Dạy dỗ thành ái

Từ hôm đó trở đi, Quý Thần như được tiêm máu gà, mỗi ngày đều vây xung quanh Tiểu Cửu y như nhóc con mười mấy tuổi gặp được mối tình đầu. Hẹn hò, xem phim, dắt tay dạo phố, bữa tối dưới ánh nến,… Những chuyện mà cặp đôi tình nhân bình thường hay làm Quý Thần đều muốn cùng Tiểu Cửu trải qua một lần. Tiểu Cửu rất bất đắc dĩ với chuyện này này, cô cảm giác như hai người đang đổi vai trò với nhau vậy.
 
Chỉ là…mùi vị được người khác theo đuổi cũng không tệ, biết vậy năm đó cô không thèm theo đuổi Quý Thần, hẳn là cô nên ỡm ờ rồi để anh theo đuổi cô mới đúng. Tiểu Cửu cười cười một chút, thôi bỏ đi, năm đó tính cách anh lạnh lùng như thế, chờ anh anh chủ động chắc sông cạn đá mòn cũng nên.
 
Tiểu Cửu vẫn luôn cảm nhận được tâm tư muốn bù đắp và sự xin lỗi mà Quý Thần dành cho cô, nhưng cô thấy điều đó không cần thiết cho lắm. Cô đã thấy được nó từ lâu, bọn họ tính là huề nhau cả rồi, buông bỏ tất cả chính là kết quả tốt nhất. Tương lai sáng ngời rộng mở như vậy, bọn họ hẳn là nên cùng nhau tiến về phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Sau khi Tiểu Cửu nói chuyện này với Quý Thần, Quý Thần bật cười ra tiếng, anh xoa xoa đầu tóc mềm mại của cô, “Cô bé ngốc, không phải vì thấy có lỗi với em nên anh mới bồi thường em mà đó là vì anh yêu em. Yêu em nên anh mới muốn dành tất cả cho em, đem những thứ tốt đẹp nhất đặt trước mặt em.”
 
Tiểu Cửu nháy mắt đỏ mặt, “Nhưng mà…”
 
“Không có nhưng nhị gì hết, sao lại có cô gái cảm thấy ngại vì bạn trai thương mình quá nhiều thế nhỉ?” Quý Thần nghiền ngẫm cười nói, Tiểu Cửu bĩu môi không hé răng. Đúng là vậy, làm gì có cô gái nào có thể thấy ngại vì bạn trai thương mình nhiều hơn một chút, chỉ là… Hạnh phúc quá đủ đầy này khiến cho cô rất lo sợ, cô sợ nó sẽ tan đi như bọt biển, cô không muốn mất đi hạnh phúc một lần nữa.
 
Quý Thần nhìn thấy được nỗi lo lắng của cô gái đang nằm trong lòng mình, anh than nhẹ một tiếng, cô bé ngốc này đã phải chịu nhiều oan ức, tâm địa của cô quá thiện lương. Anh từng làm những chuyện quá phận với cô nhưng cô có thể dễ dàng tha thứ cho anh. Muốn làm cho cô có cảm giác an toàn cũng không phải nói ra là làm được ngay, anh phải tự mình thay đổi, tự mình làm thì mới có thể khiến cô cảm nhận được tình cảm này. Quý Thần cúi đầu, thương tiếc mà hôn lên đỉnh đầu của cô gái đang nằm trong lòng, không nhịn được mà ôm cô chặt hơn.
 
Tiểu Cửu cũng cảm nhận được sự ấm áp này, hai tay cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, chôn đầu cọ cọ vào ngực Quý Thần.

 
Quý Thần lập tức có phản ứng, anh vội nhắm mắt lại nhưng cũng không thể áp chế được cơn dục vọng mãnh liệt này. Tiểu Cửu đang ngồi trên đùi anh cũng phát hiện ra có điều không thích hợp, có thứ gì đó cộm cộm đang chọc vào mông cô, cô đơ ra vài giây rồi đỏ bừng mặt, “Anh…” Sao có thể háo sắc như vậy! Chỉ thế thôi mà cũng có phản ứng! Những lời sắp đến bên miệng đều bị Tiểu Cửu nuốt vào. Cô cuống quít nhảy khỏi đùi Quý Thần, gương mặt vẫn còn đỏ bừng bừng.
 
Quý Thần nhịn đến gân xanh nổi đầy trán, nhưng vẫn nhìn sang trêu chọc Tiểu Cửu, “Anh cũng không có cách nào khác, hai năm nay anh thanh tâm quả dục, bây giờ người con gái mà mình yêu lại đang nằm trong ngực mình, không có phản ứng thì không phải đàn ông.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Cửu trừ sắc mặt đỏ bừng thì cũng không nói được câu nào, câu ‘em chưa chuẩn bị tốt’ còn chưa ra khỏi miệng thì Quý Thần đã phát ra tiếng cười rồi nói tiếp, “Em để anh ngồi một mình một lát là được rồi, em không ở trước mặt anh thì anh cũng sẽ không nổi lên dục vọng.”
 

Tiểu Cửu nóng bừng mặt lần thứ hai, cô cuống quít tông cửa xông ra ngoài. Chờ sau khi Tiểu Cửu đi khỏi, Quý Thần mới nhìn vị huynh đệ đã đứng thẳng của mình rồi cười khổ, sao anh lại không muốn cô cho được? Anh muốn cô đến phát điên rồi nhưng anh biết không thể quá nóng vội, bằng không con thỏ nhỏ mới vừa chụp được sẽ bị dọa chạy mất.
 
Quý Thần nhếch môi, đều là nghiệp do mình tạo ra, anh còn có thể trách ai đây? Nếu lúc trước anh yêu thương cô thì bây giờ cô có thể chạy trốn được sao? Nếu là như thế thì anh sớm đã đè cô dưới thân rồi ăn sạch sẽ từ lâu rồi. Anh cắn chặt răng, tương lai còn dài, không cần phải vội vàng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận