Edit: Qiezi
Nếu ở bên ngoài thì còn đỡ, bắt con tin, tốt xấu gì ả cũng có bảo đảm an toàn.
Nhưng bên trong ám đạo này, ngoại trừ mấy người này ra thì kẻ địch lớn nhất của bọn họ là yêu thú.
Yêu thú không quan tâm ngươi có con tin hay không, dù sao cũng đều là đồ ăn…
Nhưng bản thân không ra tay và người khác luôn giữ cảnh giác là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, đây mới là nguyên nhân làm Hi Nhạn Liễu hận đến cắn răng.
Từ lúc ả xuất đạo đến nay, gặp nam tu không ai không bị ả đùa giỡn trong tay, nhưng đây là lần đầu tiên bị nam nhân —— còn là nam nhân xinh đẹp hơn ả ép đến trình độ này!
“Ngươi muốn làm gì?” Hi Nhạn Liễu nhìn chằm chằm Vệ Kình, giọng nói không tốt lắm.
Vệ Kình vẫn duy trì thần thái cao ngạo (đối với người ngoài, hắn đều trưng ra vẻ mặt như thế): “Tử Nham lo cho thương thế của ngươi, để dự phòng lát nữa có thể xảy ra chiến đấu, Tử Nham phái ta tới ‘bảo vệ’ ngươi!” Hắn còn cố ý nhấn mạnh hai chữ bảo vệ.
“Vậy thì đa tạ ngươi!” Hi Nhạn Liễu rít từng chữ từ trong kẽ răng.
Giám thị thì giám thị, còn bảo vệ cái rắm! Sợ rằng lão nương có động tác gì, ngươi sẽ là người đầu tiên ra tay với ta!
“Đừng khách sáo!” Trên mặt Vệ Kình ngay cả chút xíu biểu cảm cũng không cho, chỉ còn kém không nói ra ‘Biết thì bớt gây phiền toái cho lão tử’.
Lặc Hổ chú ý tới đối thoại của hai người, bước chân chậm lại.
Hắn do dự một chút, sau đó vẫn nhích lại gần, đi bên cạnh Vệ Kình, thoạt nhìn như lơ đãng hỏi: “Ngươi ở đây làm gì?”
Vệ Kình vừa nghiêng đầu sang, gương mặt không cảm xúc liền biến thành tươi cười như hoa.
Hắn mỉm cười nói: “Tử Nham sợ nữ nhân này làm gì bậy bạ, bảo ta coi chừng ả.”
Hi Nhạn Liễu ở cạnh đó không xa, nghe rất rõ ràng: … Giờ phút này, ả đã hiểu!
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Mẹ kiếp, lão nương nhất định phải tìm cơ hội giết chết các ngươi! Nhất định! Một bầy cẩu nam nam!
Đúng vậy, Hi Nhạn Liễu tự nhận đã phát hiện chân tướng của đám nam nhân thúi này!
Thảo nào không ai thương hương tiếc ngọc ả, thảo nào đám người kia lại làm lơ dung mạo của ả, thì ra đám người kia đều thích nam nhân!
(Hạ Vinh Thăng, Mao Đại Mao Nhị đau nhức đầu gối…)
Hừ!
Hi Nhạn Liễu hừ lạnh một tiếng, chợt xoay mặt sang một bên, một đám ngu xuẩn thích nam nhân! Người như vậy, không thưởng thức được nữ nhân ôn nhu cũng là bình thường!
Vệ Kình liếc nữ nhân kia, vì ả đột nhiên xuất hiện thái độ cao lãnh làm hắn cảm thấy rất không hiểu nổi.
Nhưng hắn cũng không quá để ý, dù sao nữ nhân này đã bị bọn họ khống chế, để ả tự do chơi cũng không ra dạng gì.
“Chính là đây.” Một câu nói của Hạ Vinh Thăng liền thu hút tầm mắt của mọi người nhìn sang.
Từ Tử Nham ngẩng đầu lên, vách nham thạch chặn đường bọn họ quả nhiên bao phủ một tầng vật liệu thật dày, mà một khối vật liệu đã bị Hạ Vinh Thăng bóc ra, lộ ra một loại chất liệu cực kỳ bóng loáng.
Từ Tử Nham đi tới sờ sờ, chất liệu phát ra một loại ánh sáng óng ánh, cảm giác giống như ngọc, nhưng sờ lại cảm thấy trơn nhẵn bất thường.
“Tử Dung, đệ cũng đến xem.” Từ Tử Nham không tìm được vết tích trận pháp bên trên, nhưng có chuyên gia trận pháp Từ Tử Dung ở đây, nói không chừng có thể nhìn ra được con đường gì.
Từ Tử Dung tiến lên phía trước, duỗi tay nhẹ nhàng sờ lên ngọc sắc trên vách nham thạch, đầu ngón tay điểm một chút linh lực như gợn sóng khuếch tán, rất nhanh liền bao trùm toàn bộ nham thạch.
“Không có pháp trận.” Từ Tử Dung khẽ nói.
