Quý Thần kiềm nén lửa giận trong lòng, kéo Tiểu Cửu đi thẳng đến xe rồi nhét cô vào trong sau đó đóng mạnh cửa xe lại. Trên đường không có nhiều xe, Quý Thần yên lặng lái xe như khoảng lặng trước cơn bão, Tiểu Cửu nắm chặt dây an toàn, trái tim đã chìm xuống thật sâu. Quý Thần không lái xe về nhà mà lái đến một nơi Tiểu Cửu không biết là đâu. Anh xuống xe, mở cửa xe bên ghế phó lái ra, lạnh giọng nói với Tiểu Cửu, "Xuống xe."
Tiểu Cửu yên lặng không nói tiếng nào bước xuống xe, cô bước từng bước nhỏ theo Quý Thần. Nơi Quý Thần dẫn cô tới là một quán bar, tiếng người ở trong quán rất ồn ào, Tiểu Cửu nhìn một người đeo bảng tên giám đốc ra đón Quý Thần, nghe thấy tiếng Quý Thần mở miệng nói, "Trong Ám Dạ còn chỗ không?"
Sau khi giám đốc kia nghe xong thì ngạc nhiên ngẩng đầu, "Ngài hỏi Ám Dạ ạ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thần nhíu mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn, giám đốc vội nói, "Còn, tôi sẽ lập tức chuẩn bị cho ngài căn phòng tốt nhất, xin ngài đợi một chút!"
Quý Thần không nói thêm câu nào nữa. Khi giám đốc gọi người đi chuẩn bị phòng thì trộm liếc Tiểu Cửu đứng sau Quý Thần. Quý Thần chơi thì chơi nhưng anh chưa bao giờ dẫn phụ nữ đến nơi như Ám Dạ, cô gái này nhìn có vẻ là người đứng đắn mà, sao lại đi cùng Quý Thần nên những nơi như thế này nhỉ? Giám đốc tò mò nhưng không dám vượt quá quyền hạn của mình. Sắp xếp ổn thỏa xong, Quý Thần dẫn Tiểu Cửu vào phòng Ám Dạ. Ngay khoảnh khắc cửa phòng vừa đóng lại, Quý Thần nổi giận ấn Tiểu Cửu lên cửa, hung dữ nắm cằm của cô, "Sao? Không có tôi cô cô đơn quá không chịu nổi rồi à?"
"Tôi không phải thế, tôi có thể giải thích."
"Giải thích? Giải thích gì? Hẳn tôi không nhìn lầm đâu nhỉ, người đó là Dịch Trạch đúng không? Cô giải thích sao 6 năm trước cô lại đi cùng tên đó? Cô còn muốn che giấu điều gì?"
Anh cúi đầu nhìn vết rách trên bộ lễ phục của Tiểu Cửu, nhớ đến bộ đồ tay mới khoác lên người cô lúc này, anh hạ giọng, "Kích động tới mức xé quần áo thành thế này rồi?"
"Không phải, tôi và A Trạch không..."
Một tia lý trí cuối cùng của Quý Thần bị tiếng A Trạch này xé thành từng mảnh nhỏ, hắn ngắt lời cô, nghiến răng lặp lại, "A Trạch?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng, kéo Tiểu Cửu lại. Căn phòng này rất lớn, trong phòng toàn là những dụng cụ kì lạ, Tiểu Cửu thấy thế cuối cùng cũng đã hiểu ra, cô nhìn Quý Thần với ánh mắt cầu xin. Nhưng Quý Thần không để ý tới cô, không màng đến sự giãy dụa của cô mà ấn cô lên ghế điều giáo. Ánh mắt Tiểu Cửu trở nên hoảng sợ, Quý Thần ấn một cái nút, trong nháy mắt tứ chi của Tiểu Cửu bị bung thành hình chữ đại (大), trói chặt trên ghế. Tiểu Cửu vội vàng ngẩng đầu, "Quý Thần...."
Cô còn chưa nói xong đã bị Quý Thần bịt kín miệng, Quý Thần nheo mắt đầy nguy hiểm, "Hừ, bây giờ tốt nhất cô đừng nói gì, có thể bớt đau khổ một chút đó."
Nói xong, ánh mắt anh đảo xung quanh đó, lấy khóa miệng ra nhét vào trong miệng Tiểu Cửu sau đó mạnh mẽ xé lễ phục của Tiểu Cửu từ vết rách nọ. Dáng người xinh đẹp đập vào mắt Quý Thần. Anh lột miếng dán đầu ti, kéo quần lót xuống, cô gái nhỏ cuối cùng cũng hoàn toàn lộ ra trước mắt Quý Thần, "Ở đây có nhiều đồ tốt như thế, ngay cả tôi cũng chưa từng chơi, chi bằng hôm nay chúng ta cùng thử xem?"
Tiểu Cửu lắc đầu, khóa miệng khiến cô không thể phát ra tiếng, chỉ có thể vừa ưm ưm vừa giãy dụa, nhưng vì tay bị còng sắt còng lại nên cũng chỉ uổng phí sức lực. Quý Thần thưởng thức dụng cụ trong phòng, "Đầu tiên thử cái này xem sao?" Cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên một chiếc ống mềm.
Quý Thần chỉnh độ cao của ghế điều giáo cho thích hợp rồi lấy ống mềm đã rửa sạch nhét vào hậu huyệt của Tiểu Cửu. Tiểu Cửu không ngừng vặn vẹo thân mình, Quý Thần lên tiếng, "Sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay, cô còn động đậy nữa thì tự cô làm bản thân bị thương đó."
Tiểu Cửu nghe vậy cứng đờ người không dám động nữa. Quý Thần thuận lợi nhét ống mềm vào. Anh cố định ống xong liền bơm nước muối sinh lí vào, mỗi lần Quý Thượng bơm, nước tràn vào trong cơ thể Tiểu Cửu một chút. Mỗi một lần bơm là một lần cơ thể cô run lên. Động tác của Quý Thần chậm rãi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Cửu. Anh muốn tra tấn cô từ từ như thế cho đến khi cơn tức giận của mình nguôi bớt mới thôi.
Quý Thần không quan tâm đến chuyện đây là lần đầu của Tiểu Cửu, anh ước chừng đã rót được 400ml mới dừng lại. Lúc này bụng của Tiểu Cửu hơi nhô lên, toàn thân căng chặt, nước bọt chảy từ khóa miệng chảy xuống, khó chịu đến mức lệ rơi không ngừng. Quý Thần cẩn thận rút ống mềm ra, nhanh chóng nhét một nút bịt vào, anh giơ tay nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói với Tiểu Cửu, "Ngoan ngoãn nhịn trong mười lăm phút cho tôi."
Dứt lời anh lấy điện thoại ra cài đồng hồ bấm giờ, ngồi trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian dần trôi, sự căng trướng trong bụng càng trở nên mạnh mẽ, Tiểu Cửu khó chịu vặn vẹo thân người nhưng vẫn không có tác dụng gì. Ngay khi Tiểu Cửu nhịn đến mức sắp không chịu nổi thì chuông báo vang lên, Quý Thần đang nhắm mắt ngay lập tức mở mắt đứng dậy, nhấn nút cởi bỏ còng tay ôm Tiểu Cửu vào phòng tắm. Quý Thần thả Tiểu Cửu ngay cửa phòng tắm, vỗ vỗ chiếc bụng đang phồng lên của cô, "Nhịn xuống cho tôi."
Nói xong anh lấy nút bịt ra, Tiểu Cửu nức nở khó chịu, cứng người nhịn xuống cơn buồn tiểu. Đột nhiên cô nghe Quý Thần nói, "Tự vào đó rửa sạch sẽ đi."
Cô khó khăn lắm mới vào được phòng tắm, ngồi trên bồn cầu, ngay lập tức Tiểu Cửu không nhịn nổi nữa, bài tiết hết nước trong bụng ra. Sau khi rửa sạch sẽ xong cô cũng không dám ở lại lâu, từ từ đỡ tường bước ra ngoài phòng tắm.
Quý Thần lại khóa Tiểu Cửu trên ghế điều giáo lần nữa, đổi một cái ống mềm khác, tiếp tục bơm nước muối sinh lí vào. Anh không chần chừ dùng sức bơm nước, Tiểu Cửu nức nở nâng người muốn né ra, Quý Thần lại chọc ống mềm vào bên trong, cơn đau xen lẫn khoái cảm ập đến khiến Tiểu Cửu ngoan ngoãn nằm yên trở lại. Cho dù khó chịu cô cũng không dám trốn nữa rồi. Quý Thần do dự sợ đã tới cực hạn của cô nên rót vào 500ml rồi lấy nút bịt bịt kín lại. Ý thức của Tiểu Cửu trở nên mơ hồ, nằm xụi lơ trên ghế điều giáo.