Nhìn thấy dì như thế này, Tỗ Mẫn vừa đau lòng vừa không biết làm thế nào.
Nàng ôm dì, không biết vì sao mà dì khóc lóc dữ dội thế nhưng nàng biết rằng lúc này đây nói gì cũng là thừa thãi.
Ngày hôm đó, Tô Tịnh An thu mình trong phòng rất lâu.
Bà nghe 《Năm tháng vội vàng》, cuộc họp buổi tối không tổ chức.
Lúc Cao Tịch Huy đi ngang qua cửa vừa lúc nghe được, bà trầm lặng hồi lâu rồi rời đi.
- - Nếu như khi gặp lại nhau đôi mắt không thể ướt nhòe
Khuôn mặt cũng không còn có thể ửng đỏ
....
Nếu như quá khứ vẫn còn xứng đáng để lưu luyến thì hãy đừng vội chôn vùi những hiềm khích năm xưa
Có ai lại cam lòng chấm dứt mọi mối dây liên hệ chứ
Là chúng ta mắc nợ nhau, chúng ta cần tháo bỏ những nút thắt.
....
Chín giờ, bà đi tìm Hoàng lão, nói hết những điều muốn bày tỏ với Hoàng lão.
Hoàng lão trầm lặng khá lâu.
Bà cúi đầu, trên tay vẫn cuốn theo làn khói: "Ta già rồi, không quản được các con nhiều.
Có điều, tiểu Huy, con là người ta dẫn dắt ra, ta còn không biết con hay sao? Con nói thật với ta, con thật sự có thể quên con bé sao?"
"Không quên được." Sự thẳng thắn của Cao Tịch Huy khiến Hoàng lão ngẩng đầu.
Cao Tịch Huy nhìn bà, nhàn nhạt nói: "Không chỉ là lúc còn trẻ không quên được mà bây giờ rồi về sau cũng không quên nổi."
Thanh âm của bà có chút nghẹn ngào, sự ẩm ướt trong đôi mắt còn tích tụ lại "Bà ấy đã hứa với con, năm đó vẫn chưa làm được.
Nhưng con đã hứa với bà ấy thì cả đời này không thể quên được."
"Nhưng mà...!Hoàng lão, con mệt rồi.
Con mệt mỏi, cũng chán chường rồi, không muốn tiếp tục vướng mắc như thế nữa.
Chúng con cứ lưu giữ trong trái tim hình ảnh đẹp nhất của đối phương lúc đầu đi."
"Như vậy...!cũng tốt.
Con cũng sẽ không oán hận bà ấy nữa."
...........
Đi từ phòng làm việc của Hoàng lão ra, Cao Tịch Huy gọi điện cho tiểu Tương, bảo cô thu dọn hành lý.
Tiểu Tương ngẩn ra nửa ngày, Mặc dù trong lòng ngờ vực nhưng vẫn sắp xếp hết đồ đạc.
Hành lý của Cục trưởng Cao không nhiều.
Chỉ nửa tiếng đồng hồ là tiểu Tương sắp xếp xong.
Trước khi đi, cô gọi điện cho Tô Mẫn.
Tô Mẫn vẫn đang ở chỗ dì.
Nàng nghe được thông tin tiểu Tương nói, không biết trong lòng là cảm xúc gì.
Cúp điện thoại.
Tô Tịnh An hình như đã biết.
Bà nhìn Tô Mẫn, yếu ớt: "Bà ấy đi rồi."
Tô Mẫn gật đầu: "Ưm."
Tô Tịnh An không muốn biểu hiện ra yếu ớt như vậy nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, bà nhẹ nhàng lau đi: "Ta biết.
Bà ấy chính là như vậy."
Vì vậy nên năm đó bà đã lấy hết dũng cảm không biết bao nhiêu lần mà vẫn không dám đi tìm Cao Tịch Huy.
Nếu như không phải Tô Mẫn khiến cho giữa họ có mối liên quan.
Bà sợ rằng cả đời này cũng có được dũng khí như vậy.
Nhưng có rồi thì cũng được tác dụng gì?
Cao Tịch Huy đã không cần nữa, thậm chí đến câu nói xin lỗi của bà bà ấy cxung không cần nữa.
Quan hệ giữa họ đã không quay lại được nữa.
Buổi tối, Tô Mẫn mất ngủ.
Nàng ngồi trên ghế dài ngắm trăng.
Lâm Tiêu Tiêu cầm chiếc áo khoác, khoác lên vai nàng, ngồi phía sau ôm lấy nàng.
Hai người đều không nói chuyện, lặng lẽ nghe nhịp tim đập của đối phương.
Không biết đã qua bao lâu.
Tô Mẫn lẩm bẩn: "Trước đây em luôn không hiểu tạo sao Cục trưởng Cao giúp đỡ nhiều người như thế, giúp sư phụ em, sư phụ của sư phụ em, lại giúp chúng ta, luôn nói với chúng ta không được bỏ lỡ.
Tại sao bà ấy lại luôn luôn bỏ lỡ?'
Bây giờ nàng đã hiểu.
Đại khái là bà khôgn muốn bất kỳ người nào trải nghiệm sự đau khổ mà bà đã từng trải.
Lâm Tiêu dựa vào sống lưng nàng, thì thầm: "Chúng ta sẽ không bỏ lỡ.
Chúng ta phải ở bên nhau cả đời."
Trái tim Tô Mẫn như đang có mưa rơi, nàng quay người lại ôm Lâm Tiêu Tiêu: "Em chỉ cảm thấy rất đáng tiếc.
Rõ ràng hai người vẫn còn yêu nhau nhưng cứ như thế bỏ lỡ cả một đời..."
Bỏ lỡ...
Có lẽ là thời gian đau khổ khó chịu nhất đã qua...
Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn: "Trên đời này không có đồng cảm lây đâu.
Cục trưởng Cao có dự định riêng của mình.
Mẫn Mẫn—"
Tô Mẫn gật đầu, ánh mắt tối đi: "Em biết rồi."
Nàng không nhúng tay vào nữa.
Chỉ mong hai người thật sự giống như sau này nói có thể sống tốt, đều bình an.
Sau khi Cục trưởng Cao rời đi, Hoàng lão đã từng tìm Tô Tịnh An.
Bà không nói nguyên nhân Cao Tịch Huy rời đi, chỉ dặn dò: "Tuổi tác con cũng không còn nhỏ nữa.
Bình thường phải chú ý sức khỏe, biết chưa?"
Tô Tịnh An gật đầu.
Bà nhìn Hoàng lão, trong mắt có phút chốc trống rỗng.
Bà bắt đầu chẳng hiểu vì sao mà mất ngủ.
Từng đêm không ngủ được.
Khi còn trẻ, Cao Tịch Huy ôm bà nói rất nhiều.
Bây giờ thoáng qua bên tai, gióng như đang dán môi lên tai bà nói vậy.
Ngẳn ngủi có nửa tháng mà bà đã gầy đi năm kg.
Tô Mẫn quá sợ hãi.
Nàng đưa dì đi kiểm tra sức khỏe, đi vòng hết các phòng ban đều không có bệnh gì hết.
La Hân cũng lo.
Đến cuối cùng, cô bàn bạc với Tô Mẫn: "Hay là chúng ta tìm bác sĩ tâm lý xem xem."
Khi mấy chữ trầm cảm nhẹ xuất hiện trên giấy tờ chuẩn đoán, cả La Hân và Tô Mẫn đều trầm lặng.
Đây là dì tự trừng phạt mình sao?
Bà lại một lần nữa đi trên con đường Cao Tịch Huy đã đi.
Tô Mẫn hết cách.
Tô Tịnh An không có con, nàng lại ở trường đảng rèn luyện hoàn toàn biệt lập, đại đa số chuyện chăm sóc phải nhờ vào Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu không biết phục vụ cho người khác nhưng cô cảm thấy chuyện gì cũng có thể học.
Tô Tịnh An là dì của Tô Mẫn, giống như người mẹ nuôi nàng khôn lớn, cô đương nhiên phải hiếu thuận.
Cứ có thời gian cô lại chạy đến chỗ Tô Tịnh An.
Cô phát hiện nếu công việc dì làm việc còn được, vẫn còn ra dáng con người.
Nhưng nếu trở về nhà thì bà như người không tồn tại, một mình ngồi một góc nghe nhạc đọc sách, thỉnh thoảng ngồi không cả ngày trời.
Lâm Tiêu Tiêu cũng lo lắng cơ thể bà càng ngày càng tệ.
Cô khôgn dám nói với Tô Mẫn sợ nàng lo, chỉ có thể không ngừng đi tìm bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ nghe tình hình của bà, đơn giản phân tích cho Lâm Tiêu Tiêu: "Thực ra căn nguyên bà ấy tự mình dày vò là không có cách nào giải thoát.
Cô xem bà ấy càng ngày càng nghĩ đến những ký ức quá khứ, càng ngày càng nhiều tưởng niệm xa xưa, nói thẳng ra..." Bà ấy nhìn Lâm Tiêu Tiêu "Bà ấy có thể đã chẳng có ý niệm nào với cuộc sống này nữa."