“Ta đến xem thử.” Vệ Kình nhìn vách nham thạch kỳ quái, biểu tình có vẻ rất quái gở, bảo vật làm linh lực mọi người dao động thoạt nhìn giấu ở phía sau vách nham thạch.
Nhưng không biết tại sao, Vệ Kình lại cảm thấy hắn có cảm ứng vô hình với vách nham thạch kia.
Mọi người nhường chỗ, để Vệ Kình đi lên trước.
Lặc Hổ chủ động đứng vào chỗ của Vệ Kình, một cặp mắt hổ không chớp mắt nhìn thẳng Hi Nhạn Liễu.
Hi Nhạn Liễu: … Mẹ nó một bầy cẩu nam nam!
Vệ Kình khẽ vuốt ve vách nham thạch, cảm nhận được xúc cảm trơn trượt, trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện cảm giác buồn bã.
“Mông Nhàn thúc tổ…” Vệ Kình ngạc nhiên, hắn cảm nhận được hơi thở của Mông Nhàn thúc tổ trên vách đá này.
“Mông Nhàn?” Từ Tử Nham sửng sốt, lập tức nhớ ra, đây không phải là vị tổ tiên Vệ gia trong mật thất mà bọn họ gặp ở Thần Long Đảo kia sao? Ở đây có liên quan đến ông ấy? “Cái này do Mông Nhàn để lại?”
Vệ Kình khẽ lắc đầu: “Ta không biết, ta chỉ cảm nhận được hơi thở của Mông Nhàn thúc tổ trên vách đá này, những thứ khác thì không thấy.”
Từ Tử Nham suy nghĩ một chút: “Mặc kệ ra sao, trước tiên dọn dẹp vách đá này đã, có thể phía trên sẽ có những manh mối khác không chừng.”
Vệ Kình im lặng gật đầu, chuyện lạ trong mê cung và vách đá có chứa hơi thở của Mông Nhàn thúc tổ không có cái nào mà không vô cùng quỷ dị.
Đặc biệt nơi này liên quan đến Vệ gia, làm nội tâm anh cực kỳ bất an.
Bởi vì xác nhận xung quanh không có cạm bẫy, cho nên xử lý vách đá này rất nhanh, mấy người cùng động thủ, không quá thời gian uống cạn chung trà đã lộ ra hình dáng vách đá này.
Ánh trắng lóng lánh như lưu quang dạo chơi trên vách đá, nhưng khi ngươi đưa mắt đuổi theo thì lại không tìm được nơi phát ra tia sáng.
Vách đá và nham thạch xung quanh dính với nhau rất chặt, nếu không phải màu sắc chênh lệch rất lớn, sợ rằng không ai có thể nhìn ra ở đây cất giấu một vách đá lớn như thế.
“Phong Thần Nham…” Đợi đến khi toàn bộ vách đá lộ ra, biểu tình Vệ Kình trở nên cực kỳ phức tạp.
Hắn thấp giọng lẩm bẩm, ngoại trừ ba chữ Phong Thần Nham ra, toàn bộ những lời còn lại đều chìm trong tiếng lẩm bẩm khe khẽ im ắng.
“Phong Thần Nham?” Từ Tử Nham nhìn về phía Vệ kình.
“Ừ.” Vệ Kình xốc lại tinh thần trả lời: “Có người nói nó đã từng là chí bảo tổ truyền của Vệ gia, thậm chí có thể so với linh bảo cấp bậc tiên nhân.”
“Đã từng?” Từ Tử Dung thính tai phát hiện sơ hở trong lời nói của Vệ Kình.
“Không sai… Là đã từng…” Vệ Kình khẽ vuốt ve vách nham thạch, tựa hồ nhớ lại thứ gì: “Trong ghi chép của Vệ gia, Phong Thần Nham dường như bị Mông Nhàn thúc tổ mang lên tiên giới, làm sao sẽ…”
“Ngươi có thể mở ra không?” Từ Tử Dung không quan tâm Vệ gia ghi cái gì, từng trải qua hai đời nên y biết rõ, rất nhiều thế gia sẽ tô đẹp chút chuyện cho bản thân.
Vệ gia ghi chép thế nào không quan trọng, bây giờ quan trọng nhất là mở vách đá như thế nào, sau đó lấy ngũ hành chí bảo, cuối cùng chạy khỏi nơi này.
“Ta nghĩ, hẳn có thể…” Vệ Kình gật đầu, duỗi tay cắt một đường lên lòng bàn tay mình.
Máu tươi trào ra, Vệ Kình vung tay quét qua vách đá, một vết máu dính lên vách đá trắng nõn, sau đó trở nên nhạt dần, cuối cùng biến mất trên vách đá.
Ầm ầm ầm…
Vài tiếng vang lên, vách đá chậm rãi di chuyển, lộ ra một con đường đen ngòm.
Đoàn người cảnh giác tiến vào thông đạo, đi đến cửa xa xa, trước mặt liền rộng mở sáng ngời, dường như tiến vào một hang động cực lớn.
Vệ Kình phóng ra hai con hỏa long chiếu sáng, nhưng không ngờ hỏa long vừa bay lên không trung liền kêu hai tiếng thảm thiết, lặng lẽ tan biến vào hư không.
Tiếp theo đó, vài tiếng phụt phụt phụt trầm muộn vang lên, mấy mươi ngọn đèn Trường Minh sáng lên, không ngừng tỏa nhiệt soi sáng toàn bộ hang động này.
Mọi người đứng ở cửa động thấy tình cảnh bên trong, nhất thời không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Thạch nhũ bên trên hang động chi chít như sao trời, phía dưới càng hiện đầy măng đá.
Lúc này bọn họ đang đứng trên một mặt đá hơi nhô lên, mà cách bọn họ hơn mười trượng có một trụ băng rất lớn đứng sừng sững.
Trụ băng này hình nón, mười người ôm không hết, nếu không nhìn kỹ sẽ thấy giống một măng đá cỡ lớn.
Mà làm nhóm Từ Tử Nham khiếp sợ là ở giữa khối trụ băng to lớn này có một nam nhân cực kỳ anh tuấn.
Dáng người nam nhân kia thon dài, bạch y tóc đen, trọng kiếm màu đen bị hắn nắm trong tay, thậm chí trên mũi kiếm còn dính vài giọt máu đỏ tươi.
Từ trên người hắn phát ra một dao động cực kỳ cường đại.
Khác với vách đá vừa nãy, dao động lúc này vô cùng rõ ràng, hầu như mỗi người đều có thể cảm nhận được lực ngũ hành nồng đậm.
“Đây là… Ai?” Hạ Vinh Thăng khiếp sợ nhìn nam nhân kia.
Rõ ràng đối phương đang nhắm mắt, thậm chí có thể đã chết, nhưng hắn lại cảm nhận được áp lực rất lớn trên người đối phương, làm hắn hít thở có hơi khó khăn.
“Không biết…” Vệ Kình cũng mờ mịt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ ghi chép về người nam nhân này trong thư tịch được ghi lại của Vệ gia.
“Chúng ta… Phải làm sao?” Lặc Hổ gãi đầu, mục đích ban đầu của bọn họ là bảo vật tản ra lực ngũ hành nồng đậm, nhưng bây giờ xem ra, dường như vật kia được đặt trên người nam nhân trước mặt.
Cụ thể là cái gì thì không rõ lắm, nhưng nếu muốn lấy được thứ kia thì hẳn phải đưa nam nhân này ra ngoài trước.
Nhưng vấn đề là —— làm sao lấy ra?
Trụ băng cự đại vừa nhìn đã biết không đơn giản, muốn đánh vỡ trụ băng đưa nam nhân ra ngoài, đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là một vấn đề nan giải.
“Ta thử trước.” Vệ Kình là người duy nhất ở đây có thiên linh căn hệ hỏa, đương nhiên là người đầu tiên phải ra tay.
Vệ Kình phóng một lần ra chín con hỏa long, tạo thành một Cửu Long Viêm Hỏa Trận.
Trụ băng cự đại bị chín con hỏa long bao vây ở giữa, đám hỏa long trên dưới tung bay, không ngừng phun ra hỏa diễm cực nóng.
Cảnh tượng như vậy giằng co suốt một canh giờ, nhưng đừng nói là trụ băng hòa tan, ngay cả cái dấu hiện hòa tan cũng không có.
“Không được rồi!” Vệ Kình thu hồi hỏa long.
Đồng thời thả ra chín con hỏa long với hắn mà nói cũng rất khó khăn, kiên trì một canh giờ đã là cực hạn của hắn.
“Còn ai có phương pháp nào không?” Từ Tử Nham nhìn xung quanh, nhưng trên mặt những người khác đều bí bách, không nghĩ ra cách nào.
“Không dễ làm thật.” Từ Tử Nham xoa tay, mắt thấy thứ tốt ở trong trụ băng nhưng lại không lấy được, cảm giác này thật sự đủ sốt ruột.
“Để ta tới.” Từ Tử Dung đột nhiên mở miệng, y không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đồng thời phóng ra ba con Huyết Thú.
Sau đó lợi dụng mấy con Huyết Thú bạo nổ huyết vụ, bao phủ toàn bộ trụ băng cự đại.
“Huyết hệ?” Hạ Vinh Thăng âm thầm nhíu mày.
Pháp thuật huyết hệ vẫn là một tranh cãi rất lớn, nói như vậy bởi vì đa phần pháp thuật huyết hệ đều lấy máu tươi làm gốc, cho nên bị rất nhiều người phân thành pháp thuật ma đạo.
Bây giờ bị một đệ tử Lưu Quang Tông sử dụng —— biểu tình Hạ Vinh Thăng vi diệu.
***
Tác giả có lời muốn nói: Hì hì hì… Nhân vật mới… Mặc dù là người qua đường Giáp….