm đi nhiều, trước đó trung niên nhân hoàng bào đã cưỡi pháp bảo phóng xa, mà ngoảnh lại phía sau lại càng cả kinh, đám linh trùng hóa thành mũi nhọn trong nháy mắt đuổi tới chỉ còn cách có trăm trượng mà thôi.
Lão giả bạch phục hét lớn lên trong tuyệt vọng:
- Chúc huynh, cứu ta!
Trung niên nhân hoàng bào đang bay phía trước, một chút dừng lại cũng không có, lão giả bạch phục bị bỏ lại mà phẫn hận không cam lòng, nhưng cũng chỉ trong chốc lát đã bị thôn phệ sạch sẽ, ngay cả y phục cũng không lưu lại. Chân linh cũng bị ăn không còn chút nào. Chỉ còn lại một trữ vật giới chỉ màu trắng được một con Tham thị thú giữ lại trên người.
Trong chớp mắt, trung niên nhân hoàng bào đã chạy rất xa, cuối cùng nếu không có lão giả bạch phục cản một chút, bằng không chỉ sợ chính mình cũng khó có thể chạy trốn.
Ngay lúc trung niên nhân hoàng bào còn đang tự thầm may mắn thì phanh một tiếng đụng vào một chiếc thuẫn trước mặt, sau đó một thân màu xanh như thiểm điện lóe lên, chính là Lâm Khiếu Đường!