Đấu Y

Ánh mắt Vân Du Tiên Tử khẽ nhúc nhích, muốn nhìn thấu khuôn mặt bên dưới lớp tử bào kia, nhưng chỉ dò xét được khí nguyên mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy đại khái một ít đường viền.

Lâm Khiếu Đường tự nhiên cảm giác được có người đang dò xét chính mình, trên mặt lộ nụ cười nhàn nhạt, cũng nhìn Vân Du Tiên Tử. Vân Du Tiên Tử mạnh mẽ sửng sốt, đang muốn thu hồi ánh mắt, lập tức cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Chỉ thấy người mặc tử bào kia bình tĩnh đưa tay kéo chiếc mũ trùm đầu của mình ra sau lưng, rất tự nhiên lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng, có thể không có gì gọi là kinh thế hãi tục, thế nhưng nhìn rất thuận mắt, đôi con ngươi đen thâm thúy tang thương, tựa hồ như đã trải qua rất nhiều chuyện bể dâu trong cuộc đời.

Triển Thanh Nhu đối với hành động của Lâm Khiếu Đường có chút không thể hiểu nổi, dù sao thì ẩn dấu dung mạo đối với hành động sau này mới tiện lợi, hơn nữa tốt hơn cho việc chạy trốn.

- Lâm đại ca, ngươi đây là?

- Ngươi cũng tháo xuống đi, không có việc gì.

Lâm Khiếu Đường không giải thích, đơn giản nói.

Triển Thanh Nhu rất nghe lời liền cởi mũ trùm đầu buông xuống sau lưng, lộ ra khuôn mặt thanh thuần thoát tục.

Vân Du Tiên Tử đối hành động kỳ quái này của người mặc tử bào có chút giật mình, đối phương có ý tứ gì đây, là thị uy với chính mình? Hay là hàm ý gì đó?

Vân Du Tiên Tử lần đầu tiên phát hiện ra chính mình dĩ nhiên không nhìn thấu một vị tu luyện giả linh hồn giai hậu kỳ, trong lòng nhất thời sóng dậy bốn bề, chỉ sợ đối phương cường đại hơn rất nhiều so với biểu hiện bên ngoài.

- Vân Du, tinh thần của ngươi có chút không ổn định, chuyện gì vậy?

Thiên Dương Tử truyền âm hỏi.

- Thiên Dương, có thấy người mặc tử bào kia không? Liễm tức pháp của người này thực cổ quái, ngay cả ta cũng không thể thăm dò sâu cạn ra sao!

Vân Du vội nói.

- Người này là một tu luyện giả địa vương giai hậu kỳ, là một đại tu sư, khi tiến vào trong hội trường ta không chú ý tới, rất có khả năng không phải là người Chu Võ Quốc.

Thiên Dương Tử thản nhiên trả lời.

- Lẽ nào là tu luyện giả?

Vân Du Tiên Tử cả kinh.

- Hơn phân nửa là vậy, bất quá chỉ cần không làm loạn thì có quan hệ gì với chúng ta đâu! Một người không thể nào gây nên sóng gió gì quá lớn.

Thiên Dương Tử nói với vẻ không quan tâm.

- Thế nhưng nữ nhi của chúng ta đối với người này có chút hứng thu, nếu như thực sự là một vị đại tu sư mà kết hợp với Tân nhi…

Vân Du Tiên Tử lo lắng nói.

- Bối cảnh của người này không rõ ràng, đến nơi này với mục đích gì cũng không biết, nàng thực sự là hồ đồ, chúng ta làm sao có thể để cơ nghiệp suốt đời sáng tạo ra giao cho người lạ?

Thiên Dương Tử lạnh lùng nói.

- Chỉ cần có thể nắm giữ người này trong tay, làm cho hắn không thể rời khỏi Chu Võ Quốc, vĩnh viễn ở lại chỗ này, đồng thời bị Tân nhi quản chế thì coi như là người xa lạ cũng có sao!

Sắc mặt Vân Du Tiên Tử có chút lóe lên.

- Ý tứ của phu nhân là gì?

Thiên Dương Tử suy nghĩ hỏi.

- Huynh lẽ nào đã quên rồi, Tân nhi là thân thể Cổ m, một khi nó và người khác cùng tu luyện Thiên Du Thần Công, ngoài việc tu vi của bầu bạn song tu sẽ tiến thêm một bước ra thì còn bị quản chế bởi Tân nhi, một khi rời xa khỏi Tân nhi quá nghìn dặm, tu vi sẽ chậm rãi hạ xuống, nếu như rời khỏi quá xa thậm chí còn có thể bị giảm tu vi xuống tới linh hồn giai. Chỉ cần hắn ở cùng một chỗ với Tân nhi, tu vi sẽ không có ảnh hưởng gì!

