Nguồn: hagiatrangblog.wordpress.com
Chương 66: Ngươi là bảo vật sao?
Lời Thanh Phong công tử nói không lưu tình, nhưng Bách Lý Qua không để ý lắm, nhưng không quá lâu sau, Bùi Vân Thư đã vội vã chạy đến.
Hai con cự long thương tích đầy mình nằm trên mặt đất, Bùi Vân Thư nhìn lướt qua bọn chúng, lại nhìn về phía Bách Lý Qua thì tim chợt dâng, “Bách Lý!”
Y đi nhanh đến trước mặt Bách Lý Qua, đưa tay định chạm hắn, nhưng tay y run run, không dám đến gần.
Bách Lý Qua siết chặt tay Bùi Vân Thư đặt lên trên ngực trái mình, ôn thanh nói: “Vân Thư không cần lo lắng, qua vẫn còn sống.”
Dưới tay y chính là nhịp tim chậm rãi nhưng mạnh mẽ, tay Bách Lý Qua vẫn còn ấm áp, Bùi Vân Thư nắm chặt tay Bách Lý Qua, nuốt xuống chua xót trong lòng, “Đi ra trước rồi nói.”
Y mang theo ba người ngự kiếm bay ra, hai con rồng thua bởi hắc long, biến trở lại thành bích họa bình thường in trên vách núi.
Sau khi ra khỏi động, Bách Lý Qua liền bị Bùi Vân Thư đặt xuống một chỗ đất trống, bắt đầu chữa thương cho hắn.
Linh lực màu trắng nhũ theo bàn tay của Bùi Vân Thư di chuyển, vết thương nhỏ lành với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, Bùi Vân Thư cẩn thận nhấc tay phải Bách Lý Qua lên, trong lòng thầm cầu nhất định phải lành thật nhanh.
Bách Lý Qua cầm thương bằng tay phải.
Thanh Phong công tử im lặng không lên tiếng đứng sau lưng Bùi Vân Thư, nói: “Trong túi trữ vật của ta có lò luyện đan, đưa túi trữ vật cho ta, ta có thể luyện Tục Mạch Đan cho hắn.”
Nét mặt Bùi Vân Thư tươi lên hẳn, y xoay người nhìn Thanh Phong công tử, trong con ngươi tất cả là hi vọng tha thiết, “Thanh Phong công tử có cần thêm dược liệu gì không?”
Người Thanh Phong công tử cứng đờ, “Không cần.”
Túi trữ vật của Thanh Phong công tử nằm trong tay Bách Lý Qua, sau khi Bùi Vân Thư tìm được nhanh chóng đưa cho hắn, vẻ mặt chăm chú: “Thanh Phong công tử, nhờ ngươi.”
Thanh Phong công tử nhận túi trữ vật của, liếc Bùi Vân Thư một cái, không nói không rằng, tìm một nơi cách xa y một chút bày đồ ra, bắt đầu luyện đan.
Hình như Thanh Phong công tử rất không thích y.
Bùi Vân Thư thở dài, cùng Hoa Nguyệt lau vết máu vương vãi trên người Bách Lý Qua, Bách Lý Qua thử cử động tay phải, kinh ngạc, “Thuật pháp ban nãy của Vân Thư thật thần kỳ, ta có cảm giác ta đã không cần dùng đan được nữa.”
“Không thể cử động mạnh,” Bùi Vân Thư vội vã đè cánh tay của hắn xuống, “Vẫn nên chờ Thanh Phong công tử luyện Tục Mạch Đan xong thì tốt hơn.”
“Vậy thì nghe phu quân, ” Nét mặt Bách Lý Qua giãn ra, nhếch môi cười, mang ý xấu, “Con giao long kia hình như đang ở gần đây, nếu như hắn nhìn thấy phu quân thân mật với ta như thế, không chừng tức tới lật ngược ba tấc đất lên luôn?”
Hoa Nguyệt dùng ánh mắt kính phục nhìn lão tổ, thời điểm thế này mà hắn còn có gan khiêu khích Chúc Vưu đại nhân. Không giống mình, chỉ cần nghĩ tới Chúc Vưu đại nhân, sẽ lập tức nhớ lại cái đầu rồng hung tợn, còn giao long gì nữa chứ, sừng rồng đã lớn tới nhìn thôi đã thấy sợ rồi.
