1.
Tiêu Tiêu thật muốn khóc quá. Cô vừa mới thoát khỏi gọng kìm được một tuần giơ lại bị cấm túc rồi.
Nhìn trời than vãn~ing
Mỗi sáng cô đều thức dậy thật là sớm, chạy xuống nhà ngoan ngoãn ăn sáng, lại ngoan ngoãn bưng cà phê cho các anh trai, rồi tiếp tục ngoan ngoãn đứng ở cửa tiễn các anh đi làm. Chỉ có điều, ánh mắt long lanh từ đầu đến cuối tràn đầy uất ức cùng van nài khiến bốn cậu thiếu gia nào đó sắp đau dạ dày mất rồi.
- Anh cả, em thấy hay là anh thả Tiêu Tiêu ra đi? – Đinh Duệ là người đầu tiên không chịu nổi. Đối với anh mà nói, lực sát thương của ánh mắt cún con tuyệt đối không phải chuyện đùa, mà cô lại ngày ngày lẽo đẽo theo anh trưng ra bộ mặt đáng thương này, anh mà chịu được thì anh không gọi Đinh Duệ.
- … - Đinh Mặc trầm lặng. Mỗi ngày thấy cô rầu rĩ không vui anh cũng đau lòng lắm, nhưng cú nghĩ tới cô sẽ bị người ta lừa gạt là anh lại không tài nào gỡ bỏ lệnh cấm. Anh cũng bị cô ép đến nẫu ruột rồi đây.
- Anh cả! – Đinh Duệ nóng nảy. Nếu tình trạng này còn tiếp diễn, anh thật không dám khẳng định mình sẽ không giúp cô lén lút trốn ra ngoài.
- Anh dọa con bé như vậy cũng đủ cho nó nhớ đời rồi, đừng phạt nó nữa. – Đinh Triết cũng đau lòng không thôi.
- … - Đinh Mặc không nói gì. Anh đang đấu tranh tư tưởng a.
- Hay là để Tiêu Tiêu đến phòng khám của em đi, em sẽ chăm sóc con bé.
- Tốt tốt tốt. – Đinh Mặc còn chưa kịp lên tiếng thì Đinh Duệ đã gật đầu liên hồi, mừng đến rơm rớm nước mắt. – Đinh Triết, thật không uổng bao năm nay em kính trọng anh.
- Đừng lảm nhảm, em có bao giờ kính trọng Đinh Triết đâu? – Đinh Cảnh khinh bỉ.
- Tiêu Tiêu gọi anh là Cảnh Cảnh đáng ghét quả nhiên không sai. Hừ!?
- Em cũng đâu có tốt hơn là mấy, phải không Duệ Duệ keo kiệt?
- Hừ!?
- Hừ!?
- Vậy được rồi. – Đinh Mặc đầu hàng rồi. – Đinh Triết, em phải trông nom Tiêu Tiêu cẩn thận, đừng để con bé chạy lung tung.
- Em biết rồi, anh yên tâm đi.
- Đi thôi đi thôi, Đinh Triết à, anh mau mau mang Tiêu Tiêu đi đi.
…
Đã 3 ngày cô không xuất hiện.
Trong căn nhà nhỏ một lớn một bé ngồi trên sofa trừng mắt nhìn về phía cửa, dường như muốn xuyên thấu qua nó luôn vậy.
Phía sau, Văn Sơn vừa bận rộn nấu nướng vừa liếc liếc cánh cửa, trên mặt hiện đầy dấu chấm hỏi. Bọn họ bị làm sao thế kia? Trúng tà? Hay bị mà nhập? Không được, ngày mai anh phải mời thầy cúng về làm phép thôi. Cũng không được, tùy tiện dẫn người lạ vào nhà lão đại sẽ giết anh.
- Cậu, tại sao chị Tiêu Tiêu vẫn không đến? – Tiểu Minh rưng rưng, đã thủ sẵn tư thế gào khóc.
- Cháu không khóc chị Tiêu Tiêu mới đến. Chị ấy không thích những đứa bé hay khóc nhè đâu. – Anh cũng đang rầu thối ruột ra đây. Nào có ai xui xẻo như anh chứ, vừa quyết định theo đuổi cô thì cô liền biến mất. Ông trời có phải quá rảnh rỗi hay không, buồn chán không có việc gì làm nên lôi anh ra giết thời gian phải không?
- Lão đại, anh với Tiểu Minh không sao chứ? – Thấy sắc mặt hai người liên tục biến hóa, Văn Sơn rốt cuộc chịu không nổi quăng đũa chạy tới.
- o.o – Tiểu Minh mở to mắt nhìn Văn Sơn, rưng rưng bụm mặt chạy vào phòng. Không thể khóc, nhưng có thể ngồi trong góc gặm nhấm nỗi nhớ a.
- ? – Văn Sơn mù mịt. – Lão đại, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Cậu trông Tiểu Minh, tôi ra ngoài một lát. – Anh phớt lờ câu hỏi của Văn Sơn, ủ rũ bước đi. Anh không thể cứ ngồi không chờ đợi như vậy được, anh phải đi tìm cô, mặc dù không rõ phải đi đâu để tìm.
- ?? – Văn Sơn nhìn cửa nhà, lại nhìn cửa phòng Tiểu Minh, cắn răng quyết định… nhặt đũa lên tiếp tục nấu cơm. Anh mặc kệ hai cậu cháu kì quặc này. Anh là người thường, không hiểu nổi kiểu tư duy và dòng cảm xúc lộn xộn của quái vật đâu. Vẫn nên chăm chỉ làm việc của mình thì hơn.
---------------------------------------
2.
Trên hành lang đông đúc, một bóng dáng bé nhỏ lén la lén lút hết trốn chỗ này lại chui góc kia, giống như một con chuột nhắt bò tới bò lui khiến Đinh Triết đang bận rộn cũng phải bật cười. Cô bé ngốc này, chẳng lẽ cô thật sự nghĩ rằng mình có thể qua mắt được anh hay sao? Aizzz… Quả nhiên trong lòng cô rất coi thường người anh trai này nha. Nghĩ như vậy, Đinh Triết không phục lấy điện thoại ra bấm bấm vài cái, ngẩng đầu thấy con chuột con nào đó lảo đảo thì hài lòng cười to.
Dường như anh em tâm linh tương thông, Tiêu Tiêu bỗng nhiên quay đầu nhìn thẳng vào phòng anh trai, thấy vẻ mặt đắc ý kia thì tức giận giậm chân một cái, hất tóc đường hoàng mà đi. Dù sao cũng bị phát hiện rồi, còn lén lút làm cái gì chứ? Cô đây cứ nghênh ngang thế đấy, ai có thể làm gì được cô?
Đi được vài bước liền bắt gặp một bóng dáng xinh đẹp đang bận tối mắt tối mũi, cô không chần chừ chạy tới, cười rạng rỡ.
- Chị dâu, em giúp chị!
- Tiêu Tiêu, đừng gọi chị dâu, chị và anh trai em còn chưa kết hôn đâu. – Hà Vi đỏ mặt.
Còn nhớ lúc Đinh Triết nói cô gái hoạt bát này là em gái của anh, cô đã kinh ngạc đến không nói nên lời. Cô biết anh nhiều năm như vậy, cũng tự mình chạy đi nghe ngóng không ít tin tức về anh, đương nhiên đã từng nghe qua về tiểu thư duy nhất của Đinh gia, nhưng mà… cô gái này nhìn như thế nào cũng không giống vị Tiểu công chúa đoan trang dịu dàng cao quý xa vời trong lời đồn kia a. Rốt cuộc Hà Vi cũng đã hiểu, lời đồn là không thể tuyệt đối tin tưởng.
Nhưng như vậy cũng không có gì không tốt. Trước đây cô còn lo lắng mình sẽ không thể thân cận với vị tiểu thư thanh cao này, nhưng mà bây giờ thì sao? Nhìn cô gái nhỏ đang tất bật giúp đỡ người bệnh, trên môi luôn nở nụ cười rực rỡ như vầng thái dương khiến người đối diện không bị tâm trạng tốt của cô ấy ảnh hưởng cũng khó.
- Chị dâu, chị mau qua đây đi! Bà Doãn muốn đi lấy thuốc, nhưng mà em không biết nó ở đâu.
- Được, chị đến đây. – Hà Vi phục hồi tinh thần chạy tới, khi đi qua bên cạnh cô thì khẽ liếc một cái bất đắc dĩ. – Em đó, đứa nhỏ cứng đầu, nói mãi cũng không chịu nghe.
