Dạy dỗ thành ái

Sau khi cầu hôn thành công, hôm sau Quý Thần lập tức đưa Tiểu Cửu đến Cục Dân Chính lấy giấy chứng nhận, anh sợ cô chạy mất. Tiểu Cửu dở khóc dở cười vì tốc độ này của anh, cũng không còn lời nào để nói.
 
Sau khi nằm vào bồn tắm, Tiểu Cửu thoải mái mà hừ nhẹ một tiếng, cơ thể mệt mỏi cả ngày cuối cùng cũng được thả lỏng.
 
Không biết qua bao lâu, Tiểu Cửu đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, cô vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Quý Thần đang bên cạnh bồn tắm nhìn cô rồi cười như không cười, cũng không biết anh đã nhìn bao lâu rồi. Tiểu Cửu cuống quít co người lại, “Sao anh vào mà không nói một tiếng!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai bầu ngực đầy đặn trắng nõn dao động dưới làn nước, Quý Thần thấy thân dưới của mình nóng lên, lúc mở miệng âm thanh đã trở nên khàn đặc, “Lên tiếng thì làm sao ngắm cảnh đẹp được.” Dứt lời anh cởi quần áo ra rồi bước vào bồn tắm.
 

Tiểu Cửu hoảng sợ kéo cái khăn tắm muốn bọc mình lại nhưng lại bị Quý Thần đưa tay chặn lấy, anh khàn giọng trêu chọc, “Đêm tân hôn mà em muốn anh phòng không gối chiếc à?” Cô gái trong bồn tắm lập tức xấu hổ đến đỏ bừng mặt, ôm lấy cơ thể, ánh mắt hoảng loạn.
 
Người đàn ông thấp giọng cười, kéo cô gái đang trốn ở góc lại, cô hô lên một tiếng để rồi bị một nụ hôn che trời lấp đất làm cho không thở nổi. Rơi vào đường cùng, tay nhỏ của cô nhẹ nhàng đẩy ngực người đàn ông ra. Quý Thần hơi rời khỏi cánh môi cô, “Không biết cách thở sao? Lại đây, anh dạy em.” Dứt lời cũng không cho Tiểu Cửu cơ hội mở miệng, tiếp tục đem toàn bộ âm thanh của cô nuốt vào bụng.
 
Nụ hôn vừa chấm dứt, Tiểu Cửu đã không còn chút sức lực nào, mềm mại xụi lơ trong lồng ngực Quý Thần. Quý Thần thấy Tiểu Cửu như vậy, lòng anh tràn đầy cảm giác yêu thương cùng thương tiếc, đây là người con gái của anh, là người duy nhất mà anh muốn yêu thương suốt cuộc đời này.
 
Ngón tay anh đi xuống dưới tìm kiếm, Tiểu Cửu mẫn cảm mà kẹp chân lại, người đàn ông cúi người ngậm vành tai cô, “Ngoan nào, thả lỏng một chút.”
 
Ở trong chuyện làm tình, mười Tiểu Cửu cũng không phải đối thủ của Quý Thần, huống chi những ký ức về việc làm tình đều là Quý Thần đem đến cho cô, cô khó nhịn mà hừ một tiếng, tay bấu lên vai Quý Thần tựa như thẹn thùng lại như đang muốn giảm bớt cơn kích động tình ái đang dâng trào.
 
Cảm nhận được cô dần thả lỏng và trở nên ướt át, Quý Thần đột nhiên xoay người cô, mượn nước bôi trơn rồi đẩy người vào, bên trong quá chặt khiến cho da đầu anh tê dại một trận, cổ họng anh tràn ra một tiếng hừ nhẹ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư thế vào từ phía sau đi vào quá sâu, Tiểu Cửu không nhịn được mà nức nở, “Ưm a… Anh nhẹ một chút… Hức… Sâu quá…” Cô không vô thức mà co chặt người lại. Quý Thần bị sự ấm áp này bao vây khiến cho suýt nữa đã không khống chế được, nhìn cô gái đang thở gấp trong lồng ngực mình, anh lại ngậm lấy vành tai đỏ hồng đã hơi nóng lên của cô, “Ngoan nào Tiểu Cửu, thả lỏng một chút, em lại kẹp chặt nữa thì anh không khống chế được.” Tiểu Cửu nghe thấy lời nói lộ liễu này thì càng xấu hổ không thôi, vốn định thả lỏng mà nghe xong lại càng kẹp chặt hơn. Quý Thần không nhịn được nữa, đưa tay chế trụ eo cô, “Chuyện này không thể trách anh rồi.” Dứt lời, anh bắt đầu nhanh chóng đâm rút.
 
Tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ quyến rũ của cô gái quanh quẩn trong phòng tắm, không biết qua bao lâu, trước mắt hai người xuất hiện một luồng ánh sáng trắng rồi cùng nhau cao trào.

 
Quý Thần ôm Tiểu Cửu tạm ngồi nghỉ trong bồn tắm, cô gái bị cao trào kịch liệt làm cho ngơ ra một lúc, sau khi hoàn hồn lại thì lập tức dùi đầu vào ngực Quý Thần nức nở không ngừng.
 
Quý Thần buồn cười nhìn cô gái đang hận không thể co thành một cục trong lòng mình, sau khi được thỏa mãn giọng nói của anh mang một chút lười biếng, “Sao lại mỏng manh như vậy, hửm?”
 
“Anh… Anh cố ý… Làm lâu như vậy… Em không thích… Làm cái này… Hức… Mệt muốn chết…” Tiểu Cửu vừa nức nở vừa nói. Quý Thần nhìn dáng vẻ nũng nịu của cô, thương đến tận tâm can. Anh cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, “Để em nghỉ ngơi nhiều hơn một chút nhé, ngoan, không khóc!”
 
Tiểu Cửu nghe xong thì cũng ngừng khóc, cô ngẩng đầu lên phẫn nộ nhìn Quý Thần, “Cái gì mà nghỉ ngơi nhiều hơn một chút! Mệt muốn chết, em muốn nghỉ ngơi! Hôm nay không làm nữa”
 
Quý Thần cười khẽ, “Chỉ mới có một lần thôi mà bảo bối, em thấy chuyện này có khả năng sao? Đừng tự lừa dối chính mình nữa, rõ ràng em cũng rất hưởng thụ.”
 

Tiểu Cửu thấy mình không thể lay chuyển được Quý Thần thì bắt đầu giả vờ đáng thương, cô nhẹ nhàng cọ cọ mặt Quý Thần, “Vậy một lần cuối cùng này thôi được không, em mệt lắm hức hức, anh không thương em.”
 
Quý Thần lười biếng nhắm mắt lại rồi dựa người vào bồn tắm, “Hai lần.”
 
Tiểu Cửu nhìn chằm chằm Quý Thần, hận không thể dùng mắt chọc thành hai cái lỗ trên người Quý Thần, cô cắn răng oán hận nói, “Cầm thú!”
 
Quý Thần lúc này mới mở mắt ra, nhìn ánh mắt hoảng sợ của Tiểu Cửu rồi đè cô lại, “Còn sức để mắng anh sao? Xem ra em không cần phải nghỉ ngơi rồi.” Dứt lời lại bắt đầu làm cầm thú thêm lần nữa. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận