Thích một người trong số họ?
Hoắc Tiểu Tiểu không biết là ai tung tin đồn nhảm, còn là loại tin nhảm mắt mù này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cùng đám Dịch Khiêm lớn lên, cùng bơi lặn, leo tường, cãi vã, đánh nhau, từng thấy đầu trọc của Dịch Khiêm, nhớ rõ dáng vẻ khóc chảy nước mắt nước mũi của Lục Tinh Thần, còn có Lục Tĩnh Nhất khi còn bé bị ép mặc váy, Hướng Sâm ngủ nói mớ, Tưởng Duyệt thích thủy thủ mặt trăng, bọn họ có chuyện xấu hổ gì mà mình không biết? So với tình cảm anh em còn thân thiết hơn, nếu như không phải vì giới tính khác biệt thì đã sớm cùng nhau cởi quần tắm chung rồi.
Cô sẽ thích một người trong số bọn họ? Cô điên rồi sao?
Tưởng Thiến nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, lông mày thoáng nhăn lại, lông mày dài nhỏ và đôi mắt to xinh đẹp kia quả thật là bổ sung cho nhau: “Mọi người đều nhìn ra được.”
“Không cần mắt nữa thì đi hiến cho người cần nó, suốt ngày nói lung tung gì vậy.”
Trong sân bóng, Dịch Khiêm tranh bóng lật bảng*, quay người lại, nhảy lên ném vào rổ, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, đẹp trai đến mức người bên ngoài sân xem mà reo hò một trận.
*Ý chỉ khi đối thủ ném vào rổ nhưng không lọt, bóng chạm vào bảng phía trên rổ và bật ra lại.
“Cậu thích Dịch Khiêm?”
Tưởng Thiến không biết từ lúc nào đã tiến tới bên tai cô, giọng nói bất chợt truyền đến, kéo Hoắc Tiểu Tiểu còn đang đắm chìm trong sự đẹp trai của Dịch Khiêm khi ném bóng trúng rổ về hiện thực, cô giật nảy mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô quay đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tưởng Thiến, nhíu mày thoáng lui về sau một bước.
Tưởng Thiến cắn cắn môi: “Cậu thật sự thích anh ấy?”
Hoắc Tiểu Tiểu híp hai mắt lại.
Dáng vẻ muốn nói lại thôi này của Tưởng Thiên, nhìn thế nào cũng giống như là thích Dịch Khiêm?
Nhưng không phải từ nhỏ cô ấy đã thích Lục Tinh Thần sao? Bắt đầu từ lúc ở nhà trẻ đã đi theo sau lưng Lục Tinh Thần, đổi mục tiêu rồi à?
“Chuyện này không liên quan đến cậu, tớ cũng không muốn nói cho cậu biết.”
Không phải người cùng một đường, Hoắc Tiểu Tiểu không muốn qua lại quá sâu với cô ấy. Cô cách xa cô ấy mấy bước, tiếp tục xem trận bóng.
Cũng may là Tưởng Thiến thấy Hoắc Tiểu Tiểu có thái độ như vậy thì cũng không tiếp tục dán tới nữa, cô ấy thấp giọng thì thầm với hai người chị em bên cạnh, tiếp tục xem trận bóng.
Không thể không nói, kỹ thuật chơi bóng của mấy người Dịch Khiêm thật đúng là không tồi, cả trận dùng tư thế nghiền ép tuyệt đối chơi cho đối phương ủ rũ, một trái lại một trái vào rổ, kết quả cuối cùng đương nhiên là thắng.
Lục Tĩnh Nhất nhảy một cái, leo lên lưng Dịch Khiêm, Dịch Khiêm không khách khí chút nào mà trực tiếp hất cậu ta xuống đất. Lục Tĩnh Nhất trừng anh một cái, chuyển ánh mắt đến trên người Hoắc Tiểu Tiểu, vui vẻ từ dưới đất bò dậy rồi chạy như bay về phía Hoắc Tiểu Tiểu.
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn quần áo bị mồ hôi làm ướt nhẹp trên người cậu thì bị dọa đến mức liên tục lùi về sau mấy bước.
“Lục Tĩnh Nhất anh dám đụng vào em, có tin em…”
Lời đe dọa của cô còn chưa nói xong, Lục Tĩnh Nhất đã bị Dịch Khiêm xách cổ từ phía sau: “Lục Tĩnh Nhất!”
