Đấu Y

Cùng lúc đó tám đầu Minh Quỷ Thi cũng nhào tới, trong miệng càng phát ra âm thanh tru tréo làm người khác phải nổi da gà.

Ánh mắt Lâm Khiếu Đường ngưng tụ, đối với hai gã tu luyện giả địa vương giai trung kỳ này không dám có chút lo là, khí nguyên trên người rốt cuộc biến hóa.

Bảy mươi hai thanh tử kim trường thương xuất hiện.

- Phá!

Lâm Khiếu Đường khẽ quát một tiếng, bảy mươi hai tử kim thương đồng thời bắn ra, trong hư không hiện lên đạo đạo quang mang màu tím.

Quang mang màu tím và quang mang màu đen đối chọi với nhau, quang mang màu đen trong nháy mắt liền tan ra, ngay chút lực chống đỡ cũng không có, trong tám Minh Quỷ Thi đã có một bị đâm thủng.

Cơ mặt của thanh niên họ Giang và đại hán mặt đen co giật mãnh liệt, cho dù có ngu xuẩn hơn nữa thì cũng biết rõ tu vi của người thanh niên mặc tử bào kia tuyệt đối không đơn giản là linh hồn giai hậu kỳ.

Tử kim thương trận mà Lâm Khiếu Đường thi triển ra tuyệt đối không phải nguyên lực của linh hồn giai hậu kỳ có thể chống đỡ được, hắn đã phóng xuất đại bộ phận khí nguyên.

- Địa vương giai hậu kỳ!

Thanh niên họ Giang cả kinh nói.

Vẻ mặt đại hán mặt đen kinh khủng, không còn chút chiến ý nào, lập tức xoay người muốn chạy, thế nhưng còn chưa kịp bay đi thì đã bị một cỗ lực lượng kỳ dị trong cơ thể khống chế, không thể nào động đậy được.

Thanh niên họ Giang chỉ thấy đại hán mặt đen từ từ bành trướng to lớn đần, phảng phất giống như quả bóng bay bơm thêm không khí, biểu tình vô cùng thống khổ, khó nhọc mở miệng cầu xin.

- Tiền bối tha mạng!

Quang mang màu tím chợt lóe, Lâm Khiếu Đường xuất hiện phía trước đại hán mặt đen, vẻ mặt thản nhiên, cánh tay cách không nắm lấy, thu lại trữ vật giới chỉ của đại hán mặt đen.

Lâm Khiếu Đường nhanh chóng thăm dò, Thiên Ma Kính ở bên trong, tức thì chợt lóe tại chỗ, thình lình xuất hiện trên đỉnh ngọn núi, bàn tay nắm chặt lại.

Ầm!

Đại hán mặt đen nổ tung, hóa thành mưa máu thịt, nguyên linh cũng hóa thành hư vô.

Miểu sát tu luyện giả địa vương giai trung kỳ, đây là loại thực lực khủng bố gì? Thanh niên họ Giang ngoài trừ khiếp sợ ra, chỉ còn lại hối hận.

Ngay khi thanh niên họ Giang đang không biết nên làm như thế nào, một cỗ khí nguyên quen thuộc nhanh chóng tiếp cận, vẻ cứng ngắc trên mặt hơi buông lỏng.

Một lão đầu khô quắt phá không bay tới, chính là tu luyện giả đại tu sư địa vương giai hậu kỳ cạnh tranh với Lâm Khiếu Đường tại phòng đấu giá, cuối cùng để lại câu uy hiếp.

- Đại nguyên lão!

Thanh niên họ Giang từ trong khiếp đảm khôi phục lại, lập tức kêu lớn.

Lão giả khô quắt liếc mắt nhìn thanh niên họ Giang, đối với thân phận thiếu chủ này không chút ý coi trọng, vẻ mặt rất lạnh lùng, lạnh giọng hỏi:

- Vừa rồi lão phu cảm thấy có người ngã xuống, từ khí nguyên xem ra chính là gã Quỷ Linh kia?

- Đại nguyên lão quả thực sáng suốt, chính là hắn!

Thanh niên họ Giang lập tức trả lời.

- Là hắn giết?

Lão đầu khô quắt nhìn lướt qua đỉnh ngọn núi xa xa hỏi.

- Vâng!

Trong lúc trả lời, thanh niên họ Giang hiện lên vẻ kiêng kỵ, có chút ý tứ kiên kỳ trả lời. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Trong mắt lão giả khô quắt hiện lên một tia kinh ngạc, khí nguyên của thanh niên mặc tử bào lúc này cũng mới chỉ dừng lại tại tu vi địa vương giai trung kỳ mà thôi, hơn nữa lại không có bất cứ ẩn dấu gì.

Một tu luyện giả địa vương giai trung kỳ nếu như có thần thông cao cường, muốn giết chết tu luyện giả cùng cấp không phải là không có khả năng, thế nhưng lại có thể miểu sát trong thời gian ngắn như vậy thì quả thực là không thể tưởng tưởng nổi, hơn nữa còn hoàn toàn diệt sát, thông thường chỉ dừng lại ở mức tiêu diệt thân thể mà thôi.

Coi như là đại tu sư đi nữa cũng không có thực lực tuyệt đối miễu sát địa vương giai trung kỳ.

Trên mặt của lão giả khô quắt hiện lên vẻ không thể giải thích nổi, bất quá hiện tại không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều, xa xa xuất hiện vài đạo quang mang mờ ảo rít gào bay tới.

Thái Tương Chân Nhân và Mạc Côn đến đầu tiên, hai người huyền phù trong không trung, nhìn hoàn cảnh xung quanh cũng hiện lên dị sắc, bọn họ đều đã cảm ứng được tranh đấu, đồng thời đã có người ngã xuống.

Chỉ chốc lát, hơn mười vị nữ tu Thanh Phong Môn đứng trên Phong Xa cưỡi gió bay tới, tiếp theo là Thường Bạch Sơn, tiếp nữa là một hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng óng ánh.

Cuối cùng là một gã thanh niên mặt vàng như sáp nến, trên người mặc bộ trường bào màu xám, chỉ là con mắt của thanh niên có chút vẩn đục trắng mờ.

Cùng lúc đó, ngoài Thiên Du Cửu Phường trăm dặm, phu phụ Thiên Du nhìn phía xa xa, thần sắc Thiên Du Tử thản nhiên còn Vân Du Tiên Tử có chút lo lắng.

- Ngũ đại môn phái quả nhiên không hề bỏ qua!

Trên mặt Thiên Du Tử hiện lên vẻ châm chọc.

- Tu luyện giả truy cầu phi thăng đại đạo, loại đan dược như vậy có ai bỏ qua được đây?

Vân Du Tiên Tử buồn bã nói.

- Một viên linh vương đan ngũ tinh đổi lấy chuyện ngũ phái liều chết tranh đấu, vẫn coi như đáng giá!

Thiên Dương Tử cười lạnh nói.

- Chỉ tiếc là người nọ đã mua đi!

Vân Du Tiên Tử khẽ thở dài.

- Thế nào? Phu nhân còn vì thế mà tiếc nuối hay sao? Người nọ tuy rằng không tồi, thế nhưng so ra vẫn kém quan trọng hơn việc thực lực ngũ đại môn phái suy yếu, có như vậy thì sau này Tân nhi chấp chưởng môn phái mới thuận lợi hơn nhiều.

Thiên Du Tử thoải mái nói.

Vân Du Tiên Tử không quá xác định.

- Phu quân, thiếp vừa mới thăm dò người nọ, thế nhưng thủy chung không thể nào xuyên qua được tầng khí nguyên hộ thể của hắn, cũng không thể hoàn toàn nhìn thấu, mà người này rất có thể là người mà chúng ta cần tìm trong nhiều năm vừa qua.

Thần sắc Thiên Dương Tử ngưng tụ nói:

- Phệ độc dương hồn?

Vân Du Tiên Tử khẽ gật đầu.

- Chí ít có năm thành nắm chắc!

Đôi mắt Thiên Dương Tử híp lại, nhìn xa xa nói:

- Vậy nàng đi đi, nếu như thực sự là phệ độc dương hồn liền cứu hắn, về phần viên linh vương đan ngũ tinh để cho đám người đó tranh đoạt với nhau là được.

Sắc mặt Vân Du Tiên Tử vui vẻ.

- Rõ, phu quân!

Quang mang màu trắng lóe lên, Vân Du Tiên Tử đã xuất hiện cách đó mấy nghìn trượng, sau đó liền biến mất không thấy. Thiên Dương Tử nhìn về phương hướng thê tử biến mất, trong lòng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới bỏ qua ý niệm trước đó, nơi này phải có người trấn thủ.

Thiên Dương Tử vừa mới lắc mình rời di, bỗng nhiên thần sắc ngưng trọng, hơi giận nói:

- Vũ Thái huynh, nếu đã tới cần gì phải dấu đầu lộ đuôi!

Quang mang màu vàng lóe lên, Vũ Thái Đấu đột nhiên hiện lên, khuôn mặt già nua hiện vẻ xấu hổ, cười nói:

- Thiên Dương lão đệ, thần thông dò xét quả thực rất cao, lão phu đã dốc hết sức rồi mà vẫn bị phát hiện.

Trong lòng Thiên Dương Tử cũng nhấc lên sóng lớn, trong hai mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ nồng đậm, biểu tình âm trầm bất định. Vũ Thái Đấu hết lần này tới lần khác nhằm Vân Du Tiên Tử không có mặt mới xuất hiện, thực sự không phải là dấu hiệu tốt đẹp gì, hơn nữa lão gia hỏa này rốt cuộc đã tới bao lâu, Thiên Dương Tử không hề biết rõ.

Tuy rằng Thiên Dương Tử cũng là một tồn tại vượt qua đại tu sư, thế nhưng trong tình huống thiếu Vân Du Tiên Tử, độc chiến với vị Vũ Thái Đâu, kẻ ngang dọc Chu Võ Quốc nhiều năm qua này, thực sự vẫn kém hơn một chút.

- Vũ thái huynh, lẽ nào muốn đánh lén bản phường chủ hay sao?

Ngữ khí Thiên Dương Tử không tốt nói.

- Hắc hắc, đương nhiên không phải, nếu thực sự lão phu đánh lén thì hiện tại sợ là Thiên Dương lão đệ không còn tâm tình nói hai lời với lão phu rồi!

Vũ Thái Đấu cười hì hì, không có tới nửa phần phong phạm cao thủ, càng giống như một tiểu lão nhi trà trộn đầu đường xó chợ.

Nói thì có vẻ nhẹ nhàng, thế nhưng thâm ý trong đó làm cho Thiên Dương Tử phải đổ mồ hôi lạnh, hai tay khẽ giơ lên, vẻ đề phòng càng thêm dày đặc, tại hạ giới này, tạo thành uy hiếp đối với Thiên Dương Tử chỉ sợ là chỉ có một mình Vũ Thái Đấu này.

- Vũ Thái huynh tới đây là có ý gì?

Thiên Dương Tử cẩn thận hỏi.

- Cũng muốn có một viên linh vương đan ngũ tinh!

Vũ Thái Đấu có điểm mặt dày trả lời.

Thân thể Thiên Dương Tử hơi chấn động, tức thì lạnh lùng nói:

- Đã bán ra, Vũ Thái huynh không phải là không thấy, chỉ sợ đã tới sai địa phương rồi!

Hai tròng mắt của Vũ Thái Đấu híp lại, cười ha ha nói:

- Thiên Dương huynh cần gì phải giấu diếm lão phu, thời gian của lão phu không còn nhiều, nếu như trong vòng trăm năm không phi thăng thì chỉ còn để lại một cái xác khô mà thôi, lão phu tuyệt đối không có ác ý, chỉ cần một viên linh vương đan ngũ tinh là được, hơn nữa tuyệt đối không lấy không, nguyện dùng vật ngang giá trao đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui