Edit: Qiezi
Tóm lại là trong Đồ Ma Quân, cũng chỉ có đội trưởng đại đội năm – Tả Thâm – có thể nói mấy câu với Tiểu Từ tiền bối, về phần những người khác…
Ha ha, nhìn một cái đã bị dọa rồi… →.
→
Các tu sĩ bắt đầu dọn dẹp chiến trường, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung cảnh giới xung quanh.
Tuy tên ma nhân kia đã trốn thoát nhưng Từ Tử Nham cũng không dám khinh thường.
Ai biết đối phương có đi một vòng rồi quay lại hay không? Nếu anh không bảo vệ, Đồ Ma Quân bị một ma nhân tiêu diệt, anh thật sự không còn chỗ mà khóc đâu.
“Ca ca có cảm thấy tên ma nhân kia hơi kỳ quái không?” Từ Tử Dung tò mò hỏi.
“Ừm, nghe đệ nói thế, ta cũng cảm thấy biểu hiện của tên ma nhân kia không bình thường.” Từ Tử Nham nhíu mày.
Lúc trên chiến trường, mặc dù anh và Từ Tử Dung đang chiếm ưu thế, nhưng nếu tên ma nhân kia gia nhập chiến đấu, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không thắng lợi nhẹ nhàng như vậy.
Hơn nữa vẫn phải cảm ơn Dực Ma tên Long Dực kia.
Nếu không nhờ gã đề nghị đơn đả độc đấu, Từ Tử Nham thật sự không thể một chiêu lập uy, thậm chí Đường Lang Ma còn sợ tới mức mất ý chí chiến đấu, khiến cả chiến trường biến thành thế cục nghiêng về một phía.
“Hình như tên ma nhân kia không có ý ra tay, hơn nữa lúc ta xuất chiêu Lôi Vẫn Diệt Thế, hắn bỏ chạy không chút do dự.
Theo lý thuyết, nếu có thể đi cùng Dực Ma và Ngưu Ma thì hẳn phải có quan hệ gì đó với hai tộc này chứ nhỉ? Sao hắn lại dễ dàng bỏ mặc hai tên kia?” Từ Tử Nham khó hiểu nói.
“Bỏ đi, tạm thời nghiên cứu không ra, dọn dẹp chiến trường trước vẫn hơn.
Ta đoán vị quan chỉ huy của Ma tộc đã biết lần này chiến bại, nhất định sẽ tăng cường đội quân đến đây, chúng ta cũng phải bảo người Lưu Quang Tông đẩy nhanh tốc độ một chút, nếu không chỉ dựa vào hai người chúng ta, muốn bảo vệ nơi này cũng rất khó khăn.” Từ Tử Nham lắc đầu, không lo lắng đến tên ma nhân kia nữa.
Thế cuộc hiện giờ là Ma tộc bắt buộc phải chiếm được mạch khoáng Chuyển Linh Nham ở nơi này, mà Huyền Vũ Vực thì tuyệt đối không thể để Ma tộc tu sửa xong Khóa Vực Truyền Tống Trận, bởi vậy cũng sẽ không vứt bỏ nơi này.
Hiện tại Từ Tử Nham đã ngăn cản làn sóng công kích đầu tiên của Ma tộc, xem như đã kéo dài đủ thời gian cho các tu sĩ trong liên minh.
Nhưng Từ Tử Nham cũng có nỗi lo riêng, nếu hai bên đều không chịu vứt bỏ nơi này thì tất nhiên Vân Tiêu Thành sẽ biến thành tiền tuyến giao chiến của đôi bên.
Từ Tử Nham lo lắng, nếu nơi này thành tiền tuyến thì an nguy của Mạc Tân Thành khó mà bảo đảm.
Dù sao Ma tộc cũng không ngốc, không thể lần nào cũng điều quân đội từ ngàn dặm xa xôi đến đây.
Thay vì như vậy thì thà rằng lập một cái căn cứ ở thành thị lân cận.
Vân Tiêu Thành không dễ công, nhưng các thành nhỏ xung quanh lại không có lực phòng hộ gì, là địa điểm tốt nhất để Ma tộc cướp đoạt.
“Aiz, xem ra lần này không muốn dọn nhà cũng không được.” Từ Tử Nham bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh biết gia nghiệp của Từ gia đều ở Mạc Tân Thành, nhưng bây giờ nhìn thấy hai bên Nhân Ma sắp đấu võ ở đây, các thành nhỏ xung quanh hoàn toàn không còn hy vọng tồn tại.
Thay vì đến lúc đó bị Ma tộc tàn sát dân trong thành thì thà rằng sớm đưa bọn họ đến Vân Tiêu Thành.
Cho dù không thể ở lại Vân Tiêu Thành, nhưng ít nhất chỉ cần ở gần Vân Tiêu Thành, tỷ lệ bị Ma tộc tập kích sẽ giảm đi rất nhiều.
“Trở về…” Từ Tử Nham còn chưa nói xong thì đột nhiên khựng lại, sau đó lộ ra vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
“Ca ca?” Từ Tử Dung nghi ngờ nhìn anh.
Từ Tử Nham kinh ngạc, nói với Từ Tử Dung: “Tên ma nhân chạy trốn lúc nãy, hắn nói… Hắn muốn nói chuyện với chúng ta.”
Từ Tử Dung khẽ nhíu mày: “Chúng ta không quen hắn, hai bên còn là đối địch, có cái gì mà nói?”
Từ Tử Nham nói thêm: “Nhưng hắn biết tên của chúng ta.”
Từ Tử Dung lơ đãng nói: “Thì sao? Chúng ta đến Vân Tiêu Thành cũng không phải là chuyện bí mật, ta tin về phương diện thám thính tin tức của Ma tộc nhất định có điểm đặc sắc.”
“Nhưng hắn còn nói… Hắn biết Lâm Khiếu Thiên.” Cuối cùng Từ Tử Nham cũng nói ra điều khiến anh kinh ngạc nhất.
Từ Tử Dung nghe vậy cũng rất kinh ngạc, bởi vì Lâm Khiếu Thiên ở Huyền Vũ Vực xem như có chút danh tiếng.
Dù sao cũng là đệ tử thế hệ trẻ, hào quang trên người Lâm Khiếu Thiên thật sự quá nhiều.
Mặc dù có hai tên yêu nghiệt Từ Tử Nham và Từ Tử Dung áp chế Lâm Khiếu Thiên về tu vi, nhưng Lâm Khiếu Thiên là người thừa kế tốt nhất của chưởng môn Thiên Vũ Tông, so với hai huynh đệ Từ gia thì Lâm Khiếu Thiên dễ gây chú ý hơn.
Nếu ma nhân này biết Lâm Khiếu Thiên thì cũng là chuyện bình thường, chỉ cần ở Huyền Vũ Vực điều tra một chút là có thể biết Lâm Khiếu Thiên, nhưng người biết Lâm Khiếu Thiên và bọn họ có quan hệ không tệ thì không nhiều lắm.
Phải biết rằng Đấu Chiến Tháp là bí mật của ba người Đường Thiên Lang, La Vân và Tống Bạch Cầm, Đường Thiên Lang còn tự tay đưa bọn họ vào nơi đó.
Tuy sau này Lâm Khiếu Thiên và Từ Tử Nham có chút tiếp xúc ở Huyền Giáp Môn nhưng ở nơi đó, biểu hiện của bọn họ cũng không quá thân thiết, bởi vậy người bình thường hoàn toàn không biết Lâm Khiếu Thiên và Từ Tử Nham là bạn bè (còn Từ Tử Dung thì lại là quan hệ nhìn không vừa mắt…)
Sau này, vì phải đi điều tra nguyên nhân Hấp Huyết Trùng tiến hóa, Từ Tử Nham ngoài ý muốn gặp được Địa Nham Long Trùng nên về trước.
Mà Lâm Khiếu Thiên trên đường điều tra nhận được tin báo khẩn cấp của Đường Thiên Lang, tạm thời quay về Thiên Vũ Tông.
Từ lúc đó, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung không còn gặp Lâm Khiếu Thiên nữa, không ngờ lại nghe được cái tên này từ miệng một ma nhân.
“Đi xem thử đi, có hai chúng ta ở đây, một mình hắn cũng không làm được gì.” Từ Tử Nham thờ ơ nói.
Tuy ma nhân kia là tu sĩ nguyên anh nhưng có anh và Từ Tử Dung liên thủ thì không cần phải sợ hắn.
Điều duy nhất phải cẩn thận chính là đối phương có hạ bẫy gì hay không, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút thì chuyện này không thành vấn đề.
“Sau khi dọn dẹp chiến trường xong, mọi người lập tức quay về Vân Tiêu Thành.
Đại đội năm thay thế đại đội một đóng quân ở mạch khoáng, những người còn lại quay về trang viên Khưu gia tĩnh dưỡng.” Từ Tử Nham căn dặn xong lập tức bay về địa điểm ma nhân tiết lộ.
Từ Tử Dung bám sát phía sau, bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất trong tầm mắt các tu sĩ…
***
Sau khi xuyên qua một cánh rừng, bọn họ lập tức nhìn thấy bóng dáng ma nhân kia.
Hắn ngồi trên một cái gò đất nhỏ, dường như đang ngắm nhìn phong cảnh nơi xa.
Bởi vì mũ choàng nên không thấy rõ vẻ mặt của hắn, một ma nhân buông bỏ thân phận nhân loại làm ra dáng vẻ nhìn về cố hương, đúng là khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Từ Tử Nham không dự định dây dưa với ma nhân này, anh đứng ở một nơi cách ma nhân rất xa.
Anh cũng không biết phương thức công kích của ma nhân này là gì, vì tránh nguy hiểm, đương nhiên phải giữ khoảng cách nhất định.
Đối với tu sĩ nguyên anh mà nói, nói chuyện ở khoảng cách như vậy cũng không gây trở ngại gì.
Hai bên cứ lẳng lặng nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Từ Tử Dung mất kiên nhẫn đầu tiên: “Có chuyện nói mau, ta không đủ nhẫn nại ở đây lãng phí với ngươi.”
Ma nhân kia cười cười, lộ ra răng nanh trắng nõn.
Hắn chậm rãi cởi mũ choàng xuống, lộ ra gương mặt trắng trẻo nhưng mang theo đồ đằng quỷ dị.
“Chào Từ Tử Nham, Từ Tử Dung, hay là… Các ngươi thích được gọi là Tử Lôi Xuyên Vân và Huyết Tinh Mỹ Nhân hơn?” Ma nhân kia nhìn cũng không có gì là khẩn trương, dường như còn có cảm giác thân thiết mơ hồ với Từ Tử Nham và Từ Tử Dung.
Từ Tử Nham nghe những lời này, mày hơi cau lại: “Ngươi từng đến Đấu Chiến Tháp?”
Ma nhân mỉm cười: “Thật ra… Ta không chỉ gặp các ngươi trong Đấu Chiến Tháp, hơn nữa… Còn nghe qua chuyện của các ngươi từ miệng Khiếu Thiên.”
“Khiếu Thiên?” Từ Tử Dung nhìn ma nhân kia, cười đầy sâu xa: “Giọng điệu như rất thân thuộc… Lẽ nào ngươi và Lâm Khiếu Thiên rất thân? Ta không nhớ Lâm Khiếu Thiên có tiếp xúc với Ma tộc trong Đấu Chiến Tháp.”
“Các ngươi không cần khẩn trương.” Ma nhân cười: “Thật ra cũng là ta may mắn, may mắn là được rời khỏi Dực Ma tộc, may mắn là được phái đến Huyền Vũ Vực.
Nếu không… Muốn xin các ngươi tin tưởng ta đúng là một chuyện rất khó khăn.”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Từ Tử Nham nhíu mày, anh không cảm thấy ma nhân này có ác ý, chỉ là không biết rốt cuộc đối phương có mục đích gì.
“Kỳ thật rất đơn giản, ta muốn làm giao dịch với hai ngươi.” Ma nhân khẽ nói.
“Chúng ta và Ma tộc không có gì để giao dịch.” Từ Tử Nham quả quyết cự tuyệt.
“Đừng nóng vội… Trước tiên các ngươi không ngại nghe ta nói nội dung giao dịch chứ?” Ma nhân cũng không gấp, chậm rãi nói.
Từ Tử Nham híp mắt không nói gì, ma nhân kia mỉm cười, nói: “Ma tộc đang tu sửa Khóa Vực Truyền Tống Trận, thiếu rất nhiều khoáng thạch Chuyển Linh Nham.
Nếu các ngươi đã canh giữ nơi này thì tất nhiên đã biết rõ mọi chuyện.
Nhưng các ngươi cũng biết, Chuyển Linh Nham không phải là mạch khoáng quá hiếm, sở dĩ Vân Tiêu Thành bị để ý là vì mạch khoáng ở đây lớn nhất.
Các mạch khoáng Chuyển Linh Nham khác, có cái thì ở đại hậu phương của tu sĩ nhân loại, có cái thì hơi nhỏ, mỗi ngày sản xuất Chuyển Linh Nham có hạn.
Nhưng dù có hạn thì ít nhiều gì cũng có sản xuất, cái gọi là tích tiểu thành đại, nếu chiến tranh vẫn tiếp tục kéo dài như vậy, sớm muộn gì Khóa Vực Truyền Tống Trận cũng sẽ hoàn thành.
Đến lúc đó…”
Hắn khẽ lắc đầu: “Không phải ta coi thường thực lực của Huyền Vũ Vực, nhưng nếu Ma tộc thật sự hoàn thành Khóa Vực Truyền Tống Trận thì đại quân Ma tộc sẽ ùn ùn kéo đến đây.
Nơi này thông với Đằng Lan Vực, chuyện này cao tầng Ma tộc đã sớm biết, nếu không các ngươi nghĩ vì sao chỉ trong một thời gian ngắn, bọn chúng lại phái tới một đội quân cường đại như thế? Thứ chúng muốn là lấy Huyền Vũ Vực làm cầu nối, từ đó công kích Đằng Lan Vực.”
“Ma tộc phí sức lớn như thế, các ngươi cảm thấy một cái mạch khoáng Chuyển Linh Nham có thể ngăn cản bước chân của chúng sao? Ta dám đảm bảo, một khi các ngươi kéo dài chạm đến giới hạn của vị quan chỉ huy kia, hắn nhất định sẽ không chút cố kỵ phát động tất cả quân binh đến công kích nơi này.”
“Vị quan chỉ huy này không phải Ma tộc bình thường, hắn mang theo nhiệm vụ đến đây, nếu không thì ngươi cho rằng vì sao ngay từ ban đầu, bọn chúng lại cẩn thận như vậy? Mục đích duy nhất của bọn chúng khi đến đây chính là vì Khóa Vực Truyền Tống Trận, mở được con đường từ Ma Vực đến Huyền Vũ Vực.”.