Bùi Vân Thư ngẩn ra, đảo mắt nhìn xung quanh, trong lòng thầm gọi, “Chúc Vưu?”
Tiếng rồng ngâm vọng lại trong lòng, Bùi Vân Thư biết được nó đang ở gần mình, nhưng lúc này thấy nó ngoan ngoãn thành thật như vậy, làm y thấy không an tâm lắm.
Y nhớ lại lúc ở trong huyệt động, bởi vì lo lắng mà vô tình thốt ra câu nói kia, bất an lại càng sâu sắc thêm.
Nhưng trong năm ngày xuất khiếu, hắc long cũng không làm gì y, theo tính của nó, chắc cũng chỉ ôm ôm hôn hôn thôi.
Mấy ngày qua, Chúc Vưu đã từng bước từng bước một kéo giới hạn của Bùi Vân Thư xuống thấp, thậm chí khiến Bùi Vân Thư thầm nghĩ, nếu chỉ có ôm rồi hôn thôi, thì cũng không sao cả.
“Bách Lý ngủ trước đi, ” Bùi Vân Thư nói, “Chúc Vưu vẫn còn ở đây, với có cả bọn ta nữa, nên ngươi cứ cẩn thận nghỉ ngơi đi.”
Bách Lý Qua gật đầu, không giấu nổi mỏi mệt nữa, thiếp đi ngay lập tức.
Bùi Vân Thư ngồi xếp bằng, vận chuyển linh lực một, lại bỗng nhiên có cảm giác sau lưng có một lực đẩy tràn đến, trong lòng y chợt rung động, nhoáng cái, không ngờ lại xuất khiếu thêm một lần nữa.
Bùi Vân Thư mờ mịt nhìn xung quanh, Thanh Phong công tử đang toàn tâm toàn ý chuyên chú luyện đan, Hoa Nguyệt cũng đang tu luyện, y lại không nhìn thấy rồng đen đâu cả.
“Chúc Vưu?”
Đây hẳn là cách mà rồng đen muốn “tùy ý xử trí” y.
Bùi Vân Thư sốt sắng nắm chặt hai tay, trên mặt giả vờ trấn định, “Ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta đã nói thì nhất định giữ lời, sẽ không chối.”
Dù gì cũng là người từng một lần phi thăng trong tâm ma, lời của Bùi Vân Thư chắc chắn là nhất ngôn cửu đỉnh.
Nhưng qua một hồi lâu, y vẫn không nhìn thấy hắc long, Bùi Vân Thư đứng tại chỗ đi vòng tới vòng lui mãi một lúc, mới nhìn thấy một vết móng ở ngay cửa động lúc nãy y vừa vào.
Chỉ nhìn thôi đã biết là dấu vết do vuốt rồng của rồng đen để lại, cùng một kiểu với vết cào trên người hai con ác long, Bùi Vân Thư nhìn ngó bên trong động một hồi, nhưng vẫn quyết định đi vào.
Bùi Vân Thư bây giờ cũng là sinh hồn, như đang hòa mình vào bóng tối, không ai có thể nhìn thấy y.
Đi vào sâu trong hang, rồi lại đi xuyên qua đàn thú nhỏ, từng vết từng vết vuốt rồng trên vách núi nói cho Bùi Vân Thư, rồng đen đang ở phía trước. Bạn đang
Một hồi lâu sau, Bùi Vân Thư đi đến hành lang dài kia.
Trên hành lang cũng có một vết cào, Bùi Vân Thư lần theo vết cào đi lên hành lang, hành lang trong bóng tối không thể thấy rõ bốn phía, chỉ có bên tai còn có thể nghe được tiếng nước chảy tí tách của sông ngầm.
Cảnh tượng này có mấy phần quen thuộc, Bùi Vân Thư thầm nghĩ, dường như trước đây y từng mơ thấy.
Không biết đã đi bao lâu, tiếng nước chảy dần dần cách xa, qua hết hành lang là một cánh cửa gỗ, Bùi Vân Thư đẩy cửa gỗ ra, chỉ thấy bên trong truyền đến ánh nến mờ nhạt.
