Lâm Khiếu Đường thật sự trong lòng không thích tiểu nữ tử này, điêu ngoa, tùy hứng, thù dai hầu hết là căn bệnh chung của tất cả các thiên kim tiểu thư. Đặc biệt là trước đây, khi mà Lâm Khiếu Đường còn sống trong thời điểm không có năng lực, đã từng bị ăn đòn hiểm vài lần. Tuy bây giờ đã báo thù rửa hận nhưng trong thâm tâm vẫn còn tồn tại sự bài xích không cách nào xóa được .
"Có chuyện gì, nói ngay tại đây! Ta nghe"
Lâm Khiếu Đường không mặn không ngọt nói.
"Ở đây nói chuyện không tiện"
Vẻ mặt của Lâm Vũ Nhàn trở nên khác thường, đã không còn vẻ rạng rỡ của ngày thường, thậm chí ảm đạm vô quang. Mái tóc dài đen nhánh lúc trước vốn rất mềm mại, gọn gàng nhưng lúc này xem ra có hơi lộn xộn, một đôi mắt to luôn lanh lợi nhưng lúc này cũng lờ mờ phát ra vụ khí nhàn nhạt .
Lâm Khiếu Đường vẫn đứng yên
Lâm Vũ Nhàn cơ hồ khóc thành tiếng:
"Cầu xin ngươi, van xin ngươi mà, chỉ trong chốc lát thôi".
Sợ rằng đã xảy ra đại sự gì đó, bằng không với tính tình của nha đầu này, tuyệt đối không có khả năng ăn nói khép nép như vậy .Lâm Khiếu Đường ngược lại có một chút hiếu kỳ, hơn nữa thật sự là không nghe được tin tức gì có giá trị, vốn Lâm Khiếu Đường định bụng sẽ ly khai, đang lúc rảnh rỗi nghe nàng nói chuyện cũng tốt.
Thấy Lâm Khiếu Đường đi ra ngoài, Lâm Vũ Nhàn lau giọt nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng bước theo, nàng sợ người khác sẽ phát hiện sự tồn tại của mình.
Ra khỏi nghị sự đường, tiến vào hành lang trắc thí viện, nhìn cảnh vật xung quanh, Lâm Khiếu Đường không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc trước bị tiểu nữ tử này ra sức đánh đập chính tại nơi đây, bất giác bùng lên một chút tức giận
"Nói đi, chuyện gì?"
Lâm Khiếu Đường hỏi với dáng vẻ lãnh đạm.
Đông, Lâm Vũ Nhàn không hề nói câu nào đã trực tiếp quỳ xuống
Ta kháo! Lại nữa rồi, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây ư. Trong lòng Lâm Khiếu Đường kinh hãi, sự tức giận trong người cũng bị hành vi ngoài dự đoán của Lâm Vũ Nhàn đè ép trở lại.
"Sư thúc, cứu ta"
Lâm Vũ Nhàn cuối cùng cũng khóc lóc lên tiếng.
"Đứng lên mà nói, đừng có khóc lóc như thế"
Lâm Khiếu Đường nhẹ giọng trách mắng.
"Thỉnh sư thúc thu nhận ta làm đồ đệ, Nhàn nhi nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ ngài".
Lâm Vũ Nhàn vừa nói vừa dập đầu quỳ lạy.
Lâm Khiếu Đường vung tay lên, một luồng nguyên lực nhu hòa nâng Lâm Vũ Nhàn đứng lên.
"Đầu tiên nói rõ sự tình, có điều ta không thu đồ đệ đâu".
Lâm Vũ Nhàn lau lau nước mắt, rất cố gắng kềm chế sự nghẹn ngào, tận lực bảo trì sự bình ổn trong lời nói: "Khiếu Đường ca ca, vui lòng cho phép ta nói vài tiếng, ta biết trước đây ta đối với ngài rất không tốt, kỳ thật ta cũng không có ác ý nào khác, chỉ là chơi đùa quấy phá, cho tới bây giờ ta chưa hề nghĩ đến sẽ hại ngươi, chỉ nghĩ rằng ngươi là bạn chơi tốt. Lúc trước cũng bởi vì ngươi nhìn lén ...
Nói đến đây ,Lâm Vũ Nhàn khẽ liếc nhìn Lâm Khiếu Đường một cái ,thấy đôi lông mày của đối phương nhăn lại như có ý tứ túc giận, vội vàng thay đổi vẻ mặt nói tiếp.