“Cậu làm gì vậy?”
“Mùi thối đầy người, tắm rửa thay quần áo trước đã.” Nói xong, anh nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu: “Em có muốn cùng tụi anh đến bên kia sân vận động chờ tụi anh tắm rửa không? Chút nữa cùng nhau đi ăn cơm.”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không đi, em sẽ chờ các anh ở đây, đừng lề mề, nhanh lên.”
Mấy người Tưởng Thiến ở một bên cũng đi theo, hơi nghiêng người dường như nói gì đó với bọn họ.
Người trên sân bóng rổ dần dần tản đi, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn thời gian, sắp mười hai giờ rồi, cũng không biết là bố cô có phát hiện ra cô không có ở nhà không.
Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Tiểu Vũ.
Hoắc Tiểu Tiểu: Anh Tiểu Vũ, bố em không phát hiện ra em chứ?
Wechat nhất thời chưa có hồi âm, năm phút sau Wechat của Tiểu Vũ mới trả lời.
Anh Tiểu Vũ: Cục cưng, đều giờ này rồi, sắp ăn cơm trưa rồi, trên bàn cơm không có em, em nói xem bố em có phát hiện không?
Hoắc Tiểu Tiểu mang tâm tình nặng nề xem tin nhắn Wechat Tiểu Vũ gửi tới, hôm nay sau khi về nhà đoán chừng bố cô lại nổi quạu rồi.
Cũng không biết ông nội có thể bảo vệ cô hay không.
Đang lo lắng việc này thì một giọng nói dịu dàng truyền đến.
“Xin hỏi cậu là Hoắc Tiểu Tiểu sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn, năm cô gái tóc dài mặc váy đứng trước mặt cô, đang mang vẻ mặt chờ đợi nhìn cô.
“Phải, có chuyện gì sao?”
Trên mặt năm cô gái cùng hiện ra nụ cười thẹn thùng, từng người đưa thư tình trên tay tới trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu.
“Thư tình?”
Sắc mặt các cô gái ửng đỏ, họ xấu hổ gật đầu: “Có thể làm phiền cậu giúp tớ chuyển bức thư thư này cho Dịch Khiêm không?”
Một cô gái khác cũng vội nói: “Còn có bức này của tớ, là cho Lục Tinh Thần.”
“Đây là cho Hướng Sâm.”
“Thư này của tớ là cho Lục Tĩnh Nhất.”
“Đây là cho Tưởng Duyệt.”
“Không thể!” Hoắc Tiểu Tiểu từ chối.
Trước đó cũng không phải là chưa từng giúp người ta đưa thư tình cho đám Dịch Khiêm, kết quả là lòng tốt lại bị xem như là lòng lang dạ thú, ngược lại bị mấy người Dịch Khiêm mắng cho một trận.
Chuyện tốn công mà không có kết quả, cô mới không làm.
Một cô gái trong đó nhìn Hoắc Tiểu Tiểu: “Hoắc Tiểu Tiểu, có phải bởi vì cậu thích Dịch Khiêm…”
Lông mày của Hoắc Tiểu Tiểu nhíu lại: “Ai thích anh ấy? Đừng nói nhảm.”
“Cậu không thích Dịch Khiêm thì tốt quá! Cậu giúp tớ chuyển bức thư này cho cậu ấy được không?” Nói xong, cô bé đó ngại ngùng cười: “Vừa rồi tớ còn thật sự lo lắng, mọi người nói cậu thích Dịch Khiêm…”
“... Trông tớ rất thích Dịch Khiêm?”
Một bạn nữ khác cầm chặt lá thư đưa cho Lục Tinh Thần, thấp thỏm nói: “Vậy cậu thích Lục Tinh Thần?”
“Trông tớ thích Lục Tinh Thần sao?”
“Vậy cậu thích Lục Tĩnh Nhất?”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu.
“Hướng Sâm?”
Lại lắc đầu.
“Tưởng Duyệt?”
Tiếp tục lắc đầu.
“Cậu không thích ai hết?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.
Cũng không biết là tin đồn nhảm từ đâu tới, nói cô thích Dịch Khiêm hoặc là Lục Tinh Thần, xem ra, tin đồn này thật là lớn, ai đang tung tin đồn?
Nếu thổi tin đồn tới tai bố cô, thế nào bố cũng sẽ đánh gãy chân cô trước tiên.
“Cho dù tớ không thích bọn họ thì tớ cũng không thể giúp các cậu đưa thư tình, các cậu đợi chút nữa tự đưa cho bọn họ không phải là được rồi sao?”
Khuôn mặt cô gái lộ vẻ khó xử: “Bọn họ không nhận, cậu và bọn họ có quan hệ rất tốt, làm phiền cậu đưa được không? Xem một chút, chỉ để bọn họ xem một chút thôi.”
Hoắc Tiểu Tiểu mới không làm người trung gian đâu, cô làm bộ rời đi.
Năm cô gái kia không có cách nào, đành phải tiến lên, nhanh chóng nhét thư tình vào tay Hoắc Tiểu Tiểu rồi chạy đi như một làn khói.
Còn vừa chạy vừa quay đầu nói với cô: “Cảm ơn cậu!”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu nhìn năm người chạy còn nhanh hơn thỏ, cạn lời hồi lâu.
Cô đứng sững sờ tại chỗ rất lâu, cúi đầu nhìn một xấp thư tình bị cưỡng ép nhét vào trong tay mình, ở mép bìa thư màu hồng dùng hình trái tim dán lại, trên bìa thư là chữ viết xinh đẹp, viết tên của mấy người đó.
Năm người này còn rất khiến cho con gái thích.
Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi, bất đắc dĩ đi về phía sân vận động.
Vừa tới sân vận động, mấy người Dịch Khiêm đã tắm rửa qua loa, thay quần áo xong từ bên trong đi ra.
Lục Tĩnh Nhất có tính cách vui vẻ, miệng lưỡi trơn tru, nói ngon nói ngọt, khiến cho con gái vui vẻ, vì vậy, trong năm người này, mặc dù dáng dấp cậu không đẹp trai bằng Dịch Khiêm, thành tích không bằng Lục Tinh Thần, cũng không thông minh như Hướng Sâm hay trầm ổn như Tưởng Duyệt nhưng quả thật cậu là người nhận được nhiều thư tình nhất.
Từ xa trông thấy Hoắc Tiểu Tiểu cầm thư tình trong tay, lúc này cậu cười thần bí, ngăn cản mấy người.
“Chờ một chút, các cậu thấy trên tay Tiểu Tiểu cầm gì không?”
“Cầm gì?”
“Thư, thư tình đó!” Lục Tĩnh Nhất cố ý làm bộ nguy hiểm nói: “Có đám đánh cược thư tình trên tay Tiểu Tiểu là đưa cho ai không.”
Ánh mắt của Hướng Sâm và Tưởng Duyệt không hẹn mà cùng nhìn về phía Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần.
Dịch Khiêm liền giật mình, vẻ mặt Lục Tinh Thần hơi ngạc nhiên.
Lục Tĩnh Nhất liền rất không vui: “Này, hai người các cậu đừng nhìn hai cậu ấy được không? Không thể nghĩ đến tớ một chút sao?”
Hướng Sâm và Tưởng Duyệt mặc kệ cậu.
“Này, đánh cược không?”
“Nhàm chán.”
Lúc đang nói chuyện, Hoắc Tiểu Tiểu đã đi đến trước mặt bọn họ, chú ý tới ánh mắt của mấy người đặt trên thư tình màu hồng trong tay mình, cô hắng giọng một cái: “Thư tình này…” Cô kéo dài giọng nói, trước mắt bao người, cô đưa thư tình trong tay cho Dịch Khiêm.
Vẻ mặt bình tĩnh của Dịch Khiêm lập tức rạn nứt, anh nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, khóe miệng vẽ ra một ý cười mà chính mình cũng không nhận ra.
Lục Tinh Thần ở một bên nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, ánh mắt chuyển từ trên người cô đến trên bức thư màu hồng, ánh mắt không khỏi trở nên u ám đi đôi chút.
Lục Tĩnh Nhất ngạc nhiên: “Mẹ nó Hoắc Tiểu Tiểu, em vậy mà…”
Giọng nói im bặt đi.