- Anh Triết Triết nói đợi sau khi hai người kết hôn rồi em mới có thể tuyệt đối nghe lời chị. Cho nên, chị dâu à, vì quyền lợi tuyệt vời này, chị hãy cố gắng một chút nha!
- Tiểu quỷ!! – Hà Vi đánh nhẹ cô một cái, liền đỡ bà cụ rời đi, đương nhiên là không thể không mang theo gương mặt đỏ bừng như quả cà chua. Là ai nói Tiểu công chúa Đinh Tiêu Tiêu hiền thục xa vời? Rốt cuộc là ai???
…
Đinh Tiêu Tiêu là điển hình cho những con người mắc chứng cuồng tay cuồng chân. Không có việc cô sẽ ủ rũ không vui, yếu ớt tựa như ngọn nến trước gió, nhưng chỉ cần ném cho cô một công việc, cô sẽ giống như chú bướm xin đẹp tràn đầy năng lượng bay tới bay lui khiến người ta nhìn thôi cũng thấy yêu thích. Cộng thêm nụ cười chưa bao giờ suy giảm, cô đã thành công đốn hạ trái tim của tất cả mọi người có mặt tại phòng khám. Thử hỏi một cô gái trẻ xinh xắn, hoạt bát lại đáng yêu như vậy, ai có thể không thích chứ? Nếu nhất định phải nói về điểm trừ của cô thì chính là nét thanh thuần giống như thần tiên kia, khiến cho mọi người có cảm giác lại gần cô một chút sẽ lập tức nhiễm bẩn cô, nhưng lại không kiềm chế được bị sức sống mãnh liệt của cô hấp dẫn.
Rối rắng~ing
Mà cô gái gây chuyện kia lại hồn nhiên không biết gì cả, vẫn vui tươi hớn hở chạy đông chạy tây, việc của mình cũng làm, không phải việc của mình cũng cứ làm như thường.
Đang hăng hái bưng nước cho người bệnh thì đôi tai nhanh nhạy của cô đã bắt sóng được chuyện gì đó. Quan sát một lúc mới phát hiện ra là có người xảy ra tranh chấp. Cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, giống như sứ giả chính nghĩa vù vù lao tới.
- Có chuyện gì vậy? Hai người không cần lớn tiếng như vậy, chuyện gì cũng nên bình tĩnh mà nói.
Hai người đang cãi nhau, một người đàn ông tầm 30 tuổi và một cô gái trẻ, vừa nghe thấy tiếng cô liền ngừng lại, giương ánh mắt lên nhìn chằm chằm người vừa tới.
Thấy ánh mắt kinh ngạc quen thuộc, cô bắt đầu hoài nghi, bề ngoài của mình có kì lạ như vậy sao? Vì cái gì mỗi người nhìn thấy cô đều mắt trợn to như gặp quỷ thế kia?
- Cô là y tá ở đây? – Người đàn ông nhướn mày, hiển nhiên tâm trạng đang rất không tốt.
- Có thể nói là như vậy. – Cô chần chừ một lúc mới gật đầu.
- Cô y tá, cô mau tới đây. Cô gái này là một tên trộm. Cô ta muốn lấy điện thoại của tôi, bị phát hiện còn hung hăng gây sự.
- Thật ư?
- Không phải. Tôi chỉ… chỉ muốn mượn điện thoại của anh ta dùng một chút. – Cô gái bày ra bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, nhưng trên trán lấm tấm mồ hôi đã tốt cáo tất cả.
- Cô còn dám nói dối? Cô nói cô mượn tôi? Nhưng mà tôi nhớ là tôi chưa hề đồng ý.
- Tôi… tôi chỉ vì quá vội…
Lời nói lắp bắp, thái độ chột dạ, còn có ánh mắt láo liên gian trá khiến ai cũng hiểu đã xảy ra tình huống gì, duy chỉ có một kẻ ngốc nào đó vẫn còn ngây ngô tin tưởng.
- Nếu mà chị cần thì nên mượn tử tế a. Cho dù vội mấy cũng không thể làm như vậy, sẽ khiến người khác hiểu lầm đó. – Co chân thành khuyên bảo, mặc kẹ ánh mắt trừng trừng khiếp sợ của những người xung quanh, thậm chí còn dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhét điện thoại của mình vào trong tay cô gái kia. – Chịu dùng điện thoại của em đây này.