Vân Du Tiên Tử rất quan tâm đối với đường lui của nữ nhi sau khi chính mình không còn, phàm là chiêu số nào có thể dùng đều dùng hết.

Thiên Dương Tử khẽ thở dài nói:

- Biện pháp này thực ra không phải là không được, tìm một đại tu sư làm bầu bạn song tu với Tân nhi cũng thích hợp, nếu là người trong các đại phái Chu Võ Quốc, sau này nhất định sẽ sinh ra nhiều chuyện khó dự liệu, khó có thể hết lòng đối với Tân nhi.

Trong lúc hai vị phu phụ đệ nhất thiên hạ đối thoại với nhau, những tu luyện giả khác ở đây tự nhiên không thể nào nghe được, thậm chí ngay cả Lâm Khiếu Đường dưới tình huống tập trung tinh thần mười phần cũng chỉ dò xét được vài ba câu lõm bõm, không thể tổ hợp thành nội dung hoàn chỉnh, càng không hiểu được ý tứ trong đó. Bán đấu giá vẫn tiếp tục tiến hành như cũ, trong nháy mắt khi Lâm Khiếu Đường tháo xuống chiếc mũ trùm đầu, Nạp Lan U trên đài vô thức che lại cái miệng nhỏ nhắn, không thể nhin được nhìn người nam nhân xa xa kia.

Vì sao mỗi một lần chính mình tuyệt vọng thì người này lại tới, đây không phải là lần đầu tiên rồi, hơn nữa mỗi một lần đều xuất hiện trong hội bán đấu giá?

Trong mắt Nạp Lan U phát ra một cỗ tình cảm khó có thể ức chế được, người này quả nhiên chính là cứu tinh đã được ước định sẵn trong u minh của chính mình.

- 450!

Mạc Côn cắn răng báo ra một cái giá mới.

Trải qua một phen tranh đoạt, hòa thượng gày gò đã rời khỏi cuộc tranh đoạn, những người còn lại một người so với một người đều mạnh mẽ. Mà hai vị đại nguyên lão của Bất Chu Sơn và Thái Vũ Môn vẫn còn chưa mở miệng.

Khuôn mặt của Hoàng Thiến lúc này đã trắng bệnh!

Đây đã là cái giá cực hạn mà Thanh Phong Môn có thể đưa ra rồi, giá cả này coi như là mua xuống được đi nữa cũng phải hút khô môn phái rồi.

- Sư tỷ, chúng ta rút lui thôi, cùng lắm thì để sư phụ tự mình xuất mã, thi triển mỹ nhân kế cướp đoạt đan dược.

Nữ tử bạch y mở miệng khuyên.

Hoàng Thiến không cam lòng nhìn vào viên đan dược ngũ tinh trên đài cao, chỉ cần có đan dược này thì tu vi của sư phụ nhất định có thể đạt được tầng cao mới, thậm chí là mang theo chính mình và chúng tỷ muội cùng nhau phi thăng thượng giới cũng không phải là không thể.

Thế nhưng giá cả thực sự quá cao rồi, Thanh Phong Môn đã không thể chịu đựng nổi.

- 460!

Thường Bạch Sơn theo sát báo giá mới.

Hàn quang trong mắt Mạc Côn lóe lên, dù là lão giả bên cạnh cũng không khỏi âm trầm, toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ, nhìn như gió êm sóng lặng, kỳ thực mùi thuốc súng âm thầm rất đậm.

Nếu như không phải có Thiên Dương Tử và Thiên Du Phường tọa trấn nơi đây thì chỉ sợ đã xảy ra tranh đấu với nhau rồi. Gặp được trân bảo quý giá tới như vậy, cái gì gọi là pháp tắc quy củ, tất cả đều bị vứt ra sau đầu, chỉ cần có thể thu được đan được này vào tay, tất cả tu luyện giả có thực lực đều không từ thủ đoạn nào.

- 600!

Lâm Khiếu Đường vừa mới tháo mũ trùm đầu xuống, không nhanh không chậm báo giá mới, biên độ tăng lên đã rất lớn, làm cho bốn phía phải kinh hô sợ hãi.

Yên tĩnh. Khuôn mặt của Mạc Côn có chút vặn vẹo, báo giá mới. Truyện Tiên Hiệp -

- 550 nguyên thạch thượng phẩm, cộng thêm 15 vạn nguyên thạch trung phẩm.

Tăng giá như vậy vẫn được phép, biên độ tăng lên vẫn rất cao.

Khuôn mặt già nua của Thường Bạch Sơn mạnh mẽ co giật vài cái, con số to lớn như vậy, cho dù là đại môn phái như Minh Quỷ Phủ đi nữa cũng cảm thấy ăn không tiêu.

Hầu như đã tương đương với nửa năm chi tiêu của trên dưới mấy vạn môn nhân đệ tử rồi.

- 600 nguyên thạch thượng phẩm và 10 vạn nguyên thạch trung phẩm!

Thường Bạch Sơn hầu như rống lớn, báo ra cái giá này.

Mạc Côn vô cùng ảo não, đang muốn tiếp tục tăng giá một lần nữa thì Thái tương Chân Nhân một bên phóng ra một cỗ khí nguyên áp chế lại, truyền âm nói.

- Thiếu chủ, lượng dự trữ của chúng ta không đủ, không thể tiếp tục tham gia được nữa rồi!

Thái Tương Chân Nhân nhắc nhở Mạc Côn, mà Mạc Côn rất khó chịu đối với việc Thái Tương Chân Nhân sử dụng ám kình đối với chình mình, thế nhưng dù sao thì hắn cũng là đại nguyên lão trong môn phái, không tiện bài xích, bất quá tâm lý cạnh tranh không hề giảm đi chút nào.

- Thiếu? Chúng ta chính là Thiên Bản Tông, không phải là môn phái nhỏ, không chạy trốn đâu!

- 600 vạn nguyên thạch thượng phẩm, 20 vạn nguyên thạch trung phẩm!

Mạc Côn liên hô.

- 750 nguyên thạch thượng phẩm!

Lâm Khiếu Đường thong dong nói.

Giờ khắc này một số lão quái địa vương giai cũng có chút không thể nào ngồi yên được, một tu luyện giả linh hồn giai làm sao có được lượng dự trữ khổng lồ tới như vậy, điều này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường.

Bất Chu Sơn và Thái Vũ Môn đối với viên linh vương đan ngũ tinh này không có nhiều hứng thú cho lắm, cho tới bây giờ vẫn không có người nào đứng ra cạnh tranh, mặc dù có hai đại nguyên lão ở đây, thế nhưng đều nhắm mắt dưỡng thần, dường như giống Thiên Dương Tử, đều đang tọa trấn, không phải là người tham dự. Một ít tu luyện giả bắt đầu suy đoán, người thanh niên mặc tử bào này có phải là người của một trong hai siêu cấp đại môn phái đứng ra cạnh tranh, thế nhưng lại nghĩ không cần làm như vậy.

Cùng lúc đó, Dương Thiên ngồi bên cạnh Lâm Khiếu Đường hoàn toàn lộ vẻ mặt kinh dị, thế nào cũng không nghĩ ra được Lâm Khiếu Đường có lượng tài sản lớn tới như vậy.

- 800!

Lão giả khô quắt trầm thấp báo giá.

Thường Bạch Sơn và Mạc Con còn chưa kịp dành cho Lâm Khiếu Đường ánh mắt cảnh cáo thì giá cả lại một lần nữa tăng lên.

Cực hạn rồi, thực sự tới cực hạn rồi, Thiên Bản Tông và Cuồng Võ Môn cảm giác cật lực, tiếp tục tăng thêm thì dù có mua được viên đan dược này cũng sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ đối với môn phái.

- 900!

Lâm Khiếu Đường không hề nháy mắt lấy một cái, lần thứ hai đề cao giá cả trên diện rộng.

Toàn bộ tu luyện giả có mặt trong hội trường đều không rõ, vị tu luyện giả linh hồn giai này tựa hồ ngu ngốc hoặc điên rồi, quá mức điên cuồng.

Nạp Lan U càng dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn chăm chú vào Lâm Khiếu Đường. Mỗi một lần gặp lại vị Lâm đ*o hữu này đều gây ra cho nàng trùng kính vô cùng to lớn, khoảng cách thời gian cũng không hề dài chút nào, lúc này mới chỉ cách có vài năm mà thôi, biến hóa vẫn kinh người như cũ, từ khi nào hắn có nhiều nguyên thạch tới như vậy?

Nạp Lan U trừng lớn con mắt nhìn về phía Lâm Khiếu Đường với vẻ mặt thong dong, nàng thực sự hiếu kỳ, phi thường hiếu kỳ, phảng phất giống như lần đầu tiên gặp được người này. Hiện tại nàng phát hiện ra chính mình và người này đã quen biết hơn hai trăm năm thế nhưng chính mình tựa hồ hoàn toàn không hề biết gì về hắn.

Lâm Khiếu Đường rốt cuộc là loại người như thế nào đây chứ? Xuân tâm của Nạp Lan U bắt đầu nhộn nhạo, tâm thần trong nháy mắt dĩ nhiên xuất hiện sự không ổn định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui