Dạy “hư” Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây FULL


Edit: Qiezi
Đợi sau khi La Đại Cước rời khỏi, Từ Tử Dung chậm rãi ngẩng đầu, nếu có người ở đây sẽ phát hiện, trên gương mặt xinh đẹp căn bản không có một tia nào sợ hãi, ngược lại thì khóe miệng y hơi câu ra, triển lộ ý cười lạnh băng.
Đối với tu sĩ trúc cơ, áp chế của tu sĩ nguyên anh là tuyệt đối, nếu La Đại Cước muốn giết chết Từ Tử Dung, vậy tuyệt đối không tới một giây, nhưng lỗi của hắn là không dùng thực lực nghiền ép, mà là nỗ lực gieo hạt giống sợ hãi trong lòng Từ Tử Dung.
Từ Tử Dung là người trùng sinh, trên phương diện tu vi so ra kém La Đại Cước, thế nhưng về phương diện tâm cảnh, y đã sớm đạt tới trình độ của tu sĩ nguyên anh.
Dù La Đại Cước khôn khéo, cơ trí thế nào đi chăng nữa cũng không ngờ linh hồn trong thân thể thiếu niên hơn mười tuổi đã trải qua nguyên anh kỳ, hạt giống sợ hãi gì đó, đối với Từ Tử Dung mà nói, trong giây lát đã có thể giải quyết.
“Ca ca…” Từ Tử Dung thấp giọng lẩm bẩm, ôm thật chặt eo của Từ Tử Nham.

Y hít sâu một hơi, cách năm năm, cuối cùng cũng ngửi thấy hương vị quen thuộc.
Ban đầu tuy rằng lừa gạt La Đại Cước thành công, nhưng điều này cũng làm Từ Tử Dung tỉnh ngộ, y ngụy trang cũng không hoàn mỹ như bản thân vẫn tưởng, tuy rằng không biết La Đại Cước phát hiện như thế nào, nhưng kẽ hở chính là kẽ hở, La Đại Cước có thể phát hiện, những người khác cũng có thể phát hiện.
Lúc này y vận khí tốt, La Đại Cước không vạch trần y, nhưng những người khác của Lưu Quang tông chưa chắc hảo tâm như vậy.
Mấy năm nay, y ru rú ẩn cư, ở Lưu Quang tông hầu như thành người vô hình, ngoại trừ phân công nhiệm vụ môn phái lên đầu y, hắn cũng không ra ngoài, mỗi ngày chỉ nhốt mình trong tĩnh thất tu luyện.
Đôi khi không thể đè xuống thô bạo trong lòng, y sẽ rời sơn môn, tìm một sơn mạch yên tĩnh, không e dè tàn sát yêu thú, kiên trì như vậy, cũng để cho y kiên trì tròn năm năm.
Nhưng đây cũng là cực hạn của y, nếu Từ Tử Nham không tỉnh lại, y thực sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
“Được rồi được rồi, đều là lỗi của ca ca, ta cũng không ngờ lần bế quan này lại tốn đến năm năm.” Từ Tử Nham bất đắc dĩ cười khổ.
Tuy không phải anh mong muốn, nhưng rốt cuộc vẫn là anh bỏ mặc Tử Dung tròn năm năm, tiểu thiếu niên trong trí nhớ đã trở thành một vị mỹ nhân tuyệt sắc, Từ Tử Nham tràn đầy áy náy cùng mất mát.
Từ Tử Dung không nói gì nữa, chỉ ôm chặt lấy Từ Tử Nham, vùi đầu vào ngực anh không chịu buông tay.

Từ Tử Nham nhẹ nhàng vuốt xe lưng y, hai huynh đệ cứ như vậy không nói một câu, lẳng lặng ôm nhau.
“Khụ khụ… Ta không phải là đang… Quấy rối các ngươi?” Một thanh âm đột ngột phá vỡ loại yên tĩnh này.
Từ Tử Nham ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người tới là La Đại Cước sư phụ của anh.

Biểu tình khôi hài trên mặt đối phương làm anh hơi đỏ mặt.
Anh vỗ vỗ vai Tử Dung, kéo y từ trong ngực ra.
Từ Tử Dung thuận thế đứng thẳng, lúc này Từ Tử Nham mới phát hiện, mới vừa rồi còn chưa chú ý, thì ra Tử Dung đã… Cao đến vậy.
Nghĩ vậy, trong lòng anh khó tránh khỏi một trận phiền muộn, tiểu thiếu niên từng chỉ cao đến ngực anh đã trưởng thành đến độ có thể sánh vai với nhau.

