Dạy Dỗ Công Chúa Nữ Nô


Côn ŧɦịŧ cứng rắn đỉnh trên miệng hoa huyệt, cùng vật liệu may mặc tiến vào, nếu hắn lại dùng lực, không biết có phải vải dệt cũng sẽ nhét vào hay không.
Mộ Thiển Thiển sợ tới mức muốn thét lên, nam nhân phía sau cố tình tiến thêm một chút, ngăn nàng nhúc nhích, tựa hồ như đang cực lực đè nén xúc động.
Cũng không biết qua bao lâu, Hách Liên Tử Câm đột nhiên lui lại, xoay người đi đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía nàng.
Thiển Thiển nhẹ bước muốn rời đi, bên tai lại truyền tới thanh âm khàn khàn của hắn: "Dám chạy trốn, tử hình ngay tại chỗ, ngươi có thể thử xem."
Thiển Thiển vội thu chân lại, nhanh đến mức suýt mất thăng bằng té ngã trên mặt đất.
Xấu hổ, bất an, quẫn bách...!Vải dệt của váy vẫn còn dính vào bên trong, thừa dịp Hách Liên Tử Câm chưa quay đầu, nàng dè dặt cẩn trọng kéo ra, kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế này làm nàng suýt chút nữa bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Thật sự rất đáng xấu hổ...
Cũng không biết qua bao lâu, Hách Liên Tử Câm mới quay đầu nhìn nàng.
Cảm giác được động tĩnh của hắn, Thiển Thiển nhấc đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt đen như mực, nàng liền phát hoảng, bản năng thối lui về đằng sau: "Làm...!Cái gì? Bỗng nhiên đi tới, làm ta sợ chết!"
Hắn không biết đi đứng nhẹ bầng như thế là sẽ dọa nàng chết khiếp sao? cũng may bây giờ không phải tối khuya, bằng không nàng nhất định sẽ sợ đến chết ngất.
"Từ khi nào ngươi trở thành nhát gan như vậy?" Hầu gian khô nóng, ngay cả lời nói cũng nhiễm vài phần hơi thở trầm khàn.

Hách Liên Tử Câm ngồi xuống bên giường, không nhìn nàng nữa.
Thiển Thiển nhíu nhíu mày, không biết nên trả lời thế nào.

Nàng vẫn luôn nhát gan như vậy có được không? Nhưng là, hắn hỏi là Thất công chúa, không phải là nàng.
Ai, nàng là Mộ Thiển Thiển a, một Mộ Thiển Thiển khác, không phải Mộ Thiển Thiển này...!Bản thân là đột nhiên bị xuyên qua a.
"Mau, ngươi dạy ta nội công ngay đi, ta đã chuẩn bị xong rồi." Sợ hắn sẽ làm ra chuyện "Tử hình ngay tại chỗ" kia, tuy vẫn còn bị dọa sợ, nhưng lúc này nàng cũng chỉ có thể giả bộ như không có việc gì, ngồi xếp bằng trên giường.
Hách Liên Tử Câm nhẹ thở ra một hơi, áp chế cảm xúc không nên có trong lòng, sau đó mới cởi giày, xoay người lên giường ngồi xuống đối diện nàng.
"Hiện tại ngươi đã không còn nội công, vậy thì học lại từ đầu, ta sẽ trợ lực ngươi tu luyện, coi như công thần đi."
Thiển Thiển gật đầu thật mạnh, hiện tại, hắn nói cái gì thì là cái đó, chỉ cần nàng luyện được võ thuật nhanh thêm một chút, muốn nàng làm gì cũng được.
Đương nhiên, bán thân thì không được, nếu mà bán...!Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ hồng, vẫn là không được, Đông Lăng Mặc sẽ gϊếŧ chết nàng.
Thấy hắn vươn tay, nàng cũng học theo, tay ngọc đón nhận bàn tay to cùng hắn.
Bốn lòng bàn tay chặt chẽ kết hợp, Hách Liên Tử Câm nhẹ giọng nói: "Nhắm mắt lại, nghe khẩu quyết của ta."
Thiển Thiển ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lắng nghe thanh âm từ tính của hắn
"Vạn vật phi vạn vật, cùng ta đồng nhất thể, huyễn ra chư diện mạo, phụ trợ thành sinh ý..."
Đây là Tẩy Tủy Kinh, thời điểm Hách Liên Tử Câm còn nhỏ từng đi theo cao tăng Thiếu Lâm học nghệ, mặc dù đây không phải tâm pháp cao thâm gì, nhưng đối với người mới nhập môn thì nó là lựa chọn tốt nhất.
Khi rèn luyện Tẩy Tủy Kinh có thể thông hiểu đạo lí, về sau dù học thêm gì cũng dễ dàng, nàng tu hành nội công như vậy, thì khinh công hay kiếm pháp cũng sẽ nhanh chóng tiếp thu hơn.
Thiển Thiển yên lặng nhớ kỹ tâm pháp hắn dạy, niệm hai lần thì đã thành thục.
Nàng học theo phương thức Hách Liên Tử Câm truyền đạt, phối hợp lấy nội lực từ lòng bàn tay của Hách Liên Tử Câm đưa vào thân thể, dần dần tụ được dòng nhiệt khí dày đặc trong đan điền.
Chỗ kết hợp hai lòng bàn tay truyền đến hơi thở ấm áp, làm khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng nhuận lên, ý thức cũng dần dần trở nên hỗn độn.
Cảm giác được trong cơ thể nàng đã bắt đầu ngưng tụ nội tức, Hách Liên Tử Câm mới ngừng nội lực trong tay, chậm rãi thu hồi tay, cầm cánh tay nhỏ bé của nàng thả xuống bên người.
Số ngày nàng luyện công quá ngắn, công lực còn thấp, hiện tại chậm rãi tu luyện Tẩy Tủy Kinh, y như hắn lường trước, luyện chưa được bao lâu sẽ rơi vào mộng cảnh.

