“Đưa đồ trên tay con cho bố.” Hoắc Tùy Thành đưa tay về phía cô.
Bàn tay phạm tội giơ lên cao của Hoắc Tiểu Tiểu chậm rãi buông xuống, đưa ‘nòng nọc nhỏ’ chưa kịp ném ra trên tay cho bố mình.
Hoắc Tùy Thành cẩn thận kiểm tra ‘con nòng nọc’ kia: “Con nghĩ cho kỹ xem làm thế nào ngụy biện với bố.”
“... Không phải, bố ơi, con nói sai rồi, bố nghe con giải, thích!”
Hoắc Tiểu Tiểu hậu tri hậu giác* biết mình nói sai liền mang vẻ mặt cầu xin.
*Hậu tri hậu giác: Lý giải chậm, hiểu chậm, biết chậm.
Động cơ phạm tội đầy đủ, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng đều ở đây, lần này thật sự là hết đường chối cãi.
Dịch Khiêm đứng bên cạnh Hoắc Tiểu Tiểu thấy Hoắc Tùy Thành hiểu lầm thì cuống lên, cậu vội vàng giải thích: “Chú Hoắc, cháu xin lỗi, cái đó… mấy cái đó thật sự là do cháu ném! Không phải Tiểu Tiểu ném! Chú đừng trách Tiểu Tiểu!”
“Đúng thế! Chính là Dịch Khiêm ném! Bố, bố tin con!”
Hoắc Tùy Thành kiểm tra xong ‘con nòng nọc’ kia rồi cúi đầu nhìn về phía hai đứa trẻ trước mặt: “Hai đứa các con cảm thấy bố dễ lừa gạt thế à?”
“...”
“Mới mấy ngày mà con đã học được cách trốn tránh trách nhiệm rồi?”
Dì Triệu đúng lúc đứng ra hòa giải: “Tiên sinh, Tiểu Tiểu còn nhỏ, chỉ là ham chơi hơi nghịch ngợm thôi, cậu đừng nóng giận.”
“Dì ơi! Không phải là cháu ném!” Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy mình bị oan ức vô cùng lớn, cõng một cái nồi thật to, ngoại trừ Dịch Khiêm thì không có ai tin tưởng cô, quả thật là còn oan uổng hơn Đậu Nga!
Để chứng minh thật sự không phải do cô ném, Hoắc Tiểu Tiểu lấy số ‘nòng nọc nhỏ’ còn lại trong hộp quà rồi nhét vào tay Dịch Khiêm.
“Dịch Khiêm, anh ném đi!”
Dịch Khiêm kinh ngạc nhìn cô.
“Anh hướng về phía trước… chính là chỗ đó, ném vào đó!”
Hoắc Tiểu Tiểu chỉ về phía bên chân bố cô.
Dịch Khiêm nghe theo cô mà ném về phía trước.
Hoắc Tiểu Tiểu thì tự mình cầm lấy một cái ‘nòng nọc nhỏ’ khác rồi giơ tay lên.
Ba giây, năm giây, mười giây, ba mươi giây.
Một phút đồng hồ trôi qua.
‘Con nòng nọc’ kia lại không nổ.
Hoắc Tiểu Tiểu vốn muốn ở trước mặt bố cô tái hiện lại chuyện vừa xảy ra, để cho bố cô hiểu mấy ‘con nòng nọc’ kia đều là do Dịch Khiêm ném, chỉ là bố cô đúng lúc xoay người lại khi cô chuẩn bị ném chứ còn chưa ném.
Thật sự không nghĩ tới ông trời cũng đối đầu với cô.
Vừa rồi ‘con nòng nọc’ đầu tiên không nổ nhưng tốt xấu gì cũng nổ sau mấy giây, sao đến chỗ cô thì không nổ nữa?
Cô thật sự còn oan hơn Đậu Nga.
Tốt xấu gì Đậu Nga còn có ông trời tin tưởng nàng ấy đấy!