- @-@ - Cô gái kia cũng ngây người, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, cầm điện thoại chạy biến.
Đợi đến khi mọi người định thần thì mọi chuyện đã xong, chỉ còn biết nhìn cô đầy thương cảm, nhưng không ai nỡ lên tiếng trách móc. Dù sao người ta cũng đã đáng thương lắm rồi.
Mọi người còn đang cân nhắc xem nên nói như thế nào với cô gái đơn thuần đến ngốc nghếch kia thì một thanh âm đã vang lên, mang theo sự tức giận cùng nồng đậm bất đắc dĩ.
- Em còn có thể ngốc hơn được nữa không?
---------------------------------------
3.
- Em còn có thể ngốc hơn được nữa không? – Anh thở dài gõ đầu cô một cái. Trò đơn giản như vậy cũng không nhìn ra, cô rốt cuộc là quá đơn thuần hay quá ngu ngốc đây?
- Em làm việc tốt mà, sao anh lại đánh em? – Cô uất ức.
- Việc tốt? – Anh nghĩ, đại khái là mình sắp phát điên rồi. Không được, không thể tiếp tục như vậy. Nếu không nhanh chóng bổ sung tư duy thiếu sót cho cô bé này, sớm muộn cô cũng bị người ta lừa bán đi. Vì thế, anh rất dũng cảm nhận nhiệm vụ quang vinh này, bắt đầu từ tốn giải thích. – Cô gái kia không phải người tốt. Mà giúp người xấu cũng chính là gián tiếp làm việc xấu, đúng không? Cho nên hành động vừa rồi của em hoàn toàn không phải việc tốt.
- Không phải việc tốt? – Cô mở to mắt, bắt đầu rưng rưng. – Anh nói là em đã làm việc xấu ư?
- Anh… - Anh không nghĩ tới cô sẽ có phản ứng này, ngây người thật lâu. Xem ra cô bé này muốn làm nữ anh hùng cứu khổ cứu nạn đến phát điên rồi. – Anh không có ý đó. Anh chỉ muốn nói là lần sau em cần cảnh giác một chút. Trước khi quyết định tin người khác thì cần phải…
- Tin là tin thôi, còn cần quyết định sao?
- Ý anh là em không thể tin người bừa bãi được. Trước khi…
- Tin người mà cũng có bừa bãi với không bừa bãi à?
- Đương nhiên. Trên đời này có cả người tốt và người xấu. Em nghĩ mà xem, nếu như em tin nhầm người xấu, có phải sẽ thật đáng sợ đúng không?
- Vâng.
- Cho nên em phải nghe lời anh, cảnh giác một chút.
- Em biết rồi.
- Ừ, ngoan lắm!
- Nhưng mà vì sao chị kia lại là người xấu?
- Em phải quan sát. – Anh nghiêm túc chỉ dạy. – Xác định người tốt người xấu không phải chỉ thông qua lời nói, em hpari nhìn cả cử chỉ, ánh mắt, phản ứng của họ nữa. Cao cấp hơn còn có thể dựa vào trực giác, nhưng thứ này có lẽ em không nên biết thì tốt hơn.
- Như thế nào ạ?
- Ví dụ như cô gái kia, ánh mắt láu liên chứng tỏ trong lòng có quỷ.
- Không phải chị ấy chỉ liếc liếc có vài cái thôi sao? Nhỡ đâu chị ấy bị mỏi mắt.
- Em có thấy mồ hôi trên trán cô ta khi bị người đàn ông kia vạch tội không?
- Đó không phải là do nóng quá sao?
- Còn nét mặt chột dạ của cô ta em có thấy không?
- Chột dạ? Em cứ nghĩ đó là do chị ấy sợ hãi.
- Đúng là cô ta sợ, nhưng là vì cô ta bị vạch trần trước mặt mọi người.
- Làm sao anh có thể chắc chắn như vậy?
- Người có mắt đều nhìn ra được.
- Em cũng có mắt, tại sao em lại không nhìn ra?
- Bởi vì em quá ngốc.
- Ngốc thì cũng có mắt a~
Đang lúc anh sắp phát điên thì từ xa vang lên một giọng nói quen thuộc.
- Tiêu Tiêu, em lại dám chạy loạn!?
Đông cứng~ing
Không chỉ có cô, mà hai người đàn ông nào đó cũng hết sức kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương.
------------------------------------------------------------------