Y ngăn trở ánh sáng đột nhiên xuất hiện, đến khi đã quen rồi mới đi đến trước nhìn cho rõ, vừa nhìn, liền kinh ngạc đến sững sờ.
Sau cánh cửa là một gian phòng rộng lớn đến mức đủ cho một con rồng trưởng thành nằm nghỉ, bên trong phong chất đầy tầng tầng lớp lớp đủ thứ vàng bạc châu báu và cả pháp khí lấp lánh chói mắt, như một ngọn núi cao.
Mỗi một thứ đều lóe lên vầng sáng chói mắt, pháp khí linh thạch, tơ lụa trải ra đầy đất, luồng sáng mờ mờ đó không phải là ánh nến, mà là ánh kim quang xán lạn từ một hạt châu có thể phát quang.
Đây, đây là một căn phòng kho báu.
Bùi Vân Thư bị kim quang chói đến hoa mắt, nhiều đồ như vậy, Thần Long trong bí cảnh long làm sao tìm được?
Y ngẩng lên đầu đi nhìn “núi vàng”, trong này hơn nửa đều là tài bảo trong nhân gian, ngoại trừ để đẹp mắt ra, thì Bùi Vân Thư không nghĩ ra được một lí do nào để Thần Long gom mấy thứ này lại làm thành một ngọn “núi vàng” như thế này.
Trên “núi vàng” còn có một cái rương gỗ màu đen rất to, Bùi Vân Thư nhìn thấy dấu móng vuốt trên rương gỗ, y bò lên trên “núi vàng”, từng bước chân giẫm lên đống vàng bạc châu báu.
Tiền của trần gian, Bùi Vân Thư giẫm lên đi còn phải dè dặt cẩn thận đi từng bước một, cũng may y lúc này là sinh hồn, giẫm lên cũng không làm hỏng.
Rốt cuộc Bùi Vân Thư cũng đi tới trên đỉnh “núi vàng”, cái rương gỗ màu đen trước mặt không bị khóa lại, Bùi Vân Thư rất hiếu kỳ về thứ nằm trong cái rương được trên cao nhất, y cách không xốc mở rương gỗ ra.
Chỉ thấy trong rương gỗ là ổ của một con rồng đen đang thu nhỏ thân hình lại, hắc long dùng đôi huyết mâu nhìn Bùi Vân Thư, đuôi đong đưa, lý trực khí tráng (lẽ thẳng khí hùng) kêu lên một tiếng với Bùi Vân Thư: “Grừ.”
Bùi Vân Thư nhìn thấy nó thì sửng sốt, sau đó khóe môi nhếch lên, đôi mắt đen láy cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, ý cười dịu dàng rực rỡ, “Ngươi là bảo vật quý giá nhất trong bảo khố này sao?”
Hắc long ló đầu rồng từ trong rương gỗ ra, đôi thú đồng như bảo thạch nhìn chăm chăm vào Bùi Vân Thư không nỡ rời, nó tán thành lời của Bùi Vân Thư, không nhịn được lộ ra vẻ đắc ý hớn hở, “Grừ.”
Bùi Vân Thư lại cười càng vui vẻ hơn.
Rồng đen thấy miệng y cười, tâm tình nhân tính hóa trong mắt rút đi, từ từ hiện ra tham lam sắc dục đầy thú tính. Nó từ trong rương gỗ bay ra, lại đóng kín rương gỗ, đẩy chân Bùi Vân Thư, đẩy y ngã lên rương đen.
Mái tóc rải rác trải trên đống vàng, mỹ nhân như ngọc, rương gỗ màu đen càng làm nổi bật lên làn da trắng và khuôn mặt đẹp, non mềm đến độ có thể bấm ra nước.
Lại còn tùy hắc long muốn làm gì thì làm.
Răng nhọn lướt qua toàn thân, y phục thành vải vụn rơi xuống, đôi chân trắng nõn đặt bên cạnh rương gỗ.
Bùi Vân Thư nói được làm được, y nhắm hai mắt, trái tim thình thịch nhảy loạn.
Chúc Vưu hẳn cũng chỉ như năm ngày trước thôi nhỉ, hôn y một cái rồi thôi đúng không?
__