Hoắc Tiểu Tiểu có chút tức giận, ném ‘con nòng nọc’ trên tay về phía bên chân Hoắc Tùy Thành.
Ba giây sau.
“Đùng --”
“...”
“...”
Hoắc Tiểu Tiểu ngửa đầu, cùng Hoắc Tùy Thành nhìn nhau.
Bây giờ coi như không phải cô ném thì bố cô cũng không tha cho cô nhỉ?
Cả người Hoắc Tiểu Tiểu đều đơ ra rồi.
“Bố, con là con gái duy nhất của bố, bố phải tin con.”
Hoắc Tùy Thành phủi mảnh vỡ của ‘nòng nọc nhỏ’ bắn lên người mình sau khi nổ: “Về nhà tính sổ với con sau.”
Cái thật sự là quá oan ức!
Mặc dù đây là chuyện nhỏ nhưng bị oan ức là chuyện lớn!
Là cô làm thì thôi, quan trọng là không phải cô làm, sao có thể thừa nhận chứ!
Cô thế nào cũng phải nói rõ ràng với bố cô mới được!
Cô thở hổn hển hô lớn về phía Hoắc Tùy Thành: “Bố, thật sự không phải con! Con là con gái bố, ruột thịt đó! Sao bố có thể không tin con!”
Hoắc Tùy Thành bóp khuôn mặt nhỏ của cô: “Bụng đầy ý xấu.”
“Vị tiên sinh này…” Giọng nói hơi có vẻ do dự vang lên ở chỗ ngồi cách đó khoảng năm mét: “Vừa rồi thật sự không phải con gái anh ném pháo về phía anh, là cậu bé kia.”
Hoắc Tùy Thành nhìn lại theo tiếng nói.
Dưới tầm mắt mờ mịt, ở chỗ ngồi bên cạnh có một nhà ba người, nhìn không thấy rõ toàn cảnh, chỉ nhìn thấy sơ sơ.
Hai mắt Hoắc Tiểu Tiểu tỏa sáng, giống như bắt được cứu binh: “Bố xem, người khác cũng thấy là không phải con!” Nói xong, cô lại hướng về phía người ngồi bên cạnh lớn tiếng nói: “Dì ơi, vừa rồi dì nhìn thấy rồi sao?”
Giọng nói của dì ngồi đó dường như có chút kỳ lạ: “Nhìn… thấy rồi, không phải cháu ném.”
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu rồi ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn bố cô: “Bố, bố nghe thấy chứ, không phải con ném!”
Ánh mắt thâm thúy của Hoắc Tùy Thành nhìn chỗ ngồi bên cạnh.
“Bố! Bố nghe thấy con nói không?”
Hoắc Tùy Thành cúi đầu, không nói một lời mà ôm Hoắc Tiểu Tiểu rời đi.
Hoắc Tiểu Tiểu không biết bố cô làm sao, cô ghé vào trong ngực bố cô hô lớn về phía sau: “Dì ơi, cảm ơn dì!”
Giọng nói trẻ con non nớt truyền đến, ánh mắt của người phụ nữ ngồi bên cạnh nhìn theo hướng mấy người rời đi, cô ấy không khỏi đứng lên.
“Văn Tâm, sao vậy?”
Quý Văn Tâm lắc đầu, mãi đến khi tầm mắt mờ mịt không nhìn thấy bóng dáng mấy người Hoắc Tùy Thành nữa, cô ấy mới ảm đạm ngồi xuống.
“Không sao, chỉ là cảm thấy, đứa bé kia thật là đáng yêu, nhưng bố của nó hình như…”
Cô bé trong ngực người đàn ông không vui: “Mẹ, con không đáng yêu sao?”
Quý Văn Tâm cười cười, sờ khuôn mặt Thiến Thiến: “Thiến Thiến cũng đáng yêu.”
“Vậy thì mẹ khen Thiến Thiến là được, không được khen những đứa trẻ khác.”