Tẩy Tủy Kinh ưu việt hơn những loại tâm pháp khác, đó là làm cho hơi thở người luyện nó vững vàng hơn, luyện tâm pháp đi vào giấc ngủ, đang ngủ cũng có thể tăng cường công lực.
Nhưng nàng chưa thể khống chế hơi thở, tuy rằng ngủ rất nhanh nhường nhưng hô hấp vẫn hỗn loạn.
Hắn thu hồi tầm mắt, tới gần một chút đỡ lấy thân mình nàng, dè dặt cẩn trọng đặt nàng nằm xuống đi.
Động tác tận lực mềm nhẹ, không kinh động nửa phần đến nàng.
Nhưng thời điểm hắn đụng tới khuỷu tay, nàng bỗng nhiên ưm một tiếng, môi mỏng hé mở, nói chuyện lan man: "Ta không phải là Mộ Thiển Thiển, ta không phải Thất công chúa ác độc kia, ta thật sự không phải...!Đừng gϊếŧ ta..."
Hắn nao nao, rũ mắt nhìn nữ nhân trong lòng.
Mi tâm nàng buộc chặt, cánh môi phấn nộn run run, nhìn ra được nàng có mấy phần bất an.
Nàng nói, nàng không phải Mộ Thiển Thiển...
"Ta không phải...!Đừng gϊếŧ ta, đừng..." Nàng giật giật cánh tay nhỏ bé, muốn bắt được thứ gì đó, lại chưa kịp giơ hết lên thì vô lực buông thõng.
Hắn cầm lấy cổ tay nàng, đầu ngón tay chạm vào mạch môn.
Mạch tượng vững vàng hữu lực, không phải tẩu hỏa nhập ma.
Mà đối với nội lực hiện tại của nàng, muốn tẩu hỏa nhập ma cũng khó.
Nàng đang ngủ, nhưng là ngủ không yên.
Nghe nàng luôn thì thào tự nói bản thân không phải Thất công chúa, hắn nhịn không được nhẹ nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nếu không phải là Thất công chúa, vậy ngươi là ai?"
Hắn từng hoài nghi, nàng có phải nữ nhân giống Mộ Thiển Thiển như đúc, ở lại trong cung giả trang thân phận công chúa, nhưng ấn ký trên người nàng rất rõ ràng.

Đó là cái bớt hắn đã từng nhìn thấy khi nàng vô sỉ thoát y câu dẫn trước mặt hắn.
Khi đó, có thể nói nàng thập phần phóng đãng.
Hắn không biết khi nàng ở cùng Đông Lăng Mặc, Hiên Viên Liên Thành cùng Phong Ảnh Dạ sẽ bày ra tư thái như thế nào, nhưng khi ở cạnh hắn, trừ khi đột nhiên ngã vào lòng, nàng không hề bày ra câu dẫn, nếu không bị hạ mị dược cũng sẽ không phát sinh quan hệ kia.
Lúc này nàng thay đổi, giống như lời nói, sau khi ngã xuống nước thì thay đổi tất cả.
Nụ cười không còn quyến rũ mang theo du͙ƈ vọиɠ, mà là thuần mỹ chân thành, lại có thêm một chút lấy lòng kèm nịnh nọt.
Tuy rằng dối trá, lại dối trá đến thập phần đáng yêu.
Mỗi khi nàng sợ hãi, nàng sẽ giả vờ cười, vì để lấy lòng, nàng có thể tự làm bản thân bị thương.
Nàng hiện tại đã biết biến dè dặt cẩn trọng, trong tiềm thức muốn xa cách bọn họ.
Luôn luôn nghĩ không ra tại sao nàng chuyển biến như vậy, kể cả mất trí nhớ, cũng không có khả năng biến đổi tính tình một người đến nước này.
Hiện tại nàng nói, nàng không phải Thất công chúa...!Lần này, hắn có thể tìm ra thêm chút manh mối nào hay không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận