Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Điều em muốn nhất bây giờ là cùng anh làm thật nhiều việc, cho dù cùng nhau lên núi, hay cùng nhau xuống biển, đối với em làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là… chúng ta được ở bên nhau.

Buổi sáng, khi tôi rời giường, vẻ mặt tiều tụy, hai hốc mắt có hai quầng thâm lớn, hiển nhiên cả đêm ngủ không ngon giấc. Ngô Cứ Lam hẳn là biết nguyên nhân tôi mất ngủ, nên không hỏi gì.

Tôi nói với Ngô Cứ Lam: “Quân tử vô tội, hoài bích có tội (13.1). San hô ốc hóa ngọc và con ốc Anh Vũ hóa thạch này dù sao cũng không phải là thứ ông nội thích, em có giữ lại cũng vô ích, chi bằng nghĩ cách bán đi.”

(13.1) Quân tử vô tội, hoài bích có tội: ý nói mọi tội lỗi là do bất đắc dĩ mà có, đành phải chấp nhận.

“Bán cho ai?”

Tôi chớp mắt mấy cái, không trả lời được. Mấy thứ này có thể đem ra chợ, hét to rao bán được sao?

“Em hãy đi liên hệ với Vu Tịnh Tịnh, nhờ cô ấy giúp xử lý việc này.”

Đúng vậy! Vu Tịnh Tịnh có thể nói rõ phẩm chất và giá trị của chúng trên thị trường, khẳng định biết người có khả năng thưởng thức.

Tôi hỏi Giang Dịch Thịnh số điện thoại của Vu Tịnh Tịnh, liền gọi điện thoại cho cô ấy.

Nghe xong ý muốn của tôi, Vu Tịnh Tịnh đồng ý ngay lập tức, “Hôm nay tôi sẽ giúp cô liên hệ bạn bè xử lý việc này. Sau khi hết giờ làm, tôi sẽ đến tìm cô, bảo Ngô đại ca chuẩn bị bữa tối phong phú một chút, tôi muốn tiện thể dùng cơm ở chỗ cô.”

Khi Vu Tịnh Tịnh nói đến “bữa ăn tối”, giọng nói đặc biệt vui sướng, tôi có chút khó hiểu, cô ấy thích ăn cơm của Ngô Cứ Lam nấu đến vậy sao?

Xế chiều, Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh cùng đến.

Vu Tịnh Tịnh nhìn thấy thức ăn ở trên bàn, cười đến híp cả mắt. Cô ấy nói với tôi: “Không nghĩ sinh thời, còn có thể được ăn… đồ ăn ngon như vậy.” Nói xong, không đợi mọi người cầm đũa, cô ấy bắt đầu không để ý đến hình tượng, vùi đầu ăn ngấu nghiến.

Tôi nhìn Giang Dịch Thịnh, ngầm ám chỉ với hắn, muốn theo đuổi “Vu nữ vương” này, có phải nên học một chút tài nấu ăn hay không?

Giang Dịch Thịnh hỏi: “Đầu To và Chu Bất Ngôn đâu?”

“Sáng nay đã rời khỏi đảo rồi.” Chu Bất Văn nhắn một đoạn tin ngắn cho tôi, ngay cả điện thoại cũng không gọi đến.

Giang Dịch Thịnh im lặng trong chớp mắt, không nói tiếng nào, bắt đầu ăn cơm. Giang Dịch Thịnh là người có chỉ số thông minh cao nhất trong ba người chúng tôi, chuyện tôi có thể nghĩ đến, hắn đương nhiên cũng có thể nghĩ đến, chỉ sợ chuyện ba của hắn bị thương, hắn cũng đã có nghi ngờ. Chẳng qua, trước khi chưa có chứng cứ xác thực, hai người chúng tôi đều có chút tâm lý phớt lờ, không muốn nói, cũng chẳng muốn đối mặt.

Sau khi cơm nước xong xuôi, bốn người chúng tôi ngồi vây quanh cái bàn, Vu Tịnh Tịnh nói: “Tôi đã liên hệ với người am hiểu buôn bán những thứ này, bọn họ sẽ giúp tôi mở một buổi đấu giá nhỏ, đặt ra giá cạnh tranh nhất để chuyển nhượng cho những người thật sự muốn mua. Buổi đấu giá sẽ tổ chức ở New York, Tiểu La, cô cần phải đến New York.”

“Hả? Sao? Tôi xem trên TV, những buổi đấu giá không cần phải có người tham gia xuất hiện mà!”

Vu Tịnh Tịnh nói: “Đúng là không cần cô đến đó rao bán hàng của mình, nhưng có rất nhiều tài liệu hồ sơ cô phải đích thân ký tên. New York là một nơi đáng để đến, coi như làm một chuyến du lịch đi! Tôi lớn lên ở New York, nên rất quen thuộc, tôi sẽ tận tình chỉ dẫn cho cô, nếu không thì bảo Giang Dịch Thịnh đi theo cũng được.”

Tôi do dự nhìn Ngô Cứ Lam, không phải tôi sợ đi xa nhà, mà Ngô Cứ Lam là kẻ “không có hộ khẩu”, căn bản không làm được hồ sơ du lịch nước ngoài, tôi không muốn rời xa hắn.

Ngô Cứ Lam nói: “Không cần lo lắng, rất nhanh sẽ gặp lại.”

Tôi suy nghĩ, cũng đúng! Đi một ngày, về một ngày, mất hai ba ngày làm việc, hẳn là bốn năm ngày liền về đến nhà, đích thực sẽ nhanh gặp lại.

Vu Tịnh Tịnh cảm thấy tôi chẳng còn vấn đề gì, cười tủm tỉm hỏi Giang Dịch Thịnh: “Anh có theo giúp bọn em đi New York không đây?”

Giang Dịch Thịnh cảm thấy không thành vấn đề, nói: “Được! Ít nhất có thể giúp các em mang hành lý.”

Vu Tịnh Tịnh nói: “Hai người mang giấy tờ tùy thân đưa cho tôi, có chuyện gì tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Yên tâm đi, mọi người sẽ có một chuyến đi tuyệt vời!”

Tôi cảm thấy nụ cười của Vu nữ vương giống như nụ cười của con sói giả dạng bà ngoại đi mê hoặc cô bé quàng khăn đỏ, khiến cho người ta cảm thấy rùng mình, nhưng chúng tôi chỉ là đi buôn bán đồ vật, chắc không có vấn đề gì chứ? Nếu Vu nữ vương muốn cướp tiền, căn bản không cần phải giúp tôi đi New York; nếu cô ta muốn cướp sắc, dù sao kẻ gặp không may chính là Giang Dịch Thịnh!

Dưới sự an bài vô cùng phô trương rầm rộ của Vu Tịnh Tịnh, hơn hai tuần sau, tôi và Giang Dịch Thịnh thuận lợi lấy được thị thực và các giấy tờ liên quan khác.

Vu Tịnh Tịnh hỏi tôi khi nào xuất phát, tôi nói càng nhanh càng tốt, còn một tuần nữa là đến đêm trăng tròn, tôi phải nhanh chóng về trước ngày đó.

Tôi, Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh lên thuyền rời hải đảo, Ngô Cứ Lam đến bến tàu đưa chúng tôi đi.

Trong lòng tôi đầy nỗi buồn ly biệt, đầy sự lo lắng, hết lần này đến lần khác dặn dò Ngô Cứ Lam, viết rất nhiều số điện thoại, đều là những người có quan hệ mật thiết với tôi và Giang Dịch Thịnh: bác sĩ, cảnh sát, chủ cửa hàng siêu thị, chủ cửa hàng quần áo… Bao gồm tất cả các mặt cần thiết của cuộc sống hàng ngày, cho dù gặp vấn đề gì, một chiếc điện thoại liền có thể tìm được người quen hay bạn bè trợ giúp.