Sau khi Dịch Khiêm nhận lấy thư tình, trong đầu anh rối loạn, không biết nên dùng vẻ mặt nào, lấy tâm tình nào để bày tỏ tâm ý của chính mình, liền thấy trong tay Hoắc Tiểu Tiểu còn có bức thư tình thứ hai.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô đưa cho Lục Tinh Thần.
Sau đó, đưa bức thư thứ ba cho Lục Tĩnh Nhất, bức thứ tư cho Hướng Sâm, bức thứ năm cho Tưởng Duyệt.
“Đây là thư tình mà vừa rồi có người bảo em chuyển cho các anh, mau xem đi.”
Đường cong khóe miệng của Dịch Khiêm trong nháy mắt thẳng lại, Lục Tinh Thần lạnh mặt hiếm thấy.
Sự yên tĩnh trong nháy mắt là trí mạng nhất.
Mấy người trong phút chốc không hẹn mà cùng nhét thư tình trong tay vào lại tay Hoắc Tiểu Tiểu, mặt không cảm xúc mà đi ngang qua người cô.
Khuôn mặt Hoắc Tiểu Tiểu đau khổ, cô biết ngay cả họ sẽ tức giận, quả nhiên là tức giận rồi, đúng không.
Cô quay đầu đuổi theo: “Các anh làm gì vậy? Dù sao cũng là tâm ý của người ta…”
Vẻ mặt Dịch Khiêm khó coi: “Hoắc Tiểu Tiểu, trước đó anh đã nói với em, không được giúp anh nhận thư tình!”
“Bọn họ nhét vào trong tay em nhân lúc em không chú ý tới, anh nổi giận với em làm gì?”
Vẻ mặt Lục Tinh Thần không tốt: “Anh cũng đã nói chuyện này với em, vì sao em còn muốn giúp bọn họ đưa đồ như vậy chứ?”
“... Có cần phải tức giận như vậy không? Một bức thư tình mà thôi.”
Lục Tĩnh Nhất từ phía sau che miệng cô: “Cái gì gọi là một bức thư tình, mà thôi? Người khác đưa thì được, em thì không!”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn một xấp thư tình thật dày trên tay mình, phiền não nói: “Vậy những cái này làm sao đây?”
“Hoắc Tiểu Tiểu, em tự xem rồi xử lý đi, dù sao thì tụi anh cũng không nhận.”
“Lục Tĩnh Nhất, anh hung dữ cái gì? Nếu như không phải vì các anh thì em sẽ trở thành bia ngắm của người khác sao?” Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn về phía Hướng Sâm và Tưởng Duyệt: “Hướng Sâm, Tưởng Duyệt, các anh…”
Hướng Sâm liên tục xua tay: “Đừng, anh thấy phiền nhất là chuyện này, so với ngữ văn còn khó hiểu hơn.”
Tưởng Duyệt cũng tránh né: “Đừng đưa cho anh, em biết là anh luôn không nhận thư tình của con gái.”
Hoắc Tiểu Tiểu nói thầm: “Chạy nhanh như vậy, em cũng không biết bọn họ tên gì, làm sao mà trả lại cho người ta?”
“Không trả lại được thì em nhận hết đi, dù sao thì tụi anh cũng không cần.”
“... Nhận thì nhận, hôm nào tìm được người em sẽ trả lại cho bọn họ!” Cô bỏ năm bức thư tình kia vào trong túi, bước nhanh đi tới: “Này, buổi trưa ăn cái gì?”
Mấy người buồn bực không nói lời nào.
Hoắc Tiểu Tiểu mài răng, đứng tại chỗ không đi: “Không nói lời nào thì em về.”
Cô mạo hiểm lớn lén trốn ra ngoài như thế, từng người một trả cho cô khuôn mặt nhăn nhó.
Năm người dừng bước chân, xoay người, quay đầu lại nhìn cô.
“... Em muốn ăn cái gì?”
Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: “Em nghe nói có một nhà hàng Nhật cực kỳ ngon mới mở, nguyên liệu tươi mới, nghe nói cá hồi buổi sáng vận chuyển bằng máy bay tới.”
Dịch Khiêm nhìn những người khác một cái: “Các cậu ăn không?”
Mấy người còn lại nào có thể nói không, chỉ có thể gật đầu: “Ăn.”
“Được, vậy thì đi ăn đồ Nhật.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhướng mày cười một tiếng, cô bước nhanh chạy tới, chen vào giữa Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần: “Các anh mời khách!”