Cháo bị rơi vãi trên sàn nhà, Tô Mẫn chẳng kịp đi thu dọn nữa, nàng chăm chăm kinh ngạc nhìn Cao Tịch Huy: "Dì, dì tỉnh rồi?"
Dì...!dì á?
Cao Tịch Huy kinh ngạc nhìn Tô Mẫn.
Cô bé này là ai? Tô Mẫn nhìn khá giống Tô Tịnh An, thời gian này lại luyện tập được sự bình ổn trầm tĩnh, đến cả thần thái cũng giống đến vài phần.
Dầu óc Tô Tịnh An cũng trống rỗng.
Bà quay đầu nhìn Tô Mẫn: "Mau đi gọi bác sĩ."
Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?
Mười phút sau.
Cao Tịch nắm lấy vạt váy của Tô Tịnh An, nói kiểu gì cũng không chịu đi chụp MRI.
Bà nhìn vào chiếc máy to lớn: "An An đừng mà? Chị không có sao cả, chỉ là..." Bà chau mày nhẹ: "Vai có đau một chút.
Chị nhớ em lắm.
Chúng ta về nhà đi."
Lúc đó vừa hay Lâm Tiêu Tiêu cũng đến.
Cô và Tô Mẫn đều không thể tin nổi mà nhìn Cao Tịch Huy.
Đây có phải là bộ dạng mà Cục trưởng Cao nên có đâu?
Bà có rúm người lại sau lưng Tô Tịnh An, tay cũng túm lấy quần áo bà ấy, có chút hoang mang nhìn mọi thứ xung quanh.
Bà cũng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không dám tin.
Bác sĩ vô cùng hòa nhã.
Bà nhìn Cao Tịch Huy: "Cục trưởng Cao, cô cảm thấy thế nào rồi?'
Cục trưởng Cao?
Sao tất cả mọi người đều gọi bà là Cục trưởng Cao? Bà đáng lý phải là trưởng phòng Cao chứ?
Cao Tịc Huy vô thức gật đầu.
Ánh mắt bà nhìn xung quanh.
Bệnh viện như này...!bà lần đầu đến nơi xa hoa như vậy.
Trước đây thủ trưởng có bị thương cũng chưa từng được đãi ngộ như thế.
Như thế này thì phải trả bao nhiêu tiền? Bà còn phải tiết kiệm tiền để mua nhà cùng với An An nữa.
Bác sĩ: "Cô không cần phải căng thẳng.
Tôi làm một chút kiểm tra thông thường thôi.
Ồ đúng rồi.
Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy mờ mịt: "Hai mươi sáu."
Hai mươi sáu???
Không nằm ngoài dự đoán, đôi mắt Tô Tịnh An ươn ướt.
Đây chẳng phải chính là Cao Tịch Huy từ Tây Tạng đi về hay sao?
Cao Tịch Huy rõ ràng là rất kháng cự.
Bà cảm thấy mấy người xung quanh này thật là kỳ quái.
Đặc biệt là Lâm Tiêu Tiêu.
Cô ta mặc cái quái gì vậy? Cái váy này có che nổi chân không? Cách trang điểm này, đôi bông tai này, sao lại trang điểm ăn vận kỳ lạ thế?
Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu xuống nhìn bản thân mình.
Biểu hiện của Cục trưởng Cao là sao vậy.
Vừa rồi cô mới tham gia một buổi lễ thời trang.
Có vấn đề gì sao?
Bác sĩ hỏi một vài câu hỏi, Cao Tịch Huy lúc đầu còn phối hợp rồi sau đó cũng không còn sức nhẫn nại nữa.
Bà đứng dậy, hai tay chắp sau lưng lấy lại khí thế của mình nhưng tay phải vẫn chưa đủ sức, vừa mới nhấc lên đã vô cùng đau đớn như bị gãy ra vậy.
Tô Tịnh An đưa Cao Tịch Huy ra ngoài.
Bác sĩ nói với Lâm Tiêu Tiêu: "Ca bệnh như thế này đã từng có rồi...!chỉ là rất ít gặp.
Tôi đã từng nghe viện trưởng nói về một số trường hợp như vậy ở nước ngoài.
Nhìn vào kết quả kểm tra mấy lần trước thì cơ thể bà ấy không có trở ngại gì nghiêm trọng.
Tô suy đoán đây chỉ là tạm thời thôi, cứ để theo thời gian thôi, bà ấy sẽ dần dần hồi phục.
Mọi chuyện đều cần có quy trình cả.
Mọi người cứ chuẩn bị tâm lý tốt, từ từ nói với bà ấy.
Tôi thấy bà ấy cũng kháng cự nhiều đấy..."
Chẳng phải là chống cự hay sao?
Cao Tịch Huy cảm thấy đôi mắt mình như chẳng đủ để nhìn nữa.
Mọi người đi lại xung quanh, ai ai cũng cầm điện thoại trên tay.
Kỳ lạ quá.
Trên màn hình lớn của bệnh viện đang cuộn lên, trên đó có viết tên của khoa và tên người trên đó.
Bệnh viện là nơi mà Cao Tịch Huy lúc ở Tây Tạng thường xuyên đi vào, lúc đó chẳng phải phải rã cả họng ra mà gọi hay sao.
Có điều kiện tốt hơn thì được đưa cho tờ giấy đứng xếp hàng, lại còn cả người nam người nữa xung quanh bà nữa.
Bọn họ ăn mặc trang điểm...!sao mà khó coi đến vậy?
Tô Tịnh An nhìn Cao Tịch Huy chằm chằm.
Bà cũng không biết bản thân mình có tâm trạng thế nào nữa? Bà đã từng sợ hãi Cao Tịch Huy tỉnh lại sẽ đẩy bà ra, lại ngày ngày mong đợi bà ấy tỉnh lại để được nhìn thấy nụ cười nhẹ.
Bà đã tưởng tượng ra rất nhiều lần cảnh tượng Cao Tịch Huy tỉnh lại nhưng lại chẳng hề có cảnh này.
Tô Tịnh An từ từ mở lời: "Huy Huy, chị vừa bị thương, đầu óc có lẽ chưa được minh mẫn.
Chúng ta cần phải làm kiểm tra đã."
Cao Tịch Huy lắc đầu.
Bà nắm lấy tay Tô Tịnh An không buông.
Bà cảm thấy có điều không đúng: "Vậy em ở bên cạnh chị."
Tinh hình của bà bay giờ rất đặc biệt, đã qua kiểm tra toàn diện nhưng không hề có vấn đề gì.
Bác sĩ cũng thấy nan giải nhưng Cao Tịch Huy vẫn ồn ào đòi về nhà.
Bà vừa mới tỉnh lại có chút lờ mờ mông lung, không quen với hoàn cảnh xung quanh, đến giờ vừa mới quen được một chút thì tính khí của bà lại trở lại: "Em không đưa chị về thì tự chị thu xếp đồ."
Bà ấy cứ thu xếp quần áo với tình trạng đôi vai bị thương như thế?
Tô Tịnh An từ trước nay luôn chiều bà ấy, thêm lời bác sĩ nói thực ra bà ấy cũng không có vấn đề gì đáng trở ngại chỉ cần đến khám lại định kỳ là được.
Vậy là họ liền thu xếp hành lý.
Cao Tịch Huy tỉnh lại quá bất ngờ, lại xảy ra tình huống thế này.
Mấy người họ vẫn giữ kín tin tức chưa tiết lộ với bên ngoài, cũng chưa báo với cấp trên, muốn xoa dịu tình hình một chút đã.
Vừa nói đến về nhà, Cao Tịch Huy lập tức vui mừng.
Bà nói nhiều không ngừng nghỉ: "An An em có biết không? Chị đã đi tới cung điện Potala, chẳng phải em vẫn luôn muốn chiêm ngưỡng sao? Lần sau chúng ta cùng nhau đi nhé.
Chị còn đến cả Namtso nữa...!bla bla bla......"
Bà nói với dáng vẻ rất vui, khuôn mặt với nụ cười đơn thuần trong sáng, trong ánh mắt mang vẻ thoải mái không bị ràng buộc như hồi còn trẻ.
Tô Tịnh An nhìn bà ấy như vậy mà lòng chua xót.
Nếu xung quanh mà không có người thì Cao Tịch Huy sớm đã nhào đến ôm lấy bà rồi.
Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu nhìn hai người mà trong lòng rất nhiều cảm xúc đan xen.
Hai người họ cũng không nói được gi.
Theo lý mà nói thì Cục trưởng Cao tỉnh lại nên vui mừng mới phải, nhưng....
Cao Tịch Huy hạ thấy giọng: "An An, rốt cuộc hai người này là ai? Sao lại gọi chúng ta là dì? Ánh mắt của họ là sao vậy? Chị như thế này chẳng phải nên gọi bằng chị sao?"
Tô Mẫn, Lâm Tiêu Tiêu:....
Tô Tịnh An: "Có rất nhiều chuyện về nhà em sẽ giải thích với chị.
Chị...." Lời còn chưa nói xong thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Tiểu Tương người đầy mồ hôi chjay vội vào.
Đôi mắt cô ầng ậc nước, căng thẳng nhìn chằm cằm Cao Tịch Huy: "Cục trưởng Cao!"
Không thể kiềm chế được, một phút sau, cô đột ngột ôm chầm lấy Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy:???
Tiểu Tương khóc, khóc lóc vô cùng bi thương đau lòng.
Cô thực sự tưởng rằng cả đời này Cục trưởng Cao sẽ không tỉnh lại nữa.
Cao Tịch Huy mặt nghệt ra.
Bà nhìn tiểu Tương: "Cô gái này, cô đang làm gì vậy?" bà đẩy tiểu Tương ra rồi nhìn Tô Tịnh An: "Chị không quen cô ta."
Người theo đuổi nào của bà đây nhỉ? Đùa cái gì vậy, không nhìn thấy người yêu bà đang đứng ngay phía sau sao.
Tiểu Tương kinh hoàng, cả người cô cứng đờ lùi ra phía sau một bước, cô nhìn Cao Tịch Huy: "Cục trưởng Cao...!tôi là tiểu Tương mà."
Cao Tịch Huy cau mày: "Tiểu Tương là ai?"
Đôi mắt Tiểu Tương mở trừng lớn như sắp rớt ra ngoài.
Tô Mẫn mau chóng kéo cô ra ngoài giải thích mọi chuyện.
Tay Cao Tịch Huy ôm lấy đầu: "Đau đầu quá."
Hôm nay có chuyện gì vậy.
Mấy người này là ai?
Tô Tịnh An nghe vậy có chút lo: "Được rồi, chúng ta về nhà.
Chẳng phải chị muốn nhìn Tây An sao? Nó đang ở nhà đợi chị đó."
Bác sĩ đã nói không được kích thích Cao Tịch Huy quá, cần pải từ từ có thứ tự.
Cao Tich Huy không phải người ngốc.
Khi ra khỏi bệnh viện, bà nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn những tòa nhà đồ sộ cao chọc trời, ngồi trên xe của Lâm Tiêu Tiêu, bị chìm vào im lặng.
Bà đang nằm mơ sao?
Nhưng tại sao cơn đau đớn trên cơ thể bà lại rõ ràng đến thế?
Tô Tịnh An nắm lấy tay bà.
Cao Tịch Huy nhìn bà ấy cười: "May quá.
Em không thay đổi."
Dù là nằm mơ, dù tất cả đều là giả, An An của bà vẫn ở đây là được rồi.
Lời này nói ra khiến Tô Tịch An vô cùng chua xót.
Bà nghiêng đầu, dựa vào bên bờ vai bên trái không bị thương của Cao Tịch Huy.
Đây là hành động mà khi còn trẻ hai người họ thường hay làm.
Thời đại lúc đó, trước mặt người ngoài, họ cũng không dám quá càn rỡ, hành động thân mật nhỉ nhỏ duy nhất đó đã là rất bình thường.
Cao Tịch Huy ngửi được mùi hương quen thuộc của Tô Tịnh An, trái tim đang bất an lo âu dần dần bình tĩnh lại.
Tô Tịnh An bắt đầu nói nhỏ: "Huy Huy, có lẽ chị sẽ không chấp nhận được.
Chị bị thương.
Bây giờ đang là năm 2019, không phải năm 2000 mà chị nói...!Chẳng phải chị luôn quan tâm về việc Trung Quốc đăng cai tổ chức Thế vận hội sao? Năm sau, năm 2001, chúng ta sẽ đấu thầu đăng cai Olympic 2008...!Cấp bậc của chị không phải là cấp cơ sở nữa mà là cấp bộ...!Bây giờ chị 45 tuổi, người ngồi ở hàng ghế lái xe kia là cháu gái ruột của em, Tô Mẫn.
Người bên cạnh là người yêu nó, phó tổng của Nam Dương, Tiêu Tiêu...!cô gái lúc nãy khóc ôm chị là tài xế của chị, Tiểu Tương.
Chị có ơn với cô ấy, hai người........................!bla bla bla......"
Tô Tịnh An nói một lượt với Cao Tịch Huy, giọng nói của bà vừa trầm thấp vừa ấm áp.
Cao Tịch Huy đi từ kinh ngạc đến lặng im.
Bà vốn không tin lời Tô Tịnh An, giónh như trước đây vậy, bà ấy nói đùa với mình, nhưng mà...!tất cả mọi thứ trước mắt khiến bà không thể không tin.
Sau cùng, về đến nhà, Tô Tịnh An mở cửa ra, quay đầu nhìn Cao Tịch Huy: "Nhà của chúng ta đã bị phá hủy rồi....!Bây giờ ở đây."
Bà cúi đầu, sợ là giây phút tiếp theo sẽ rơi nước mắt.
Bà đã lừa dối Cao Tịch Huy một lần, lần này không thể lừa bà được nữa.
Bà đã hứa với bà ấy, chỉ cần bà ấy tỉnh lại, bà ấy muốn biết điều gì bà cũng sẽ đều nói hết.
Mở cửa ra.
Tiếng chào đón "meo meo" của Tây An, nó đi đến chỗ Tô Tịnh An, nheo mắt lười biếng muốn bà vuốt lông mình, không ngờ lại nhìn thấy Cao Tịch Huy ở phía sau.
Tây An vui vẻ, bỏ Tô Tịnh An đó rồi chạy đến.
Cao Tịch Huy ngẩn người nhìn Tây An.
Nếu nói mọi chuyện trước đây bà vẫn còn nghi ngờ.
Thì đến bây giờ, lúc nhìn thấy Tây An, bà mới biết Tô Tịnh An không hề đùa bà.
Tây An đã già rồi, già đi rất nhiều.
Mặc dù lúc nhở nó xấu thật nhưng bộ lông rất rậm, màu lông cũng bạc cả đi, giờ lông nó đã rũ xuống như người già.
Cao Tịch Huy ôm nó, xoa cổ nói, thì thầm: "Tây An...!Tây An..."
Tuổi tác qua đi, thời gian thấm thoát, đời người có bao nhiêu cái 19 năm chứ.
Cao Tịch Huy không biết, bà chỉ cảm thấy Tô Tịnh An đang che dấu điều gì đó khó chịu.
Sao bà ấy lại khó chịu?
Cao Tịch Huy đi tắm.
Tô Tịnh An không yên tâm liền đi theo.
Bà quay đầu cong môi cười: "Cái vòn này chị vẫn biết dùng, sao nào, muốn tắm giúp chị sao?"
Tô Tịnh An đỏ mặt đi ra.
Bà có chút bất an, ở trong phòng khách đi lại mấy vòng liền, cho đến lúc Cao Tịch Huy tắm xong đi ra.
Cao Tịch Huy vẫn giống như lúc trẻ, mái tóc xõa ra vẫn còn ướt nhẹp đã đi ra.
Bà khoác áo ngủ của Tô Tịnh An, cười nói: "Kích thước của em vẫn giống hệt hồi trẻ.
Nói thật nhé, An An, dáng vẻ em chẳng có chút thay đổi gì cả."
Bà đi tới, ôm lấy Tô Tịnh An từ phía sau.
Cao Tịch Huy dùng hơi thở ấm áp phả lên tai bà: " Không biết cảm giác có thay đổi hay không?"
Đã lâu không thân mật như vậy, Tô Tịnh An không biết, bà muốn đẩy ra nhưng cơ thể lại chẳng có chút sức lực.
Cao Tịch Huy ôm lấy bà, cười haha: "Cứ theo như lời em nói, chị đã 45 tuổi rồi, đã lên đến cấp bộ, sao cúng ta vẫn chưa mua nhà cùng nhau?"
Lúc đi tắm, Cao Tịch Huy nhận ra trong căn nhà này chẳng hề có dấu tích bà sống ở đây, bà vô cùng nghi hoặc.
Cao Tịch Huy: "Em và chị đều đã nhiều tuổi rồi...!ha ha, sao em vẫn còn xấu hổ, cứ như một cô gái nhỏ vậy, với mức độ ân ái của chúng ta, chắc không phải ngày nào chị cũng muốn chứ? Vậy nên em mới sợ hãi?"
Bà càng nói càng không có thái độ nghiêm chỉnh, tay để trên eo Tô Tịnh An; "Em nói chị bị thương? Sao lại bị thương nặng vậy? Còn nữa, chúng ta vẫn chưa nhận nuôi con sao? Chẳng phải lúc đầu đã nói sẽ cùng nuôi một đứa trẻ sao? Chúng ta đã cùng xem cực quang chưa? Chị đã hôn em trên đỉnh Everest chưa? Đã đưa em về cô nhi viện chưa, rồi đưa em đi gặp viện trưởng? Đã đưa em tới chân trời góc bể để xem bút tích chúng ta đã viết hồi trẻ chưa?"
Cao Tịch Huy nói rất nhiều "chúng ta", "đã từng".
Tô Tịnh An nghe mà trái tim như đang rỉ máu.
Mỗi câu nói dường như đều đang thiêu đốt tâm hồn bà.
Cao Tịch Huy nói đến chục phút, không nhìn phản ứng của Tô Tịnh An.
Bà nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, chỉ trông thấy Tô Tịnh An đang thu mình trong lòng bà, khuôn mặt toàn là nước mắt.
Cao Tịch Huy đã quên hết tất cả mọi người sau này nhưng vẫn nhớ tới bà, vẫn nhớ hết những lời thề hẹn của hai người..