Nghĩ lại trước kia có lần điện thoại của hai chúng tôi đều rơi xuống biển bị hư mất, tôi lên taobao đặt mua hai cái túi đựng di động không thấm nước, chúng tôi mỗi người một cái. Xong xuôi dặn dò hắn, bất cứ lúc nào cũng phải mang theo điện thoại bên mình, không có việc gì cũng có thể gọi cho tôi, không cần để ý đến chênh lệch múi giờ.

Tôi nghĩ đến con người của Ngô Cứ Lam, lo tới lo lui, đủ thứ chuyện phải nghĩ, ăn cơm, quần áo mặc, an toàn ở trên đảo, thời tiết mưa bão, chi phiếu, tiền mặt mang theo trên người… Bình thường cũng không cảm thấy được có nhiều thứ phải chú ý như vậy, đến khi đi xa, mới phát hiện ra đủ loại lo lắng.

Tiếng còi hơi xuất phát vang lên, thúc giục những hành khách chưa lên thuyền nhanh chóng xuất phát. Tôi lưu luyến không rời, chầm chậm bước từng bước lên thuyền.

Sau khi thuyền rời bến, tôi vẫn đứng ở boong thuyền, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Ngô Cứ Lam nữa, mới thu hồi ánh mắt. Tâm trạng của tôi có chút buồn rầu, không chỉ là cảm xúc ly biệt, mà còn bởi vì tôi không muốn rời xa Ngô Cứ Lam, nhưng hắn lại chẳng chút để ý đến tôi.

Vu Tịnh Tịnh đại khái hiểu được tâm trạng của tôi không vui, liền dùng giọng nói hết sức cường điệu nói với Giang Dịch Thịnh: “Vừa rồi, em đã nhìn thấy một chuyện buồn cười nhất mà từ nhỏ đến lớn em được thấy.”

Giang Dịch Thịnh liền phối hợp ăn ý: “Chuyện buồn cười gì thế?”

Vu Tịnh Tịnh nói: “Một con cá vàng sống ở trong chậu lại đi lo lắng quan tâm đến một con cá mập sống ở đại dương, sợ ở trong chậu nó sẽ gặp nguy hiểm. Anh nói đi, có phải là chuyện buồn cười nhất không? Em nổi hết da gà đây này!”

Trong lòng tôi cảm thấy kinh ngạc, nhìn chằm chằm Vu Tịnh Tịnh, hỏi: “Tại sao cô lại nói Ngô Cứ Lam là con cá mập sống ở đại dương?”

Vu Tịnh Tịnh cười hì hì, nói: “Là cảm giác thôi, Ngô đại ca nhìn qua giống như một người rất lợi hại, chắc chắn đã trải qua không ít sóng to gió lớn. Còn cô, vừa nhìn qua đích thị là con cá vàng nhỏ sống ở trong chậu cá.”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, tự nói với chính mình, chỉ là một sự so sánh mà thôi, không cần quá khẩn trương, suy nghĩ lung tung.

Xuống thuyền, chúng tôi đón xe đến sân bay.

Sau khi lên máy bay, tôi và Giang Dịch Thịnh mới phát hiện chúng tôi được ngồi ở khoang hạng nhất.

Xa xỉ như vậy sao? Tôi và Giang Dịch Thịnh đều nhìn Vu Tịnh Tịnh.

Vu Tịnh Tịnh nói: “Đừng lo lắng, tiền là ông chủ của tôi chi trả, ông ấy yêu cầu phải khiến cho hai vị khách đi đường xa cảm thấy thoải mái.”

“Ông chủ?”

“Chính là ông chủ của công ty đã nhận giúp Tiểu La bán hàng, ông ta cũng cảm thấy hứng thú đối với hai đồ vật của cô, chắc chắn sẽ ra giá cao để mua.”

Giang Dịch Thịnh hỏi: “Tại sao em gọi ông ta là ông chủ?”

Vu Tịnh Tịnh nhún vai, gia tộc của em làm công cho gia tộc bọn họ, em muốn tiếp tục làm công cho ông ta, không gọi là ông chủ vậy nên gọi là gì?”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cô không phải là bác sĩ sao?”

Vu Tịnh Tịnh tự nhiên nói: “Vậy cứ coi như là kiêm thêm chức vụ đi!”

Tôi và Giang Dịch Thịnh hai mắt nhìn nhau, Vu Tịnh Tịnh cười nói: “Đến New York rồi, hai người sẽ rõ.”

Tôi và Giang Dịch Thịnh lại nhìn nhau, không hỏi thêm gì nữa.

Mười mấy tiếng đi cùng, Giang Dịch Thịnh có người đẹp ở bên cạnh, nói nói cười cười suốt dọc đường, rất là thoải mái vui vẻ. Tôi bởi vì vẫn canh cánh trong lòng chuyện Ngô Cứ Lam “không để ý xa cách”, nên tâm trạng vẫn không tốt lên được.

Máy bay đáp xuống sân bay Kenedy (13.2) ở New York, nhìn đến cảnh trí của đất nước xa lạ, tôi chẳng có chút cảm giác vui vẻ nào.

(13.2) Sân bay quốc tế John F. Kennedy (tên ban đầu là Idlewild) là một sân bay quốc tế tọa lạc tại Jamaica, Queens, ở Đông Nam Thành phố New York cách Hạ Manhattan 19 km. JFK là cửa ngõ với số lượng hành khách quốc tế đến Hoa Kỳ lớn nhất và cũng là cửa ngõ có giá trị hàng hóa vận chuyển đến Mỹ lớn nhất.

Đến sân bay đón chúng tôi là một tài xế vận một bộ vest màu đen lịch sự, mở ra một chiếc Bently (13.3) hạng sang, Giang Dịch Thịnh nhìn thấy, nhịn không được huýt sáo một tiếng.

(13.3) Bentley Motors Limited là nhà sản xuất ô tô hạng sang của Anh. Bentley Motors được thành lập tại Anh vào ngày 18/1/1919 bởi Walter Owen Bentley. Từ năm 1998, tập đoàn Volkswagen của Đức đã trở thành chủ sở hữu của Bentley.

Tôi hỏi: “Tiền ai trả vậy?”

Vu Tịnh Tịnh nói: “Giống như vé máy bay hạng nhất của chúng ta, cũng do ông chủ chi trả.”

Tôi than thở: “Lông cừu từ trên thân cừu mà ra, tiền ông ta chi trả khẳng định sẽ phải kiếm lại từ chúng ta, nhưng cứ nghĩ không phải do mình tiêu xài, vẫn luôn có chút thoải mái.”

Vu Tịnh Tịnh rót cho chúng tôi mỗi người một ly rượu sâm banh, “Chúc mừng chúng ta đến New York bình an.”

Tôi uống một hớp sâm banh, nhìn ra ánh đèn nê ông ở bên ngoài cửa xe, dòng xe tấp nập, đột nhiên tôi bắt đầu có cảm giác, mình thật sự đã đến New York! Là nơi Ngô Cứ Lam đã từng sinh sống!

Rõ ràng chỉ là một thành phố xa lạ, nhưng bởi vì yêu một người, ngay cả cảm giác đối với một thành phố cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Đáng tiếc, xã hội hiện đại không giống với xã hội của hơn một trăm năm trước, mua một tấm vé là có thể đi từ đại lục này đến đại lục khác, nếu không tôi cũng thật sự muốn cùng Ngô Cứ Lam du ngoạn một chút ở thành phố này.

Tôi đột nhiên hỏi: “New York những năm 1880 chắc không giống như bây giờ?”