Quý Văn Tâm nhìn người đàn ông, miễn cưỡng cười nói: “Được, khen Thiến Thiến.”
Cùng lúc đó, trên hành lang trở về phòng, Hoắc Tiểu Tiểu được Hoắc Tùy Thành ôm tưởng rằng ‘vụ án’ đã tra ra manh mối, oan ức được rửa sạch, cô nở mày nở mặt.
“Bố, con đã nói rồi, không phải con làm, dì bên cạnh cũng nhìn thấy!”
Vẻ mặt Hoắc Tùy Thành khó coi, là vẻ mặt âm trầm mà khi phát hiện ra Hoắc Tiểu Tiểu nghịch ngợm gây sự cũng không chưa bao giờ có: “Sau này đừng tùy tiện nói chuyện với người không quen biết, nhớ chưa?”
“Nhưng mà… vừa rồi là dì đó làm chứng cho con, con phải cảm ơn dì ấy.”
“Làm sao con biết được dì ấy là người tốt?”
Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, vẻ mặt của bố cô thay đổi quá nhanh, cô luôn cảm thấy có chút gì đó là lạ.
Nếu hiện tại cảm xúc của bố cô không đúng lắm thì cô vẫn không nên va vào đầu thương mới tốt.
“Vâng, bố nói đúng, sau này con sẽ không tùy tiện nói chuyện với người không quen biết.”
Dịch Khiêm sau lưng lảo đảo chạy tới, vừa chạy vừa lo lắng hô về phía Hoắc Tùy Thành: “Chú Hoắc, thật sự không phải là Tiểu Tiểu ném, là cháu ném!”
Cậu có lòng tốt làm chuyện xấu, cho rằng Hoắc Tùy Thành muốn đánh Hoắc Tiểu Tiểu, cậu một mạch khai báo toàn bộ: “Vừa rồi lúc tụi cháu cầm ‘nòng nọc nhỏ’, Hoắc Tiểu Tiểu dạy cháu cách chơi dạy cháu dùng sức ném về phía chú, mấy cái đó đều là do cháu ném!”
“... Dịch Khiêm!” Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào trên bờ vai bố cô, đôi mắt nhìn Dịch Khiêm sắp phun ra lửa.
Tiểu quỷ này bị gì vậy! Trời sinh xung khắc với cô sao?
Một lần hai lần, nhiều lần vạch trần vốn liếng của cô!
Một đứa trẻ rất thông minh, trông cũng không ngốc nghếch, sao nói mà không suy nghĩ chứ!
Hoắc Tiểu Tiểu tức giận!
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Tùy Thành vang lên bên tai cô: “Hoắc Tiểu Tiểu!”
Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy mình nghe được ý uy hiếp.
Xong, lần này thật sự xong rồi.
Đoán chừng bố cô thật sự muốn đánh cô rồi.
Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.
Hoắc Tiêu Tiểu ghé vào trên vai bố cô: “Bố ơi con xin lỗi, con sai rồi, sau này con không dám nữa.”
Hoắc Tùy Thành trầm giọng nói: “Bây giờ không chỉ có bản thân nghịch ngợm mà còn xúi giục người khác nghịch ngợm với con? Ai dạy con trốn tránh trách nhiệm?”
Hoắc Tiểu Tiểu nhỏ giọng: “Học từ bố.”
“Hoắc Tiểu Tiểu!”
“Cô giáo nói, nuôi không dạy là lỗi của bố.”
“Nuôi không dạy, lỗi của bố?” Hoắc Tùy Thành trực tiếp bị chọc giận mà cười lên: “Cô giáo các con còn dạy con cái này? Con cũng thông minh nhớ rõ, chẳng lẽ con học cách nghịch ngợm gây sự từ bố? Học được cách trốn tránh trách nhiệm?”
Ở cửa phòng khách sạn, dì Triệu từ phía sau chạy đến, quẹt thẻ mở cửa. Ngôn Tình Sủng
“Tiên sinh…”
Hoắc Tùy Thành vào phòng, buông Hoắc Tiểu Tiểu xuống.
“Dì Triệu đừng quản, ở nhà dì và bố đều làm hư nó rồi.”
Đã nói như vậy rồi, dì Triệu nào còn có thể nói cái gì, bà lo lắng nhìn cô nhóc một cái rồi lui ra ngoài.
“Chú Hoắc, chuyện ngày hôm nay…”
“Dịch Khiêm, chuyện ngày hôm nay không liên quan đến cháu, chú không trách cháu, cháu cùng dì Triệu về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
“Nhưng mà…”
“Đi.”
Thật ra Dịch Khiêm cũng có chút sợ chú Hoắc này, nhưng nhìn Hoắc Tiểu Tiểu đứng lẻ loi trơ trọi ở đó, cậu lo cô bị mắng nên không muốn đi.
“Chú muốn nói chút chuyện với Tiểu Tiểu, cháu muốn ở lại đây?”
Dịch Khiêm nhìn Hoắc Tiểu Tiểu một cái: “Vậy cháu, vẫn nên đi thôi.”
Nói xong, cậu cẩn thận mỗi bước chân mà rời đi.
Trong phòng chỉ còn Hoắc Tiểu Tiểu và Hoắc Tùy Thành.
Hoắc Tùy Thành dù bận vẫn ung dung mà ngồi trên ghế sô pha, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu đứng cúi đầu trước mặt: “Được rồi, chúng ta nói chuyện về vấn đề của con, con nói là con học theo bố, con nói xem là học theo bố thế nào?”
Hoắc Tiểu Tiểu không nói lời nào.
Hoắc Tùy Thành đứng dậy vào phòng, xách dây thắt lưng ra, đặt trước mặt cô.
“...” Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc suy nghĩ: “Bố nói chuyện không giữ lời.”
“Sao bố lại nói không giữ lời?”
“Trước đó, bố nói sẽ về nhà ăn cơm, nhưng mà bố không về nhà ăn cơm, còn có, bố nói sẽ mỗi ngày đến nhà trẻ đón con, nhưng bố chưa từng tới lần nào.”
“...” Hoắc Tùy Thành im lặng một lát: “Bố bận rộn công việc, thỉnh thoảng không thể chú ý đến những chuyện này.
“Vậy thì bố cũng đừng hứa với con, bố hứa với con lại không giữ lời gì hết!” Hoắc Tiểu Tiểu nhìn có chút tủi thân: “Rõ ràng bố đều hứa rồi, lừa gạt!”
Cô cúi đầu, lầm bầm lầu bầu: “Mỗi lúc trời tối con rất hy vọng bố về, cùng bố ăn cơm tối, muốn nói ngủ ngon với bố, nhưng buổi tối đến muộn bố mới về, buổi sáng lại… lại đi làm thật sớm, có đôi khi không gặp được bố!” Lông mày của Hoắc Tùy Thành hơi nhíu lại.
“Con biết bố bận rộn, nhưng mà… nhưng mà con rất thích bố, rất muốn mỗi ngày đều nhìn thấy bố. Lần này bố có thể mang con ra ngoài chơi con thật sự rất vui vẻ, có đôi khi con cố ý gây sự chỉ là muốn bố chú ý tới con, ở bên cạnh con nhiều hơn mà thôi, không phải cố ý.”
Hoắc Tiểu Tiểu méo miệng, nhẫn nhịn chịu đựng, hốc mắt chứa đầy hơi nước: “Bố biết không? Các bạn lớp con mỗi ngày đều có bố mẹ tới đón bọn họ về nhà, chỉ có con là không có, mỗi lần con đều là người cuối cùng được đón đi, con thật sự hy vọng lúc tan học được bố đón đi đầu tiên, nhưng mà… nhưng mà bố chưa tới một lần nào cả.”
“Tiểu Tiểu…”
Hoắc Tiểu Tiểu kiên cường lau nước mắt: “Con biết bố bận rộn, con không trách bố, con chỉ muốn bình thường bố có thể ở bên cạnh con nhiều hơn, cùng con chơi, có thể đút con ăn cơm… bố của các bạn khác đều sẽ cho bọn họ ăn cơm, bố chưa bao giờ đút cho con.”
“Có một lần con hỏi bố, là công việc quan trọng hay Tiểu Tiểu quan trọng, bố không trả lời, có phải là bố cảm thấy công việc quan trọng hơn Tiểu Tiểu không?”
Nói đến đây, Hoắc Tiểu Tiểu thăm dò mà tiến lên mấy bước, cô ôm chặt lấy cổ Hoắc Tùy Thành, vùi đầu vào vai bố, chớp mắt một cái, nước mắt nóng hổi liền rơi vào cổ bố.
“Con biết là con không nên nghịch ngợm gây sự, cũng không nên lừa gạt bố, nhưng mà, bởi vì con rất thích bố, bố lại không để ý tới con, hơn nữa… trước kia bố đồng ý với con là sẽ không hung dữ với con, nhưng bình thường bố vẫn rất dữ với con, cho nên con mới có thể làm vậy.”
Hoắc Tiểu Tiểu cọ cọ lên gương mặt anh, thấp giọng nói: “Con biết sai rồi, sau này con sẽ sửa, sẽ không như vậy nữa, bố có thể tha thứ cho con không?”
Nước mắt nóng hổi tiếp xúc với da thịt, tựa như một giọt nước sôi rơi vào trong dầu.
Gương mặt mềm mại cọ vào mặt anh, tiếp xúc khoảng cách gần, trên chóp mũi còn quanh quẩn mùi sữa nhàn nhạt trên người Tiểu Tiểu.
Một chút lửa giận trong lòng Hoắc Tùy Thành lập tức tan thành mây khói, trái tim so với kẹo còn mềm mại hơn.
“... Tiểu Tiểu nghĩ như vậy?”
Hoắc Tiểu Tiểu rưng rưng gật đầu: “Vâng.”
Hoắc Tùy Thành đưa tay vuốt ve trên lưng cô: “Bố cũng là lần đầu làm bố, công việc quá bận rộn, cũng không phải bố cố ý nói không giữ lời mà không ở bên cạnh con.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Hoắc Tiểu Tiểu nín khóc mỉm cười, cọ hết nước mắt nước mũi lên người bố mình: “Con biết mà! Không phải là bố cố ý không ở bên cạnh con! Bố bận rộn công việc, sau này con sẽ không quấy rầy bố làm việc nữa, cũng sẽ không nghịch ngợm gây sự nữa, chỉ cần bố có thể ở bên cạnh con, con liền rất vui!”
“Bố, ngày mai chúng ta về nhà sao? Con nhớ ông nội rồi.
“Ừ, về nhà.”
“Vậy buổi tối hôm nay con phải đi ngủ sớm, ngủ một giấc thức dậy là có thể nhìn thấy ông nội rồi!”
Hoắc Tùy Thành thở dài, anh lau vệt nước mắt trên mặt cô: “Bố rửa mặt cho con, rửa xong rồi đi ngủ.”
“Được!”
Hoắc Tùy Thành thật sự ôm cô nhóc vào nhà vệ sinh, sau khi rửa mặt, nhóc con lập tức chui vào trong chăn.
“Bố cũng đi ngủ sớm một chút, bố ngủ ngon.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên, chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến khi cửa phòng được đóng lại, bố cô rời đi, hai mắt nhắm lại lúc này mới mở ra, cô hưng phấn mà lăn lộn trên giường.
Aw aw aw!!!
Làm nũng thật là có hiệu quả nha!
Thành công trốn được một kiếp dây lưng của bố cô!
Gợi ý pass chương 42: Tên của nữ chính là gì?