Điều này đã làm Lâm Tiêu Tiêu kinh sợ.
Chẳng có ý niệm nào với cuộc sống này?
Dì mới bao nhiêu tuổi, mới có bốn mươi lăm, bà ấy sao có thể không muốn sống?
Trầm lặng do dự rất nhiều lần, Lâm Tiêu Tiêu vẫn nên đi tìm Cục trưởng Cao một chuyến.
Đến cục thuế, Lâm Tiêu Tiêu không tìm thấy Cục trưởng Cao, chỉ đụng phải tiểu Tương.
Tiểu Tương nhìn cô, rõ ràng đôi mắt mang theo tia cảnh giác: "Chuyện gì vậy? Tìm Mẫn Mẫn sao?"
Lâm Tiêu Tiêu nhìn cô: "Tôi đến tìm Cục trưởng Cao." Cô biết tiểu Tương sẽ từ chối "Bên Cục trưởng Tô có lẽ xảy ra chuyện."
Vừa nghe câu này, tiểu Tương ngẩn người.
Cục trưởng Tô có chuyện gì?
Lâm Tiêu Tiêu không hề giấu, đem tất cả những chuyện Tô Tịnh An gần đây nói với tiểu Tương.
Tiểu Tương cắn môi: "Cục trưởng Cao từ trường đảng trở về đã đi Tây Tạng rồi."
Lâm Tiêu Tiêu nghe mà đau lòng.
Một người trầm cảm, một người đi Tây Tạng.
Hai người như thế là đang tự trừng phạt mình sao?
"Cô đợi một chút."
Tiểu Tương không dám tự quyết định nhưng cô biết vị trí của Tô Tịnh An trong lòng Cục trưởng Cao.
Nếu thực sự có chuyện sợ là cả đời này Cục trưởng Cao sẽ đau khổ ân hận.
Tiểu Tương gọi điện nói ngắn gọn cho Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy trầm lặng một lúc "ừm" một tiếng rồi cúp máy.
Tiểu Tương không dám hỏi nhiều, Lâm Tiêu Tiêu đương nhiên không thể truy hỏi.
Hai người đều lo sợ bất an.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, sáng sớm ba giờ hôm đó, Cao Tịch Huy vội vàng ngồi máy bay trở về cũng có nghĩa là ngay lúc cúp máy, bà đã đặt vé máy bay, vứt bỏ hết mọi thứ trong tay để trở về.
Ở sân bay, tiểu Tương và Lâm Tiêu Tiêu đang đợi chờ.
Cao Tịch Huy thậm chí còn không có hành lý, trên người bà vẫn còn mặc áo gi.
Vừa xuống máy bay, bà nhìn hai người: "Ở đâu?"
Lâm Tiêu Tiêu đưa Cao Tịch Huy đến chỗ Tô Tịnh An.
Mở cửa ra, Tây An tưởng là Lâm Tiêu Tiêu, bộ dáng uể oải định bỏ đi, bất thình lình nhìn thấy Cao Tịch Huy, nó meo meo uỷ khuất kêu lên, chạy đến nhảy lên người Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy ôm lấy nó, ngẩng đầu lên nhìn vào phòng.
Tô Tịnh An đang ngồi trên thảm lớn ở phòng khách đối diện với bà.
Bà nhìn cửa sổ, chẳng có biểu cảm gì, ánh mắt dường như không có tiêu cự.
Lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng đóng cửa lại cho hai người.
Cao Tịch Huy ôm Tây An lại gần, mỗi bước chân trái tim bà lại đau thêm một chút.
Cảnh này vào mỗi lần đau khổ lúc đêm khuya, đều xuất hiện trong đàu bà đến ngàn vạn lần.
Bà trở về nhà.
Trong nhà, Tô Tịnh An và Tây An đang đợi bà.
Họ chẳng có gì thay đổi.
Cũng chưa từng rời xa.
Nghe tiếng bước chân Tô Tịnh An tưởng là Tô Mẫn.
Bà nhàn nhạt: "Mẫn Mẫn, lại tới à?"
Cao Tịch Huy nhìn thân người gầy yếu của bà, hít sâu một hơi: "Là chị."
Giọng nói nghẹn ngào, cơ thể Tô Tịnh An đột nhiên run rẩy.
Bà quay người lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn Cao Tịch Huy.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Tất cả trầm lặng rơi nước mắt.
Chẳng biết đã qua bao lâu.
Tô Tịnh An mỉm cười, bà đứng thẳng người: "Chị về rồi? Em đi làm đồ ăn cho chị."
Lời nói như này, ánh mắt dịu dàng như vậy, Cao Tịch Huy cảm thấy bản thân mình chìm vào giấc mộng, thậm chí phân biệt không rõ thật giả bên cạnh, chỉ khi cúi đầu nhìn thấy bộ lông Tây An không còn mềm mại nữa mới biết, hai người đã khôngcòn trẻ nữa.
Tô Tịnh An bận rộn trong bếp.
Bà làm bốn món, đều là món hồi trẻ Cao Tịch Huy thích ăn.
Khẩu vị của bà khá mặn.
Khi đó Tô Tịnh An luôn quản bà.
Cao Tịch Huy vừa làm nũng vừa cười đùa cợt nhả, lần nào cũng muốn ăn miếng cuối cùng.
Dưới ánh lửa lam nhạt hơi thở gia đình lan tỏa.
Tây An cũng có phần thưởng là xương cá.
Nó ở bên đó mãn nguyện ăn, kêu meo meo nhìn hai người chủ.
Thịt lợn luộc thái sợi, tôm hùm cay, cà tím hộp, thịt lợn chua ngọt...
Tất cả đều được bày lên...
Cao Tịch Huy ngẩn người nhìn Tô Tịnh An, nhìn bà bưng bát đũa bày lên hết, nhìn bà ngẩng đầu lên, đối diện nụ cười ấm áp, sự dịu dàng khiến bà luôn nhung nhớ: "Huy Huy, lại ăn cơm."
Có thứ gì đó từ trong tim bà tuồn ra bên ngoài, trực tiếp tuồn vào ánh mắt.
Cao Tịch Huy ngẩng đầu bước đến.
Bà không nên khóc.
Bà quá hiểu Tô Tịnh An.
Đã là cuối cùng thì nên để lại mặt dịu dàng ấm áp nhất của nhau, không phải sao?
Hai người ngồi đó, còn mở một chai rượu vang đỏ, yên lặng ngồi ăn.
Chẳng có ai nói gì.
Không khí quen thuộc dần dần ngập tràn.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Tô Tịnh An nhìn Cao Tịch Huy đã ăn hết một bát: "Còn muốn ăn không?"
Cao Tịch Huy lắc đầu, có nước mắt rơi trên bàn.
Tô Tịnh An cầm khăn giấy đi tới ngồi xổm xuống bên bà, từng chút một giúp bà lau sạch.
Đây là động tác mà trước đây khi Cao Tịch Huy buồn, Tô Tịnh An thường làm vậy.
Đến hôm nay, động tác vẫn thành thục như thế, dường như mấy năm nay họ vẫn chưa từng lìa xa.
"Huy Huy, em có thể một lần nghe chị hát không?"
Đây là yêu cầu nho nhỏ cuối cùng của Tô Tịnh An.
Cao Tịch Huy gật đầu.
Bà đi tới, giống như hồi trẻ, ôm Tô Tịnh An vào ngực.
Khi hơi thở quen thuộc xông lên mũi, giọt nước mắt Cao Tịch Huy kiềm nén rất lâu đã rơi xuống.
"Chuyện lãng mạn nhất mà anh có thể nghĩ đến chính là cùng em từ từ già đi..."
Tiếng hát lẩm bẩm, vô số hình ảnh lướt qua trước mắt.
Cao Tịch Huy ôm chặt Tô Tịnh An "Đến khi chúng ta già đến mức không đi được đâu nữa, anh vẫn sẽ coi em là bảo bối nhỏ trong tay..."
Hát xong câu cuối, giọt nước mắt hai người hòa quyền vào nhau, không phân biết rõ của ai.
Tô Tịnh An dựa vào Cao Tịch Huy, tham lam cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ cái ôm của bà.
Không biết đã qua bao lâu.
Hai người đứng lên.
Cao Tịch Huy giống như bao lần trước đây, nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Tịnh An: "Em phải sống tốt."
Tô Tịnh An nhắm mắt: "Chị cũng vậy."
Tây An nhìn hai người chủ, có vẻ hơi khó hiểu.
Nó lo lắng kêu lên, không ngừng dùng móng vuốt cào lên ống quần Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy cong lưng, sờ lên trán nó: "Mày cũng phải sống thật tốt."
Thời khắc đóng cửa lại.
Lần cuối cùng nhìn nhau, Cao Tịch Huy và Tô Tịnh An đều cười, nuốt nước mắt mà mỉm cười nhẹ.
Như thế đi.
Chân trời góc bể, ai nấy đều bình an..