Tuy rằng năm năm này anh tựa hồ cũng cao hơn một chút, thế nhưng so với chênh lệch của năm đó, Tử Dung hiện tại, chỉ thấp hơn anh một chút thôi.
Vứt bỏ hoài niệm ‘Đệ đệ ngô gia trưởng thành’, Từ Tử Nham nhìn sư phụ mình.
Tuy rằng Từ Tử Dung cực hận La Đại Cước phá ngang thời khắc ngọt ngào của huynh đệ bọn họ, nhưng trên mặt không thể hiện ra, từ lần cảnh cáo kia, cũng không biết La Đại Cước có phải là lương tâm trỗi dậy hay không, thái độ đối với y tốt hơn xưa, chỉ điểm thường ngày cũng hết sức chuyên tâm, dường như là bồi thường hạt giống sợ hãi kia.
Đối với lần này, Từ Tử Dung rất không khách khí nhận lấy, đời trước y không có sư phụ, hoàn toàn là dựa vào Huyết hải tâm kinh, cùng với những thứ lấy được trong ngọc giản tới học.

Có sư phụ giáo dục cùng không có sư phụ giáo dục hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, bằng không mọi người cũng không chen chúc tới bể đầu để vào được đại tông môn.
La Đại Cước là tu sĩ nguyên anh hàng thật giá thật, chỉ điểm một tu sĩ trúc cơ kỳ căn bản không có bất kỳ áp lực gì, Từ Tử Dung thiếu chính là loại tri thức nền tảng nhất này.


Vì vậy một nguyện học, một nguyện dạy, quan hệ giữa hai sư đồ này dĩ nhiên cực kỳ hài hòa.
Từ Tử Dung không quan tâm đến La Đại Cước, chỉ cần chỗ nào có ca ca, toàn bộ tinh lực của y đều sẽ tập trung trên người Từ Tử Nham.
Nhiều năm đóng bụi, dưới tác dụng của Tịnh trần thuật quét cái là sạch, Từ Tử Dung cực kỳ chuyên tâm thay ca ca chỉnh lại nếp nhăn trên y phục.
Đối với hành động của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham không phát hiện có chỗ nào không đúng, từ sau khi đan điền của anh hợp với Thanh tiêu thần lôi, anh đã quen để Từ Tử Dung giúp anh xử lý y phục.
Nhìn thấy hành vi săn sóc của Từ Tử Dung, ánh mắt La Đại Cước lóe lóe, hắn thâm ý liếc Từ Tử Dung, đáng tiếc đối phương đang bận phục vụ cho ca ca, căn bản không thấy.
“Sư phụ, tìm ta có chuyện gì sao?” Từ Tử Nham mở miệng hỏi.
Tuy rằng bế quan năm năm, nhưng anh cũng hiểu La Đại Cước, đối phương chắc chắn sẽ không tìm anh vì loại chuyện này.
La Đại Cước gật đầu: “Không phải tìm con.”
Không phải tìm mình? Vậy là tìm Tử Dung?
Anh nghi hoặc nhìn Từ Tử Dung, anh còn nhớ rõ trước khi bế quan, thái độ của sư phụ đối với Tử Dung hết sức quỷ dị, hiện tại xem như… Hòa hợp?
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, năm năm thoáng cái trôi qua, còn có cái gì không thể giải quyết?
“Tìm ta?” Âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng của Từ Tử Dung vang lên, trút bỏ trẻ con thiếu niên, mang theo vài phầm thanh thúy.
Dung mạo như vậy giao hòa với thanh âm thanh thúy này, thảo nào có người đã từng tuyên bố, Huyết Ma là đệ nhất mỹ nhân Huyền Vũ vực.
Từ Tử Nham nhìn gương mặt Từ Tử Dung, nhịn không được ngẩn người, đã từng thấy qua Tử Dung tám tuổi, mười hai tuổi, tuy rằng cũng từng thấy qua dáng vẻ Tử Dung sau khi thành niên trong trí nhớ nguyên thân, nhưng bất luận thế nào, nhìn trong cự ly gần, gương mặt Từ Tử Dung đẹp đến kinh tâm động phách.
Da thịt trắng sứ, hoàn mỹ đến không giống người thật, sống mũi cao, môi đỏ mọng, không ngừng mấp máy: Ca ca…

Ừm?
“Ca ca? Huynh làm sao vậy?” Từ Tử Dung nghi hoặc nhìn anh: “Sao huynh cứ nhìn đệ đến đờ ra?”
Từ Tử Nham liền quýnh lên, nhìn đệ đệ mình, kết quả bị khuôn mặt đẹp của y làm cho kinh ngạc đến ngây người, ta sẽ nói ra loại chuyện mất mặt này sao!!!
“Không có gì.” Anh bối rối dời mắt, trong lòng phỉ nhổ bản thân không ngớt.

Tốt xấu gì anh cũng coi như là đã thấy qua các kiểu mỹ nữ hiện đại, làm sao sẽ nhìn Tử Dung đến ngây người?
Quả thực càng lúc càng mất mặt!
Nhưng nói thật… Tử Dung thật sự rất đẹp a, so với những mỹ nữ trang điểm chải chuốt thì Tử Dung còn đẹp hơn.
“… Ca ca, vừa nãy huynh có nghe chúng ta nói gì không?” Từ Tử Dung bất đắc dĩ hỏi.
“Ách…” Từ Tử Nham ngây ra…
Vừa nãy anh đang ngẩn người, đương nhiên không nghe được!
Nở nụ cười bất đắc dĩ, Từ Tử Dung tỉ mỉ lặp lại lần nữa.
Từ Tử Nham yên lặng đỡ trán, anh mới là ca ca phải không, Tử Dung mới là đệ đệ được thương yêu đúng không? Vì sao lúc nãy anh nhìn ra trong nụ cười của Tử Dung có hương vị cưng chiều như vậy???
Tuyệt đối là ảo giác!!!
“Ta nói hai người các ngươi xong chưa, không phải chỉ là bế quan thôi sao? Dính nhau như hồ dán thế kia là sao?” La Đại Cước quả thực không nhìn nổi.

Hai đồ đệ này của hắn, không khi nào làm hắn bớt lo.
Một người sủng ái đệ đệ đến không có nguyên tắc, một người cả ngày mệt nhọc ngụy trang bảo bối ngoan chơi đến tận hứng…
Được rồi, nhìn từ một góc độ khác, hai người này coi như là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.


Nếu như nói Từ Tử Dung là một thanh đao sắc bén, thì Từ Tử Nham chính là vỏ đao cùng người cầm đao kia.
Chỉ cần có Từ Tử Nham ở đây, La Đại Cước liền không lo Từ Tử Dung sẽ làm ra sự tình điên cuồng gì, hơn nữa có sự tồn tại của hạt giống sợ hãi, đây mới là nguyên nhân làm hắn yên tâm để Từ Tử Dung phát triển.
Nhưng mà… Hai tiểu tử kia cũng quá mức phân biệt đi! Lại không coi người sư phụ này ra gì, ở bên kia diễn huynh hữu đệ cung, thực sự là —— làm người thấy rất không thoải mái!
“Ha ha…” Từ Tử Nham nghe vậy chỉ có thể cười khúc khích, lúc này, bất kỳ phản bác gì đều là không sáng suốt.
Kỳ thực La Đại Cước chỉ là dùng một cách nói khác thôi, hắn cũng không thể vì hai huynh đệ người ta quan hệ tốt, huynh hữu đệ cung mà trừng phạt bọn họ, chỉ là dù La Đại Cước từng thấy qua hai huynh đệ dính nhau như hồ dán, nhưng cũng chưa thấy ai bám người như Từ Tử Dung.
Nói thật, nếu chỉ nhìn biểu hiện bây giờ của y, tuyệt đối nghĩ không ra y sẽ tu luyện cái loại công phái Huyết hải tâm kinh.
“Sư phụ, ca ca có thể đi cùng ta không?” Đột nhiên Từ Tử Dung hỏi.
La Đại Cước thờ ơ gật đầu: “Đi đi, vừa lúc coi như là cho các ngươi trải nghiệm một lần.

Cũng khéo, từ lúc vào Lưu Quang tông, các ngươi chưa về nhà đi? Lúc này, các ngươi cũng có thể tiện đường thăm nhà một chút, dù sao cũng có hai tháng, vậy là đủ rồi.”
Đối với đề nghị về nhà này, Từ Tử Dung cũng không để ý, hiện tại y không yêu cũng không hận Từ gia, đời trước y đã từng diệt môn toàn bộ Từ gia, coi như là báo thù, Từ gia đời này hiện nay cũng không làm chuyện gì có lỗi với y, hơn nữa, mặc kệ nói như thế nào cũng là nhà ca ca, y có thể nhìn ra được, ca ca vẫn có cảm tình với gia tộc kia, y đương nhiên sẽ không làm ra chuyện tình diệt môn.
Nhưng thật ra Từ Tử Nham chưa từng nghĩ như vậy, anh chẳng qua là cảm thấy Từ Tử Dung dầu gì cũng là nhi tử Từ Kiêu, hơn nữa ở Từ gia sinh sống nhiều năm như vậy, hẳn là cũng có một ít tình cảm với nơi này, nếu tiện đường quay về xem cũng không sao.
La Đại Cước không tham gia cuộc thảo luận của bọn họ, lần này hắn tới đây là vì để Từ Tử Dung đại biểu hắn đi thăm hỏi gia tộc của một vị hảo hữu.
Vị hảo hữu kia đã chết từ rất lâu, nhưng La Đại Cước làm người trượng nghĩa, đôi khi sẽ chiếu cố gia tộc của người đó một chút.

Mà vị tộc trưởng gia tộc kia hết sức khôn khéo, cũng không vì La Đại Cước che chở mà kiêu ngạo, trái lại cực kỳ điệu thấp, cũng không mượn danh La Đại Cước ỷ thế hiếp người.
Đối với gia tộc thức thời này, La Đại Cước cũng không để ý, bình thường sẽ cho họ một ít trợ giúp, lần này chính là nữ nhi tộc trưởng gia tộc, bởi vì đối phương là gia tộc bậc trung, trong gia tộc chỉ có ba vị tu sĩ kim đan, so sánh thì gia tộc này liền có vẻ yếu thế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận