Hai năm sau, một ngày nào đó.
Hôm nay là sinh nhật 25 tuổi của Tiểu Cửu, cô gác lại tất cả công việc của mình, từ chối khéo lời mời của bạn bè rồi một mình đi đến trường trung học A. Đây là trường học cũ của cô và đây cũng là nơi mà lần đầu cô và Quý Thần gặp nhau.
Trường trung học A vẫn như trước, không có gì thay đổi, thứ duy nhất thay đổi có lẽ là những gương mặt non trẻ khác nhau xuất hiện trong khuôn viên trường. Nhìn những gương mặt tràn đầy sức sống đang nở nụ cười tươi làm cho Tiểu Cửu cũng vô thức cười theo, lúc trước cô cũng từng là một trong số đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi từ buổi chiều đến hoàng hôn, Tiểu Cửu có hơi mệt, dạo xung quanh một lúc sau đó cô mới đi đến điểm đến thực sự của ngày hôm nay – hành lang dài trong vườn hoa.
Không khí buổi hoàng hôn mang theo một chút nhẹ nhàng khoan khoái, có mấy học sinh lục tục từ nhà ăn trở về phòng tự học, ngẫu nhiên có mấy đôi tình nhân nhỏ đang vui cười ở hành lang dài trong hoa viên, hình ảnh đơn sơ mà tốt đẹp này chậm rãi dừng lại trong mắt Tiểu Cửu.
Cô đột nhiên hoảng hốt, những ký ức của mười năm trước như quay trở lại khi cô nhìn thấy khung cảnh này, trước mắt cô dần hiện ra một cậu trai và một cô gái đang mặc đồng phục trắng.
Cô gái nhỏ xinh đẹp động lòng người đang lôi kéo cậu bạn đẹp trai đến chiếc ghế đặt trên hành lang rồi thì thầm vào tai người nọ. Người ngoài nhìn thì chỉ thấy gương mặt cậu trai đó rất lạnh lùng nhưng nhìn kỹ một lần nữa thì sẽ phát hiện ra cậu trai ấy luôn dùng ánh mắt cưng chiều và dịu dàng nhìn cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ lại như không vui vì thái độ của cậu trai mà bất mãn hừ hừ vài tiếng, cậu trai nhìn cô gái nhỏ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó đưa tay vòng qua eo, ôm lấy cô gái đặt lên đùi mình rồi thấp giọng dỗ dành.
Chuyện cũ hiện ra trước mắt, Tiểu Cửu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cô đưa tay sờ lên mắt, thì ra mình đã khóc rồi, cô giật nhẹ môi, ngón tay khẽ vuốt đóa hoa trên hàng lang, tâm tư lần nữa bay đi…
“A Thần! Hôm nay là sinh nhật 15 tuổi của em đó.” Cô gái nhỏ vui sướng nhảy nhót trước mặt chàng trai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ, Tiểu Cửu của anh lại lớn thêm một tuổi rồi, sinh nhật vui vẻ nhé, đây là quà anh tặng em.” Chàng trai xoa xoa đầu cô gái nhỏ, cười nói.
“Cảm ơn anh Thần~” Cô gái nhỏ ôm chàng trai làm nũng.
“Không mở ra xem sao?”
“Mở ra trước mặt anh thì không ổn cho lắm.” Tuy rằng lẩm bẩm như thế nhưng cô gái nhỏ vẫn mở hộp ra.
Bên trong là một cái lắc tay được khắc kim cương hồng, cô gái nhỏ ngạc nhiên, mừng rỡ ngẩng đầu nhìn, chàng trai nhân lúc cô gái không chú ý thì lấy chiếc lắc tay trong hộp ra rồi cẩn thận đeo nó lên cổ tay trắng nõn như ngó sen của cô.
Cô gái nhỏ yêu thích không thôi, cô liên tục vuốt ve nó, cười trêu chọc nói, “Anh Thần, kim cương này nếu được khảm trên nhẫn thì càng tốt.”
Cậu trai nhẹ nhàng ôm cô, như nói với cô rồi lại như đang lẩm bẩm với chính mình, “Kim cương, dây chuyền, nhẫn, em muốn anh đều sẽ cho em, mười năm sau anh nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ thật long trọng cho em.”
Cô gái nhỏ vui vẻ cười ra tiếng, “Mười năm sau em muốn lại đây chụp ảnh cưới.”
“Được.”
…
Hôm nay chính là ngày của mười năm sau đấy thôi, Tiểu Cửu cười cười, cô không đợi nhẫn kim cương, cũng không đợi một hôn lễ to lớn, tất cả những gì cô chờ chỉ là đến đây để nhớ về thanh xuân và tình yêu chưa kịp nở rộ đã héo rũ của cô. Chỉ trách đã yêu quá nhiều nên tổn thương cũng quá sâu, tuổi thanh xuân cũng không thể thắng nổi việc cảnh còn người mất.
Bỏ đi, hôm nay đến đây là để buông bỏ tất cả, không để những chuyện xưa cũ này quấn lấy nữa.
Tiểu Cửu ngửa đầu, nước mắt vô thức chảy xuống, nói thì dễ chứ làm thì khó, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ tất cả như vậy được. Cô mím môi muốn rời khỏi hành lang dài trong vườn hoa này – nơi đã lưu giữ ký ức thời thanh xuân của cô. Nhưng lúc xoay người, cô không thể tin được mà mở lớn hai mắt, chàng trai năm ấy tựa như đã vượt qua đoạn thời gian mười năm rồi xuất hiện trước mặt cô…