"Sau đó ta mới chú ý tới ngươi, ta hướng về phía ngươi xin tạ lỗi. Từ nay về sau Nhàn nhi cũng sẽ không dám nữa, xin Khiếu Đường ca ca tha thứ cho ta".
Thiếu nữ tinh nghịch, con nít không phải cũng như vậy sao. Con hư biết nhận lỗi thì quý hơn vàng, man nữ biết cải tà quy chính thì cũng quý giá như vậy thôi.
Không nghĩ tới cô nàng này gọi chính mình đi ra, dĩ nhiên là để xin lỗi. Dù sao cũng lớn lên chung với nhau, Khiếu Đường ca ca của ngươi cũng không phải là người có bụng da hẹp hòi, Lâm Khiếu Đường khẽ gật đầu:
"Ta tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi và ta tha thứ cho hành động của ngươi, sau này suy nghĩ kĩ hành động của chính mình, đừng cả ngày phá rối, được rồi, đừng khóc nữa, mau đi rửa mặt đi, Khiếu Đường ca ca của ngươi còn một chút sự tình, ta đi trước."
Lâm Khiếu Đường nháy mắt xoay người bước đi, thế nhưng vừa bước một bước cơ thể liền bất động, y phục bị người nào đó phía sau kéo lại, quay đầu lại nói:
"Làm cái gì đây?"
Lâm Vũ Nhàn lại muốn khóc, lần này khóc rất nhanh:
"Nhàn Nhi còn chưa nói xong!"
"Còn chưa nói xong?"
Lâm Khiếu Đường như hòa thượng không sờ được ý nghĩ.
Lại nghe được một mùi thơm mát hấp dẫn, cự li của hai người có vẻ vô cùng gần. - .
Lâm Vũ Nhàn rất sợ Lâm Khiếu Đường lại bỏ đi, đặc biệt sợ hắn dùng cước pháp, vậy chính mình có thể đuổi không kịp rồi, bởi vậy trên tay vẫn không thả ra, toàn bộ cơ thể kiều nhuyễn hầu như dán dính trên người đối phương, sắc mặt ửng đỏ có một chút e lệ rụt rè, thế nhưng vì chính tương lai của bản thân mình chỉ có thể da mặt dày kéo lại
Trên thân thể của thiếu nữ, quần áo hỗn độn, giống như vừa mới tự mình phát tiết, cổ tay tay áo đều có dấu vết xé rách, trên quần áo còn chút bùn đất cây cỏ, áp gần thì lâm Khiếu Đường mới xác thực đúng là có vấn đề.
Xé cổ áo làm cho nó mở rộng ra, từ góc độ ở trước mặt Lâm Khiếu Đường, vừa vặn có thể thấy được, chỗ đó hai mặt trắng noãn nhẵn bóng.
"Tỷ tỷ, gia gia, còn có trưởng lão viện đều nhất trí thông qua ,mấy ngày sau đó đem ta tống tiễn tới Kinh Châu Thành."
Trên mặt Lâm Vũ Nhàn như có ánh sáng mờ, hô hấp có hơi hấp tấp nói
"Sự tình tốt thật nha, Tân La Thành có gì tốt đâu, đến địa phương rộng lớn để kiến thức một chút thì mới có lợi."
Lâm Khiếu Đường thu hồi lại ánh mắt của mình rồi nói to.
"Vấn đề mấu chốt là họ muốn gả ta cho Lý Phong!"
Lâm Vũ Nhàn rốt cục cũng nói ra nguyên nhân chân chính.
"Không sai a, nghe nói tiểu tử này gia cảnh rất tốt, tại thành Kinh Châu cũng có thế lực lắm, Lâm gia nếu có quan hệ thông gia thì sẽ có rất nhiều lợi ích !"Lâm Khiếu Đường không hề nghĩ ngợi nói
"Thế nhưng hắn lớn hơn ta mười tuổi."
"Tuổi tác không phải là vấn đề!"
"Hắn không cao bằng ta."
"Chiều cao không phải là khoảng cách."
"Ta không thích hắn! Hơn nữa hắn rất đáng ghét."
"Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng."
"Hắn đã cưới hai thê thiếp rồi."
"Ngươi khẳng định là chính thất phu nhân."
"Hắn nói sau khi động phòng sẽ đem ta đi bán vào kỹ viện."
"Ách…….Hắn không dám, hơn nữa hắn không đánh lại ngươi."
"Y phục của ta như thế nào bị phá như thế? Trên người ta như thế nào lại có bùn đất ?"
Lâm Vũ Nhàn giơ tay áo lên như chứng minh lời nói.
"Ngươi không đánh thắng được hắn!"
Lâm Khiếu Đường có một chút nghi ngờ.
"Ta không đánh thắng được bảo tiêu của hắn."
Lâm Vũ Nhàn thành thật nói.
"Ách ……, gia tộc sẽ không để hắn làm bậy như thế."
Lâm Khiếu Đường thoải mái nói.
"Gả con gái như bát nước đổ đi, gia tộc làm sao mà quản được, tùy tiện vu cáo ta một chút là có thể khiến ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, cầu xin sư thúc thu nhận ta làm đồ đệ, như vậy đồ nhi có thể mượn cớ bế quan tu luyện, trốn tránh được cái vụ hôn sự này."
Nói xong Lâm vũ nhàn lại một lần nữa quỳ xuống van xin.
Lâm Khiếu Đường kéo lâm vũ nhàn đứng lên ,lắc đầu nói:
"Không phải là ta không muốn giúp ngươi, mà là ta không thể giúp được việc của ngươi, có một số việc phải chính mình đối mặt, bảo trọng."
Nói xong, thân thể Lâm Khiếu Đường chợt lóe lên, rồi biến mất không còn tung tích gì, Lâm Vũ Nhàn liều mạng đuổi theo nhưng vẫn không tìm được bóng người, phế dược phòng cũng trống không.
Ngơ ngác dựa ở bên tường, hai mắt Lâm Vũ Nhàn vô thần, thật sự phải đi Kinh Châu Thành, cuộc sống sau này sẽ đầy tăm tối.
Khi Lý Phong biết được Lâm Gia tới nhà hắn cầu hôn, liền mang theo bảo tiêu tới tìm Lâm Vũ Nhàn, sắc mặt thấp kém ngày xưa đã trở nên hung ác không gì sánh được, đầu tiên đem bảo tiêu tới giáo huấn Lâm Vũ nhàn, sau đó nói nhiều lời xấu xa, mục đích cũng chỉ có một, muốn Lâm Vũ Nhàn ngay từ giờ khắc này sẽ không có được cuộc sống yên ổn, để trong thời gian tới ra sức trả thù mối hận xưa
Lâm Vũ Nhàn điêu ngoa tùy hứng, mặc dù hắn cũng chưa có hành động gì quá đáng nhưng nàng cũng không ngu ngốc, nàng biết rất ràng tâm địa của những tên ăn chơi trác táng này. Chỉ là trước đây nghĩ thế nào cũng không biết gia tộc sẽ có quyết định như vậy, càng không muốn tên Lý Phong mang theo mục đích như vậy tiếp cận chính mình.
Nhìn về phía sau núi, Lâm Vũ Nhàn rơi vào tuyệt vọng, hối hận vô cùng, mấy năm gần đây tùy hứng gây nên …….
…………
Trải qua nhiều ngày điều dưỡng, Tô Thiến Thiến rốt cục cũng ổn định được nguyên khí, tu vị cũng ổn đinh thêm một ít, bế quan song tu lần thứ hai lại bắt đầu.
Từ lúc tiến nhập song tu cho tới nay, Lâm Khiếu Đường nhớ đến trạng thái bế quan song tu lần đầu tiên, bởi vì hắn cảm thấy Phiêu Tiên Các cùng với Vương gia sẽ có hành động tiếp theo, hơn nữa so với trước đây càng thêm mãnh liệt.
Ngày đó tại quãng trường sát biên giới, xuất hiện vài tên "bất danh giả" (không biết tên) tu vị rất cao, cũng không phải là các tiểu thế lực địa phương Tân La thành này có khả năng chống cự lại, trong đó có một kẻ chánh tà bất phân Nạp Lan U.
Nhìn trên mặt hồ thấy lặng yên, kỳ thực bên dưới sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, nguy hiểm vạn phần, một ngày náo đó bộc phát ra, không có một chút năng lực, rất có khả năng khi đó bị nước lũ bao phủ bên trong, sẽ chết không có chỗ chôn.