Vu Tịnh Tịnh nói: “Thật sự không giống. Nhưng lúc đó dường như nó là một quốc gia chưa có lịch sử, cho nên đặc biệt chú trọng đến việc bảo tồn lịch sử. Rất nhiều kiến trúc thời bấy giờ vẫn còn được bảo tồn đến ngày nay, nếu cô hứng thú, tôi có thể dẫn cô đi xem.”

Giang Dịch Thịnh lấy làm lạ, hỏi: “Tiểu La, em có hứng thú với lịch sử thành phố New York từ khi nào vậy?”

Tôi che dấu uống thêm một hớp rượu sâm banh, “Chỉ là thuận miệng hỏi chơi thôi.”

Tài xế lái xe đi qua một nơi rợp bóng mát, cây cỏ um tùm, có không ít gốc cây hẳn là đến mấy trăm tuổi, thân cây thô to, tán cây đồ sộ. Ở nơi đô thị có nhiều tòa nhà cao tầng mọc san sát, đột nhiên xuất hiện một nơi cây cỏ tươi tốt, hoa thơm nở rộ, tôi và Giang Dịch Thịnh không khỏi tò mò ngắm nhìn.

Vu Tịnh Tịnh giới thiệu: “Đây là Công Viên Trung Tâm (13.4) nổi tiếng, thành lập từ năm 1857, là công viên cây xanh đầu tiên của người Mỹ, năm đó, những khu đất xung quanh đây đều không đáng giá, hiện tại…” Vu Tịnh Tịnh cau mày, giọng nói giống như từ mũi thở ra, “Ngoại trừ chính phủ và cơ quan nhà nước, chỉ có giới thượng lưu mới có thể có nhà quan sát được Công Viên Trung Tâm.”

(13.4) Công viên Trung Tâm (Central Park) là một công viên công cộng ở trung tâm Manhattan thuộc Thành phố New York, Hoa Kỳ. Công viên ban đầu mở cửa năm 1857, hơn 3,41 km2 trên khu đất thuộc sở hữu của thành phố.

Tài xế dừng xe trước một tòa nhà cao tầng, Vu Tịnh Tịnh nói: “Chúng ta đến rồi.”

Tôi nhìn Công Viên Trung Tâm chỉ cách một con đường ở đằng kia, liền cùng Giang Dịch Thịnh trao đổi ánh mắt.

Chúng tôi vừa xuống xe, đã có người đến giúp mang hành lý. Một cậu bé mặc lễ phục màu đỏ đứng giữ cửa hẳn là có quen biết với Vu Tịnh Tịnh, lễ phép chào hỏi cô ấy một tiếng, sau đó mở cửa.

Vu Tịnh Tịnh dẫn chúng tôi đến thang máy, điều khiển thang máy là một lão da đen tóc hoa râm, khỏe mạnh hoạt bát, nhìn thấy Vu Tịnh Tịnh, ông ta vừa nhiệt tình chào hỏi, vừa bấm vào nút chọn tầng biểu hiện chữ “Penthouse” ở tầng cao nhất, đó là một trong hai cái nút đặc biệt trên bảng điều khiển, cái còn lại biểu hiện chữ “Lobby”. (13.5)

(13.5) Penthouse là một căn hộ cao cấp thường năm ở tầng trên cùng hay tầng dưới cùng của một tòa nhà, nó không đơn thuần là một căn hộ bởi vì được bố trí tiện nghi và xa hoa giống như một căn nhà cao cấp bao gồm hồ bơi, sân vườn… Lobby là đại sảnh trong các toà nhà lớn, thường là đường dẫn ở các khách sạn.

Vu Tịnh Tịnh nói: “Tòa căn hộ này vốn là tài sản của ông chủ, nhưng do bà nội của tôi chăm nom. Các tầng khác đều cho thuê, tầng trên cùng giữ lại cho ông chủ khi ông ấy ngẫu nhiên về đây ở.”

Giang Dịch Thịnh cảm thán nói: “Ông chủ của em quả thật biết cách làm giàu!”

Vu Tịnh Tịnh nhịn không được cười nhạo một tiếng, “Biết cách làm giàu sao? Ông ấy chẳng quan tâm lắm đâu! Ông chủ chẳng qua may mắn mua nó sớm thôi, vào năm 1857 lúc Công viên Trung Tâm vừa xây dựng, ông chủ… người nhà của ông chủ ở đây từ năm 1852 liền mua khu đất này. Khi đó vùng này chỉ là một mảnh đất hoang thôi.” Cô ấy cau mày, tức giận nói: “Nếu trong tương lai hai người có đi Châu Âu, sẽ nhìn thấy ở Paris, London, La Mã, Vatican… đều là đất ông chủ tiện tay mua được, sẽ càng cảm thấy khiếp sợ! Tôi nói với người ta rằng vào thời điểm mua những những thứ đó nó không phải là hàng phế phẩm, nhưng căn bản không có ai tin tôi!”

Khi thang máy đến nơi, Vu Tịnh Tịnh ra khỏi thang máy, đứng trong một hành lang được trang trí xa hoa lộng lẫy, trên sàn trải thảm lông cừu, trên tường treo nhiều bức tranh đẹp, trên trần nhà là một bộ đèn cổ bằng thủy tinh. Cô ấy đi đến trước một cánh cửa lớn. Nhập một chuỗi mật mã vào cái khóa cửa bằng điện tử, cửa liền mở ra.

Vu Tịnh Tịnh vừa đi vào, vừa nói: “Để thuận tiện cho hai người ra vào, tôi đã nhờ người cài đặt mật mã là ngày sinh nhật của Tiểu La, sinh nhật âm lịch nhé.”

Tôi vội nói: “Không cần phải phiền toái như vậy, chúng tôi chỉ ở nhờ hai ngày, rất nhanh sẽ rời khỏi đây.”

Vu Tịnh Tịnh nói: “Đã đổi rồi, chẳng lẽ đổi lại?”

Tôi chỉ có thể chấp nhận: “Cảm ơn cô và ông chủ của cô.”

Vu Tịnh Tịnh không để ý nói: “Đi thôi, tôi dẫn hai người đi tham quan phòng một lát.”

Chúng tôi đi dọc theo hành lang trước cửa, đi vào phòng khách , liếc mắt một cái, liền nhìn thấy một cánh cửa lớn trong suốt trải rộng hết mặt bức tường. Ngoài cửa là bầu trời xanh thẳm, mây trắng nhẹ bay, rừng cây xanh um tươi tốt, hồ nước trong xanh thấp thoáng, thậm chí còn có vài vệt đen của vài con chim ưng đang oai dũng bay lượn vòng quanh trên bầu trời.

Tôi thầm cảm thán, trong mớ bê tông cốt thép chằng chịt của thành phố lại có thể nhìn thấy cảnh trí giống như đang ở rừng rậm dã ngoại, khó trách những khu nhà thuộc bốn phía xung quanh Công Viên Trung Tâm đều có giá trên trời.

Vu Tịnh Tịnh nói: “Giang Dịch Thịnh và tôi ở phòng dành cho khách ở dưới lầu, Tiểu La ở phòng của ông chủ trên lầu.”

Phòng ở rất cao, hoàn toàn có thể làm thành hai tầng, nhưng chủ nhân có vẻ không có chút gì quý trọng từng tấc đất tấc vàng, lầu trên chỉ làm một nửa, những nơi khác đều để trống một khoảng không lớn, cho nên trên đỉnh phòng khách và nhà ăn có đến 5 6 sáu thước cao là khoảng không, làm cho phòng ốc có vẻ rộng và sâu, quả thực rất giống như một tòa thành nhỏ.

Tôi hiếu kỳ cuộc sống của giới thượng lưu giàu có, nên cùng Giang Dịch Thịnh trước hết đi tham quan qua lầu một, sau đó thì lên lầu hai. Chúng tôi phát hiện căn phòng này quả thật giống như “tòa thành”, thực tế phòng có thể ngủ được rất ít. Lầu một ngoại trừ phòng khách, nhà ăn và nhà bếp, hai phòng ngủ liền kề, thì toàn bộ lầu hai chỉ có một phòng ngủ lớn, những khu vực còn lại bao gồm một khu đọc sách giống như một thư viện nhỏ, có bày trí ghế dựa; khu hoạt động ngoài trời có cả kính thiên văn; còn có khu tiếp khách với bàn trà và ghế sô pha. Những khu vực này không được ngăn cách bằng các bức tường hay cánh cửa, mà dựa vào cách bày trí khéo léo để phân biệt với nhau, như vậy có thể trực tiếp quan sát phòng khách và nhà ăn ở dưới lầu. Bàn ghế sô pha ở khu tiếp khách, cách phòng khách ở dưới lầu một khoảng không ở trên cao, đối diện với cánh cửa lớn, có thể vừa ngồi nói chuyện tán gẫu, vừa thưởng thức cảnh đẹp ở bên ngoài.

Tôi nói với Vu Tịnh Tịnh: “Ông chủ của cô hiển nhiên coi căn phòng này là khu vực cá nhân, ngoại trừ phòng ngủ, tường và cửa của những nơi khác đều không có, rõ ràng không muốn mời người lạ đến ở. Tại sao lại cho phép chúng tôi ở đây?”

Vu Tịnh Tịnh cười hì hì nói: “Dù sao cũng bỏ trống, cho chúng ta ở, còn có thể bớt đi chi phí thuê khách sạn.”

Tôi nói: “Tuy hai mặt hàng của tôi có giá trị, nhưng khẳng định không phải loại kỳ trân dị bảo quý hiếm bậc nhất, nhiều lắm chỉ bán được mấy trăm vạn Nhân Dân Tệ, tôi cảm thấy tiếp đãi như vậy hình như hơi cao quý quá!”

Vu Tịnh Tịnh vỗ vào vai của tôi, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, rất nhanh cô sẽ hiểu.”

Tôi chỉ có thể tạm an lòng, từ từ đợi sự việc tiến triển. Tôi nói: “Những cái khác sao cũng được! Nhưng tôi chỉ có thể ở nhiều nhất là hai ngày, cũng chính là ngày kia tôi nhất định phải về Trung Quốc, Ngô Cứ Lam đang ở nhà đợi tôi!”

Vu Tịnh Tịnh nói: “Tối nay ông chủ có mời cô ăn cơm, cô đến nói trực tiếp với ông ấy đi!”

Tôi ngáp một cái nói: “Thật mệt mỏi, tôi không muốn ăn cơm, chỉ muốn đi ngủ thôi.” Tính toán thời gian, bây giờ ở trong nước là 4-5 giờ sáng, chính là lúc đang ngủ say.

Vu Tịnh Tịnh nói: “Tắm rửa một chút, đừng bao giờ ngủ, cố gắng chịu đựng đến tối, nếu không chênh lệch múi giờ càng làm cô mệt mỏi thêm.”

Tôi đi vào phòng tắm, chuẩn bị mở nước ngâm mình, liền ngạc nhiên phát hiện dầu gội cùng sữa tắm đều là nhãn hiệu tôi quen dùng. Chỉ là những điều nhỏ nhặt, nhưng lại khiến cho tôi cảm thấy thật sự thân thiết chu đáo, tâm trạng tốt lên được vài phần.

Tắm xong, mệt mỏi giảm đi chút ít, tôi ngồi một bên giường, vừa sấy tóc, vừa tùy ý đánh giá cách trang trí của căn phòng.

Đầu giường và giá sách có đặt mấy con ốc biển màu sắc xinh đẹp làm vật trang trí, khiến tôi sinh ra vài phần cảm giác thân thiết. Tôi thầm nghĩ, người chủ giàu có này hẳn là rất thích biển, khó trách ông ta lại muốn mua hai tảng đá của tôi.

Sấy tóc xong, tôi đứng trước cánh cửa lớn, vừa ngắm Công Viên Trung Tâm, vừa gửi một tin nhắn cho Ngô Cứ Lam: “Em đã đến New York bình an. Nếu anh còn muốn nhớ nơi này, em có thể đi nhiều nơi, chụp ảnh về cho anh xem.”

Vẫn chưa nhận được tin trả lời, chắc là hắn chưa ngủ dậy, tôi liền cất điện thoại vào.

Vu Tịnh Tịnh gõ cửa nói: “Đến giờ ra ngoài ăn tối rồi.”

“Tôi lập tức xong ngay đây.”

Dù sao đối phương cũng coi trọng đồ vật, không phải là dáng vẻ của tôi, cho nên tôi ăn mặc rất tùy tiện, tôi mặc một cái quần bò đã bạc màu, bên trên mặc một cái áo sơ mi in hoa tay dài mềm mại, trên tay cầm một cái áo khoác len hở cổ màu nâu nhạt, lúc ra ngoài có thể tùy ý khoác vào.

Vu Tịnh Tịnh và Giang Dịch Thịnh thì cực kỳ tỉ mỉ lựa chọn quần áo, một người mặc một cái váy ngắn nhãn hiệu Roland, áo khoác ngoài bằng nhung; một người mặc áo sơ mi tay dài, cùng với quần tây kiểu Châu Âu. Khi tôi đi xuống, nhìn thấy bọn họ đứng cùng nhau, đang thầm thì to nhỏ nói chuyện, cực kỳ xứng đôi vừa lứa.

Tôi nói: “Tôi cảm thấy mình giống như kỳ đà cản mũi hai người vậy.”

Vu Tịnh Tịnh cười cười, Giang Dịch Thịnh cũng không để ý tới lời trêu chọc của tôi, hắn cầm lấy áo vest, nói: “Đi thôi!”

Vu Tịnh Tịnh bảo nơi ăn cơm không xa lắm, ở khu vực rất gần, ba người chúng tôi liền quyết định đi bộ.

Tôi cố ý đi lùi lại phía sau, để cho Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh đi phía trước.

Đường phố lớn, người đi đường đông đúc qua lại không ngớt, các loại giọng nói tiếng Anh cứ vang lên không ngừng, còn có một cặp tình nhân đang làm những cử chỉ âu yếm, tôi lại nhớ đến người ở nhà, nhịn không được lại lấy điện thoại ra.

Vừa hết một lượt đèn đỏ, Vu Tịnh Tịnh và Giang Dịch Thịnh qua ngã tư đường, tiếp tục đi về phía trước, tôi thì bị chặn lại ở bên này ngã tư. Tôi không có để ý, vừa lật xem mấy tấm ảnh chụp trên điện thoại chờ đèn đỏ, vừa nghĩ lát nữa lúc ăn cơm sẽ lén chạy ra ngoài gọi điện thoại cho Ngô Cứ Lam.

Đợi đến lúc đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, khi ngẩng đầu lên, tôi phát hiện mình không nhìn thấy Vu Tịnh Tịnh và Giang Dịch Thịnh. Tôi không dám nhìn điện thoại nữa, nên cất điện thoại vào, vội vàng đi về phía trước, đi qua ba con đường, vẫn không nhìn thấy bọn họ. Tôi quay trở lại, đi tới đi lui xung quanh tìm mấy lần, nhưng vẫn như trước không nhìn thấy Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh.

May mắn thời gian còn sớm, người đi trên đường vẫn tấp nập qua lại, khiến tôi không mấy khẩn trương, nhưng dù sao đây cũng là một nơi xa lạ, tiếng Anh của tôi cũng không được tốt, nên trong lòng càng trở nên hoảng sợ. Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh. Điện thoại của hai người đều không gọi được, không biết do tín hiệu có vấn đề, hay lần du lịch quốc tế này căn bản không được thuận lợi.

Tôi suy nghĩ, quyết định quay lại con đường cũ, chỉ cần tìm được tòa nhà đã ở lúc nãy, chắc chắn sẽ không bị lạc.

Có điều, vừa rồi tâm trạng của tôi đang suy nghĩ lung tung, không chú ý đi theo sau Vu Tịnh Tịnh, nên căn bản không nhớ đường. Tôi chỉ có thể vừa cố gắng nhớ lại, vừa thử đi tới trước, tòa nhà đó không xa lắm, chỉ cần đi vài vòng, là có thể tìm được!

Nhưng tôi tìm tới tìm lui, càng tìm càng hoảng hốt, căn cứ vào lộ trình, chắc chắn tôi đã đến rất gần khu nhà đó, nhưng mãi vẫn không thấy nó ở đâu. Tôi thử dùng tiếng Anh hỏi đường, nhưng căn bản tôi không thể nói được tên đường, số nhà là bao nhiêu, những người đi đường bị tôi hỏi đều lắc đầu, nói xong chữ “Sorry”, liền cước bộ vội vàng rời khỏi.

……………..

XE BENTLY

CÔNG VIÊN TRUNG TÂM (CENTRAL PARK), NEW YORK

Sắc trời ngày càng sẫm tối, tôi đứng trên con đường xa lạ, nhìn những người xa lạ, trong lòng vô cùng lo lắng.

Bỗng nhiên, tôi nghe được có tiếng gọi: “Tiểu La!”

Nghe được âm thanh Trung Hoa quen thuộc, tưởng như mình ghe thấy âm thanh của tự nhiên, tôi lập tức quay đầu lại. Cách dòng xe cộ như nước ở ngã tư đường, Ngô Cứ Lam đứng dưới ngọn đèn leo lét, vẫy vẫy tay gọi tôi.

Tôi nghĩ mình đang thật sự hoảng hốt, nên xuất hiện ảo giác, tôi nhịn không được vội vàng nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra. Trong lúc đó, Ngô Cứ Lam đã nhanh chóng băng qua đường, chạy đến trước mặt tôi.

“Tiểu La!” Ngô Cứ Lam nhìn tôi, nét mặt lộ ra nét vui sướng như trút được gánh nặng.

Tôi chạm vào tay hắn, cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn thấp hơn người bình thường, mới chắc chắn rằng tất cả đều là sự thật.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa bối rối hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”

“Vu Tịnh Tịnh nói đã lạc mất em, nên anh đi tìm.”

“Không phải chuyện này, em muốn hỏi, sao anh lại đến New York? Làm sao anh đến được đây? Anh không có giấy tờ tùy thân, sao có thể qua được hải quan?”

Ngô Cứ Lam cúi thấp người, kề sát bên tai tôi, nói: “Anh là một con cá, em đã bao giờ thấy một con cá lúc di chuyển còn phải mang theo giấy tờ tùy thân chưa?”

Tôi cảm giác được hơi thở phản phất của hắn, liền đỏ mặt, “Anh đã sớm có kế hoạch rồi sao?”

“Đúng vậy.”

Khó trách lần chia tay vừa rồi, hắn chẳng có chút cảm xúc xa cách nào; mỗi khi tôi thể hiện ý định không muốn đi New York, hắn liền nói rất nhanh sẽ gặp lại. Không phải hắn không quan tâm đến chia ly, mà là sẽ đến New York gặp tôi. Những rối rắm không được tự nhiên ở trong lòng phút chốc đều tan biến, trong tim tôi tràn ngập vui sướng.

Tôi hỏi: “Sao anh tìm được Tịnh Tịnh và Giang Dịch Thịnh vậy?”

Ngô Cứ Lam lấy điện thoại ra huơ qua huơ lại, bọc bên ngoài điện thoại là cái túi nhựa chống thấm nước tôi đã mua ở trên taobao, “Điện thoại của em không gọi được.”

“Vừa rồi em cũng không gọi được, chắc là mạng quốc tế có vấn đề rồi!”

Ngô Cứ Lam hỏi: “Em đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm.”

Tôi kéo cánh tay của Ngô Cứ Lam, nhanh nhẩu bước về phía trước, “Em đang có hẹn ăn tối với ông chủ của Vu Tịnh Tịnh , nhưng đã trễ giờ lâu lắm rồi, bây giờ em không muốn đi nữa. Anh gọi điện thoại cho Vu Tịnh Tịnh, bảo với cô ấy là em không đến.”

Ngô Cứ Lam gọi điện thoại cho Vu Tịnh Tịnh, dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với cô ấy, bảo rằng hắn đã tìm thấy tôi, chúng tôi muốn đi ăn tối, mong ông chủ của cô ấy thông cảm mà tùy ý ra về.

Đợi hắn cúp điện thoại, tôi cười hỏi: “Có phải anh đến quốc gia nào, cũng sẽ nói được ngôn ngữ của quốc gia đó không?”

Ngô Cứ Lam không hề phủ nhận, mà thản nhiên nói: “Tuy rằng thông qua ngôn ngữ của loài người khó có thể hiểu rõ con người, nhưng nếu không biết ngôn ngữ của bọn họ, lại càng đáng sợ. Giống như một người mù đi trên đường cao tốc vậy.”

Lời nói của hắn biểu lộ chút sát khí mơ hồ, tất nhiên tôi hiểu được lời nói đó, cuộc sống của hắn đã trải qua, không phải chỉ có ngâm thơ đánh đàn, uống rượu múa kiếm, nhưng chính tai của mình nghe được, tôi lại có chút gì đó khó chịu.

Ngô Cứ Lam dịu dàng xoa đầu tôi, dường như muốn trấn an tôi đừng nên suy nghĩ quá nhiều, hắn mỉm cười hỏi: “Đi chơi có thích không?”

Tôi lập tức lấy lại tinh thần, ríu rít kể chuyện từ lúc chúng tôi lên máy bay, cho đến lúc ở khu nhà nghỉ cao cấp, còn cảm nhận khó hiểu về ông chủ vô cùng hào phóng tốt bụng kia, “…Có lẽ là do em ít hiểu biết, chưa gặp qua tình huống này, có chút không quen với việc được người ta đối xử quá tốt, cho nên mới lo lắng ông chủ này thật ra là ‘chồn chúc phúc gà’, có ý đồ khác…”

Một chiếc xe cảnh sát đỗ lại ven đường, hai người cảnh sát ở trong xe đi ra, tôi lập tức rẽ vào một con hẽm nhỏ, cố gắng lôi kéo Ngô Cứ Lam dựa sát vào một góc tường. Khi hai người cảnh sát đi qua, tầm mắt quét qua người chúng tôi, tôi hoảng hốt tim đập thật nhanh, vội vàng ôm cổ của Ngô Cứ Lam, môi dán lên mặt của hắn, làm ra bộ dáng thân thiết tình cảm.

Đợi hai người cảnh sát đi xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, liền buông Ngô Cứ Lam ra.

Nhìn đến hắn với khuôn mặt không chút biểu cảm đang nhìn tôi chằm chằm, tôi đột nhiên phản ứng kịp, nhịn không được tự mắng chính mình: “Em đúng là ngốc thật! Quả thật ngốc chết đi cho rồi!” Tôi lo lắng Ngô Cứ Lam không có giấy tờ tùy thân, đang nhập cảnh trái phép, nhìn thấy cảnh sát liền chột dạ, nên không có suy nghĩ thấu đáo. Khách bộ hành đang yên đang lành đi trên đường, có vị cảnh sát nào nhàn rỗi đi chặn lại hỏi giấy tờ tùy thân chứ? Ngược lại, bộ dáng lén lút vừa rồi của tôi, mới dễ khiến người ta chú ý.

Thật sự là bị chỉ số thông minh của mình làm cho tức đến phát khóc! Tôi tỏ vẻ đáng thương nhìn Ngô Cứ Lam, “Xin lỗi! Chút nữa em đã gây ra rắc rối, nếu anh muốn mắng…”

Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Ngô Cứ Lam cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, tiếng nói của tôi lập tức im bặt.

Nụ hôn của hắn giống như những bông tuyết rơi lất phất đầu tiên của đầu mùa đông, lạnh lẽo mềm mại, vừa chạm vào liền tan chảy, chỉ còn vươn lại một chút hơi lạnh, để chứng tỏ nó có tồn tại.

Tôi nìn thở im lặng, ngơ ngác nhìn Ngô Cứ Lam.

Ngô Cứ Lam chăm chú nhìn tôi một thoáng, đột nhiên mặt giãn ra mỉm cười. Tôi đã có thói quen nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, biểu cảm lãnh đạm của hắn, lần đầu tiên nhìn thấy hắn dịu dàng tùy tiện như vậy, nên cảm thấy khuôn mặt của hắn càng trở nên mị hoặc mê người, khiến cho tim tôi đập nhanh, mặt có chút ửng hồng.

Ý cười trên khuôn mặt của hắn càng sâu sắc hơn, bàn tay nhẹ nhàng véo vào má tôi, vừa cười, vừa nắm tay tôi, tiếp tục đi về phía trước.

Tôi hoàn toàn biến thành người câm, suốt đường đi không nói được câu nào.

Ngô Cứ Lam dẫn tôi đến một nhà hàng Tây, sau khi mơ mơ màng màng ngồi xuống, tôi mới phát hiện Vu Tịnh Tịnh và Giang Dịch Thịnh cũng ở đó.

Vu Tịnh Tịnh cúi đầu, tỏ ra bộ dáng “Là lỗi của tôi, tôi phải bị phạt”, Giang Dịch Thịnh vẻ mặt không vui nhìn Ngô Cứ Lam.

Tôi nói: “Hai người cũng đến à? Tịnh Tịnh, tôi thất hẹn với ông chủ của cô không có vấn đề gì chứ?”

Giang Dịch Thịnh nhìn tôi giống như nhìn quái vật, chê cười nói: “Chỉ số thông minh của em thật sự là… hết cứu nổi.”

Vu Tịnh Tịnh vội nói: “Không sao cả! Ông chủ sẽ không để ý, cô đã đi đâu vậy?”

“Tôi nhìn điện thoại, ngẩng mặt lên thì không thấy hai người nữa, tại vì bản thân đi đường cũng chẳng tập trung.” Tôi vô cùng khách khí với Vu Tịnh Tịnh, nhưng xoay người lại đối với Giang Dịch Thịnh với vẻ mặt khác xa, “Chỉ số thông minh của anh là cao nhất, một người lớn còn sống như em đi theo phía sau anh, rốt cuộc là trong lòng anh đang nghĩ cái gì, mà em biến mất cũng không phát hiện ra? Đúng là trọng sắc khinh bạn!”

Vu Tịnh Tịnh lại cảm thấy áy náy, bắt đầu cúi đầu nhận tội. Giang Dịch Thịnh ân cần an ủi Vu Tịnh Tịnh, nói với Ngô Cứ Lam: “Tôi không thích ăn cơm Tây, tôi muốn ăn đồ ăn Trung Quốc!”

Ngô Cứ Lam nói: “Được.”

Giang Dịch Thịnh cùng Vu Tịnh Tịnh rời khỏi, tôi khó hiểu hỏi: “Tại sao Giang Dịch Thịnh lại có vẻ đang tức giận với anh vậy?”

“Vu Tịnh Tịnh nói đã để em lạc mất, anh nhất thời sốt ruột, nên trách mắng Vu Tịnh Tịnh hai câu.”

Tôi cũng không phải là đứa trẻ, tự mình đi lạc còn bắt người khác chịu trách nhiệm sao? Hình như có chút quá đáng… Tôi dò hỏi: “Hay là lát nữa anh xin lỗi Vu Tịnh Tịnh đi?”

Ngô Cứ Lam liếc nhìn tôi một cái, cầm cái menu lên xem, không thèm đếm xỉa đến lời nói của tôi.

Từ ngày đầu tiên gặp hắn, tôi đã biết hắn là một kẻ kiêu ngạo, tuyệt đối không chịu hạ thấp chính mình, tôi cũng không muốn ép buộc hắn, nên quyết định tự mình đi nói vài câu với Vu Tịnh Tịnh, coi như xin lỗi dùm hắn!

Tôi lật qua lật lại cái menu để xem, liền phát hiện các món ăn Pháp. Không phải tôi không thích món ăn Pháp, ví dụ như ốc nhồi gan ngỗng, thịt bò trứng cá muối, ngẫu nhiên ăn vài lần, thật sự rất thích. Nhưng tối hôm nay, tôi vừa ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, lại còn bị chênh lệch múi giờ, nên cơ thể có chút không khỏe, tôi không muốn ăn những thứ này.

Ngô Cứ Lam hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Tôi cảm thấy có lỗi, nói: “Em vừa ngồi máy bay đường dài, thật ra bây giờ em muốn ăn một bát mì nước.”

“Phải rồi, là anh không chu đáo.” Ngô Cứ Lam bỏ menu xuống, dẫn theo tôi rời khỏi nhà hàng.

Tôi không biết quán ăn Trung Quốc ở đâu, Ngô Cứ Lam khẳng định cũng không quen thuộc với thành phố New York hiện tại, vì thế, tôi đề nghị quay về nhà nghỉ, tự mình nấu!

Buổi chiều, khi đi tham quan nhà bếp, tôi phát hiện ông chủ kia hoặc là thuộc hạ của ông chủ kia cực kỳ chu đáo cẩn thận, không chỉ cho vào tủ lạnh các loại thức ăn của Trung Quốc, mà còn chuẩn bị đầy đủ các loại gia vị đặt trên kệ bếp, ngay cả nước tương và giấm chua cũng đều có sẵn.

Tôi qua loa đại khái miêu tả vị trí của căn nhà cho Ngô Cứ Lam nghe, vốn không trông cậy hắn có thể tìm được, không ngờ hắn lại thuận lợi dẫn tôi về đến nơi.

Tôi dùng ngày sinh nhật của mình, mở cửa nhà nghỉ, cười nói với Ngô Cứ Lam: “Coi như có cơ hội hưởng thụ cuộc sống của người giàu một chút đi!”

Nhưng mà Ngô Cứ Lam lại chẳng có…chút hứng thú nào với căn nhà được bố trí xa hoa, cùng cảnh đẹp ờ bên ngoài, hắn thản nhiên nhìn lướt qua, liền đi về phía nhà bếp.

Tôi hỏi: “Có phải chu đáo quá không? Nước tương, giấm chua, đồ gia vị gì cũng có, ngay cả chao và tương hạt cũng có.”

Ngô Cứ Lam nói: “Chỉ là gom góp mỗi nơi một chút thôi.”

Tôi nói: “Đây là nước Mỹ, mà còn là nhà của một người nước ngoài, anh không cần phải khó tính như vậy!”

Ngô Cứ Lam cởi áo khoác, xắn tay áo, đi vào nhà bếp.

Không lâu sau, hắn mang đến cho tôi một bát mỳ nước, cho hắn một miếng thịt bò rán.

Chúng tôi ngồi ở bàn ăn giống như quầy bar, tự ăn món ăn của mình.

Dưới ánh đèn sáng sủa, Ngô Cứ Lam mặc áo áo trắng quần tây đơn giản, nhất cử nhất động đều toát ra dáng vẻ cao quý tao nhã. Tôi trộm liếc mắt nhìn hắn, liền phát hiện ra, bộ quần áo này của hắn, tôi chưa từng thấy qua, thật sự rất đẹp.

Tôi sợ hắn xấu hổ, không có hỏi bộ quần áo này là do hắn mua hay trộm được. Sau khi ăn cơm xong, tôi nhảy khỏi cái ghế cao, chạy đến bên ghế sa lon, tôi cầm ví tiền của mình lên, lấy vài tờ tiền đưa cho Ngô Cứ Lam, “Mấy ngày nữa anh cũng phải mua đồ, lấy tiền này mà dùng, còn có…” Tôi lấy xấp tiền đô la trong ví ra, bắt đầu đếm, “Tịnh Tịnh nói ở Mỹ rất ít có cơ hội dùng đến tiền mặt, nhưng có những lúc trả tiền boa cho người ta phải dùng tiền mặt, em chỉ đổi 600 đô la, hai chúng ta mỗi người một nửa, anh đừng tiết kiệm dùm em, nếu không đủ em sẽ đi đổi thêm. Nhà nghèo mà được hưởng thụ giàu có, chúng ta khó có cơ hội khác, quan trọng nhất là vui vẻ…”

Trong lúc tôi dài dòng lải nhải dặn dò Ngô Cứ Lam, Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh đã về tới. Hai người bọn họ đều biết rõ hoàn cảnh kinh tế của tôi và Ngô Cứ Lam, tôi liếc mắt nhìn họ một cái, không mấy để ý, lấy 300 đô la đưa cho Ngô Cứ Lam.

Ngô Cứ Lam không nói tiếng nào, nhận lấy sấp tiền, cẩn thận cất vào túi.

Giang Dịch Thịnh cùng Vu Tịnh Tịnh nhìn tôi và Ngô Cứ Lam với ánh mắt kỳ dị.

“Ngô Cứ Lam, anh lấy tiền của Tiểu La sao?” Giọng nói của Giang Dịch Thịnh so với ánh mắt của hắn còn kỳ dị hơn.

Tôi cảm thấy mất hứng, thật hối hận vừa rồi không tránh mặt bọn họ, tôi đang muốn giải thích, Ngô Cứ Lam đã mỉm cười nói với Giang Dịch Thịnh: “Đàn ông tiêu tiền của phụ nữ thật sự rất dễ dàng, nhưng đàn ông muốn lừa tiền phụ nữ cũng cần có vài phần mị lực! Bác sĩ Giang, cậu hâm mộ ghen tị, tự ti ấm ức tôi sao?”

Tôi rất vui vì Ngô Cứ Lam không cảm thấy khó xử vì thể diện của một người đàn ông, nhưng vẫn nói vài lời giải thích: “Ngô Cứ Lam vừa mới đến Mỹ, chưa có thời gian đi đổi tiền. Huống hồ, cái gì mà anh ấy lấy tiền của em chứ? Anh cũng không phải không biết, tiền của em đều là do anh ấy giúp em kiếm được, của em cũng chính là của anh ấy, anh ấy chỉ lấy tiền của mình thôi!”

Giang Dịch Thịnh lạnh lùng chế giễu: “Anh cũng giúp bệnh viện kiếm tiền! Sao không thấy viện trưởng nói tiền của ông ta cũng là tiền của anh đi?”

Vu Tịnh Tịnh túm Giang Dịch Thịnh lại, chuyển sang đề tài khác, “Sao hai người không ăn cơm ở nhà hàng? Không thích nhà hàng tôi chọn à?”

Tôi nói: “Không phải, là do tôi không thấy đói, nên muốn ăn một bát mì nước.”

Vu Tịnh Tịnh cảm thấy có lỗi nói: “Tôi thật sơ ý, quên mất mọi người vừa ngồi máy bay đường dài đến đây, chắc chắn muốn ăn các món ăn Trung Quốc.”

“Không sao cả, cô đã rất chu đáo với tôi rồi. Tịnh Tịnh, tôi có chuyện muốn bàn bạc với cô một chút.”

“Chuyện gì?”

Tôi ngượng ngùng nói: “Tôi muốn Ngô Cứ Lam ở đây, có được không?”

Vu Tịnh Tịnh nhanh chóng nhìn thoáng qua Ngô Cứ Lam, “Chỉ cần Ngô đại ca đồng ý, tôi tuyệt đối không có ý kiến. Có điều, Ngô đại ca chỉ có thể ở lầu hai, lầu một là khu vực của tôi và Giang Dịch Thịnh.”

“Không thành vấn đề! Cảm ơn cô!” Tôi vui vẻ nói.

Vu Tịnh Tịnh mỉm cười đầy ẩn ý, nói với chúng tôi: “Tôi trở về phòng, tắm rửa nghỉ ngơi, mọi người ngủ ngon!” Nói xong, cô ấy liền xoay người rời khỏi.

Giang Dịch Thịnh nói xong “ngủ ngon”, cũng trở về phòng mình.

Tôi thu dọn bát đĩa, sau đó dẫn Ngô Cứ Lam đi tham quan lầu hai.

Ngô Cứ Lam chỉ liếc mắt nhìn qua các khu vực khác, không mấy hứng thú, chỉ dừng lại nhìn qua khu vực có bày trí đặc biệt.

Hắn trầm mặc không nói, ánh mắt nhìn chăm chú vào mấy quyển sách ở trên giá sách, tôi nhịn không được liền hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”

Hắn vươn tay, rút ra một quyển sách trên giá, “Đây là quyển sách trước kia anh đã từng đọc qua.”

Tôi đi qua xem, là một cuốn sách rất cũ, không phải tiếng Anh, cũng không phải tiếng Nhật, là loại chữ rất lạ, đối với tôi mà nói, đây hoàn toàn là sách cổ ngữ.

“Sách gì vậy? Đây là ngôn ngữ gì?”

“Cuốn ‘Den lille Havfrue’ nói về người cá. Là tiếng Đan Mạch.”

Andersen? Đan Mạch? Người cá? Không phải là tác giả truyện cổ tích nổi tiếng Andersen (13.6) hay sao? Tôi nói: “Tiếng Trung dịch ra là ‘Mỹ nhân ngư’ hay ‘Nàng tiên cá’”.

(13.6) Hans Christian Andersen (02/04/1805 – 04/08/1875) là nhà văn người Đan Mạch chuyên viết truyện cổ tích cho thiếu nhi. Ông để lại hàng trăm tác phẩm trong đó nổi tiếng gồm có: Vịt con xấu xí, Nàng tiên cá, Chú lính chì dũng cảm, Cô bé bán diêm, Bà chúa tuyết…

“Em nói đúng, cuốn ‘ The Little Mermaid’ này, là câu chuyện về một nữ người cá, còn có cuốn ‘Agnete and the Merman’, là câu chuyện về một nam người cá.”

Andersens có viết truyện cổ tích về nam người cá sao? Tôi tò mò hỏi: “Câu chuyện kể về cái gì?”

Ngô Cứ Lam đặt quyển sách trở lại giá sách, thản nhiên nói: “Câu chuyện này là do Andersen dựa vào truyền thuyết dân gian của Châu Âu mà viết thành quyển thơ kịch, được ông ta xem là một trong những tác phẩm hay nhất. Câu chuyện có rất nhiều biến tấu, nhưng nhìn chung tình tiết là giống nhau, đều kể về một nam người cá, anh ta có mái tóc vàng óng ánh kim, cùng với đôi mắt khi nhìn vào khiến người ta vui vẻ. Một ngày kia, anh ta gặp một cô gái loài người tên là Agnete, bọn họ đã đem lòng yêu nhau, nên quyết định sống bên nhau. Agnete sống cùng với nam người cá tóc vàng tổng cộng 8 năm, sinh con cho anh ta, nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn không thể quên được cuộc sống của loài người, nên lựa chọn rời xa vĩnh viễn nam người cá.” (13.7)

(13.7) Hiện nay dưới chân cầu Højbro (Copenhagen, Đan Mạch) vẫn còn những bức tượng điêu khắc chồng của Agnete và những đứa con của mình, để nhắc nhở đến cảnh tượng những đứa con và người chồng mà Agnete đã bỏ rơi. Khi thủy triều lên xuống những bức tượng nổi lên hay chìm xuống trông rất bí ẩn và thê lương.

Tôi hối hận vì đã tò mò hỏi câu chuyện này, cảm thấy xấu hổ nhìn Ngô Cứ Lam, không biết nên nói cái gì.

Ngô Cứ Lam mỉm cười lắc đầu, một tay nắm lấy tay tôi, một tay đặt vào sau gáy tôi, “Anh không có nhạy cảm như vậy đâu, đừng suy nghĩ nhiều!”

Tôi lập tức cảm thấy yên âm, cười hì hì nắm chặt lấy tay hắn, dĩ nhiên hắn không phải là nam người cá tóc vàng kia, tôi cũng không phải là Agnete, chúng tôi tuyệt đối sẽ không buông tay của bất kỳ ai.

Tôi lôi kéo hắn đến phòng ngủ, cười nói: “Chỉ có một phòng ngủ, em ngủ trong phòng, anh ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách nhé?”

“Được.”

Sắp xếp chu đáo cho Ngô Cứ Lam xong xuôi, tôi ngã lưng xuống giường, lập tức cảm giác mỏi mệt, chìm vào giấc ngủ.

Đến nửa đêm, đột nhiên tôi tỉnh giấc. Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, tôi trở mình mãi vẫn không ngủ được. Tôi lấy điện thoại di động ra xem, chỉ mới có 3 giờ 40 phút sáng, lý ra là thời điểm ngủ say nhất.

Tôi mở blog bạn bè, xem qua blog của bọn họ, viết vài dòng status: “Đêm nay ngủ không được, ngày mai còn có chuyện quan trọng để làm, hy vọng đầu óc không mơ màng, đem bán chính mình cũng không biết.”

Ngoại trừ vài người like, còn có một dòng bình luận của Giang Dịch Thịnh: “Đừng quá lo lắng, bởi vì… Em không có não.”

Lòng tôi cảm thấy có chút an ủi, xem ra không chỉ có một mình tôi không ngủ được.

Tôi do dự chốc lát, liền gửi tin nhắn cho Ngô Cứ Lam: “Anh còn ngủ không?”

Chỉ trong chớp mắt, Ngô Cứ Lam đã trả lời: “Em không ngủ được?”

Tôi lập tức vui vẻ, “Vâng, anh thế nào?”

Ngô Cứ Lam: “Cũng không ngủ được.”

“Nói chuyện một lát nhé?”

Ngô Cứ Lam: “Đừng nên dậy, cho dù không ngủ được, cũng nên nằm, nếu không ngày mai sẽ lại mất ngủ.”

Tôi ngoan ngoãn nằm trong chăn viết tin nhắn: “Đợi sau khi bán được hai tảng đá đó, em sẽ có chút vốn liếng dư dả, anh không cần vất vả giúp em kiếm tiền nữa. Anh muốn làm nhất là việc gì? Em có thể cùng anh đi làm.”

Tôi đã sớm biết Ngô Cứ Lam là một người hoàn toàn không có hứng thú với tiền bạc vật chất. Bởi vì không giống với sinh mệnh ngắn gủi của con người, nên đối với hắn mà nói, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều là vật ngoài thân. Ăn, mặc, ở, đi lại, ngoại trừ phải ăn, những thứ khác hắn đều không cần, có điều, thức ăn đối với hắn mà nói, không phải người có đầy đủ tiền bạc là có thể mua được, những thứ hắn cần tất cả đều ở đại dương. Nhưng bởi vì tôi còn cần vật chất, nên hắn mới lưu lại trên đảo, làm tất cả mọi việc, cho dù là bắt cá, hay làm đầu bếp, đều là vì giúp tôi kiếm tiền. Đây cũng chính là nguyên nhân tôi quyết định bán hai tảng đá đó đi, tôi không muốn hắn bởi vì tôi mà bị tiền tài vật chất ràng buộc.

Ngô Cứ Lam: “Em muốn làm chuyện gì nhất?”

“Là em đang hỏi anh mà.” Tôi từ chối trả lời.

Tôi sợ trả lời, hắn sẽ ưu tiên lo lắng cho ý muốn của tôi trước. Có lẽ do sinh mệnh của Ngô Cứ Lam quá dài, với hắn mà nói, hết thảy đều là những thứ bỏ ngoài tai, hắn chẳng những không quan tâm đến chuyện của bản thân, mà đối với chuyện có liên quan đến bản thân cũng không quá để ý, dù sao thời gian còn dài, bây giờ không làm, sau này làm cũng vẫn kịp. Nhưng thời gian của tôi thì có hạn, so với cuộc sống dài lâu của hắn, vài thập niên ngắn ngủi của tôi căn bản không đáng nhắc tới. Tôi chỉ hy vọng trong tương lai, khi hắn nhớ đến khoảng thời gian tôi và hắn ở bên nhau, là vui vẻ thú vị, là hạnh phúc sung sướng, không phải buồn tẻ nhàm chán, hay khô khan chán nản, hoặc là rốt cuộc ngay cả những thứ đáng để nhớ cũng không có, sẽ bị trôi đi trong cuộc đời quá dài của hắn.

Ngô Cứ Lam nói: “Anh nói một việc, em nói một việc.”

Tôi suy nghĩ, liền chấp nhận, “Được.”

“Anh muốn em cùng anh ra biển.”

Ý muốn của hắn chắc chắn không phải là dong thuyền rời bến đi câu cá hay xem mặt trời lặn…, Tôi đọc tới đọc lui lời nhắn của hắn hết thảy ba lần, liền trả lời: “Em và anh cùng đi.”

“Đến lượt em.”

“Em đã nói rồi.”

“?”

“Em cũng muốn cùng anh ra biển. Không phải là nói dối anh đâu, điều em muốn nhất bây giờ là cùng anh làm thật nhiều việc, cho dù cùng nhau lên núi, hay cùng nhau xuống biển, đối với em làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là… chúng ta được ở bên nhau.”

Ngô Cứ Lam vẫn chưa trả lời, tôi hỏi: “Anh quá cảm động, hay là đã ngủ rồi? Đề nghị cho em câu trả lời, nếu không sẽ khó bảo toàn tính mạng.”

Ngô Cứ Lam vẫn chưa đưa ra câu trả lời, “Trời đã gần sáng, em nghỉ ngơi một lát đi.”

“Một câu hỏi cuối cùng, nơi nào ở New York khiến anh có ấn tượng sâu sắc nhất?”

“Rạp hát.”

Tôi im lặng suy tư trong chốc lát, bỏ điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó nhắm hai mắt lại.

……………….

TRUYỆN CỔ “AGNETE AND THE MERMAN” CỦA ANDERSENS

NHỮNG BỨC TƯỢNG ĐIÊU KHẮC DƯỚI CHÂN CẦU HOJBRO (COPENHAGEN, ĐAN MẠCH)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui